Chương 47: Tranh cãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần học sinh Hogwarts tiếp tục có một chuyến đi thăm làng Hogsmeade, Harry đương nhiên cũng muốn đi do cái lối đến tiệm Công Tước Mật vẫn chưa bị thầy Filch làm gì. Nhưng khi vừa nói ra ý định đó ngay lập tức đã bị Hermione ngăn lại và đe dọa rằng nếu cậu đi sẽ thưa với giáo sư McGonagall về tấm bản đồ đạo tặc.

Chính vì lí do này nên Ciara đã yên tâm rằng Harry sẽ không dám đi cho đến khi cô nhìn thấy Ron hớt hải chạy trên hành lang vào ngày hôm đó.

-Ron!

Cô lớn tiếng gọi, Ron nghe thấy giọng của cô liền dừng lại, lúc này cô mới nhìn thấy trông nó vô cùng hốt hoảng.

-Cậu... cậu làm sao vậy?

-Harry... Harry...

Nó gần như chạy đến đứt hơi, không nói nên lời.

Nghe đến đây, Ciara bắt đầu cảm thấy lo lắng, vội vã hỏi lại:

-Harry làm sao?

-Harry... bồ ấy bị Malfoy bắt gặp ở làng Hogsmeade...

-Harry đến đó? Anh ấy không biết rằng tự ý ra ngoài như vậy nguy hiểm như thế nào sao?

-Không... Ciara... chuyện quan trọng lúc này là có thể thằng Malfoy đã nhanh chóng chạy về méc với ai đó rồi...

Vừa chạy đến văn phòng giáo sư Snape, Ciara đã nhìn thấy cả Harry và thầy Lupin cũng đang ở đó. Ron xoa cơn đau nhói trên ngực do chạy thục mạng đến đây, cố gắng nói:

- Con... đã đưa... cái đó... cho... Harry. Con... mua... nó... ở tiệm... Zonko... từ... lâu... rồi...

- Vậy đó!

Thầy Lupin vỗ hai tay vào nhau và nhìn quanh phấn khởi:

-Vậy là coi như rõ ràng rồi! Anh Severus à, tôi lấy lại tấm giấy da này được không?

Thầy xếp tấm bản đồ lại, nhét nó vô túi trong của tấm áo chùng:

-Harry, Ciara, Ron, ba trò đi theo tôi, tôi cần nói đôi lời với ba trò về bài luận ma cà rồng. Xin thầy tha lỗi cho chúng tôi nhé, thầy Snape?
Rời khỏi văn phòng giáo sư Snape, cả ba im lặng bước theo thầy Lupin suốt quãng đường trở lại tiền sảnh. Tới đó Harry mới quay qua nói với thầy Lupin:

-Thưa thầy, con...

Thầy Lupin nói ngắn gọn:

-Thầy không muốn nghe một lời giải thích nào cả.

Thầy liếc nhìn quanh tiền sảnh trống vắng và hạ thấp giọng, nói:

-Thầy tình cờ biết là tấm bản đồ này đã bị thầy Filch tịch thu từ nhiều năm nay rồi. Ừ, thầy biết nó là một tấm bản đồ.

Harry, Ciara và Ron tỏ ra hết sức kinh ngạc. Thầy Lupin vẫn nói tiếp:

-Thầy không muốn biết làm cách nào mà nó lại lọt vô tay con. Tuy nhiên, thầy sửng sốt vì các con đã không đem nộp lại nó. Đặc biệt là sau chuyện xảy ra vừa rồi khi một học sinh để rơi rớt đâu đó thông tin về tòa lâu đài. Thầy không thể trả lại con tấm bản đồ này đâu, Harry à.
Harry không bất ngờ về quyết định đó, và nó quá tha thiết muốn được giải đáp những điều đang thắc mắc đến nỗi nó không buồn kháng cự lại quyết định tịch thu tấm bản đồ của thầy Lupin.

-Thưa thầy, tại sao thầy Snape nghĩ là con lấy tấm bản đồ từ những người chế tạo?

Thầy Lupin ngập ngừng:

-Bởi vì... bởi vì những người người chế tạo tấm bản đồ này muốn dụ dỗ con ra khỏi trường. Họ cho là như vậy mới cực kỳ thú vị.

Harry hỏi, giọng kích động:

-Thầy có biết những người đó không?

-Thầy có gặp họ rồi.

Thầy Lupin đáp gọn và nhìn Harry một cách nghiêm nghị hơn bao giờ hết:

-Harry à, con đừng trông mong lần sau thầy lại bao che cho con nữa đấy. Thầy không thể làm cho con quan trọng hóa chuyện Sirius Black. Nhưng thầy cứ tưởng rằng những gì mà con nghe được mỗi khi các giám ngục Azkaban đến gần con đã có tác động đến con nhiều hơn chứ. Ba má của con đã liều mạng mình để cho con được sống sót, Harry à. Con đền đáp họ như vậy thì tệ bạc quá... đem đánh đổi sự hy sinh của họ để lấy một bịch mẹo đùa!

Thầy bước đi, để lại Harry trong tâm trạng còn tệ hơn là khi nó bị thầy Snape kêu vô văn phòng ổng. Nó, Ciara và Ron chậm rãi leo lên cầu thang cẩm thạch. Khi Harry đi ngang qua bức tượng mụ phù thủy chột mắt, nó sực nhớ ra tấm áo tàng hình: tấm áo vẫn còn ở dưới đó, nhưng bây giờ nó không dám xuống đó lấy lại.

-Ciara?

Nó lên tiếng gọi, nhưng cô vẫn không trả lời, chỉ im lặng đi bên cạnh.

-Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên làm vậy...

-Chắc anh cũng nghe giáo sư Lupin vừa nói rồi.

Ciara ngắt lời nó, nói tiếp:

-Mọi người, từ Bộ trưởng Bộ Pháp thuật trở xuống, đều ra sức gìn giữ cho anh khỏi hiểm họa Sirius Black nhưng anh lại coi thường sự lo lắng về an toàn của mình...

Ciara dường như tức giận đến nỗi chẳng muốn nói gì nữa, tiếp tục đi về hướng tháp Gryffindor.

Đi tới hành lang nơi đám quỷ lùn an ninh đang tuần tra canh gác, và Hermione đang đi về phía tụi nó. Chỉ ngó mặt cô bé một cái cũng đủ cho Harry biết chắc là Hermione đã nghe được chuyện gì xảy ra rồi. Trái tim nó nặng chịch như hóa thành chì. Không biết cô nàng đã đi méc với giáo sư McGonagall chưa?

Khi Hermione dừng bước trước mặt hai đứa nó, Ron nói một cách tàn nhẫn:

-Tới coi cho đã mắt hả? Hay là trò vừa mới đi méc tụi này xong?

-Không!

Hermione đang siết chặt một lá thư trong tay và môi cô bé run run:

-Tôi chỉ nghĩ là các bạn cũng nên biết... Bác Hagrid thua kiện rồi. Con Bằng Mã Buckbeak sắp bị xử tử!

Hermione giơ lá thư ra, nói:

-Bác ấy gởi cho tôi cái này.

Harry cầm lấy lá thư. Tấm giấy da ẩm ướt và những giọt nước mắt tổ chảng làm lem dấu mực nhoè nhoẹt ở nhiều chỗ đến nỗi thiệt là khó mà đọc được lá thư.

Cháu Harry cùng Ciara yêu quí,

Chúng ta thua kiện rồi. Bác được phép đem nó về Hogwarts. Ngày xử tử đã được ấn định.

Beaky khoái Luân Đôn lắm.

Bác sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ mà cháu đã giành cho bác.

Hagrid.

Harry kêu lên:

-Họ không thể làm điều đó. Không thể nào! Buckbeak đâu có nguy hiểm chút nào đâu?

Hermione quẹt nước mắt, nói:

-Ba của Malfoy đã dọa ép Ủy ban trong chuyện này. Các bạn biết ổng là người như thế nào mà. Cái Ủy ban đó gồm toàn một đám ngốc già nhát cáy, và họ sợ ba Malfoy chết khiếp. Nhưng dù sao thì vẫn còn có thể xin kháng án, tòa luôn luôn có vụ đó mà. Chỉ có điều là mình chẳng thấy có chút hy vọng gì hết... sẽ chẳng có gì thay đổi đâu.

Ron hùng hổ nói:

-Có chứ, sẽ thay đổi chứ. Bồ sẽ không còn phải đơn độc đấu tranh nữa, Hermione à. Mình sẽ giúp bồ.

-Ôi, Ron!

Hermione vòng hai tay ôm chầm cổ Ron và òa khóc nức nở. Ron, với vẻ kinh hoàng, vỗ nhè nhẹ lên đầu Hermione để an ủi cô bé một cách hết sức vụng về. Cuối cùng Hermione không buông Ron ra. Cô bé thổn thức:

-Ron ơi, mình thiệt tình, thiệt tình xin lỗi về vụ con Scrabbers...

-Ôi... thì... nó cũng già rồi.

Ron có vẻ mừng rỡ là được Hermione buông ra. Nó nói:

-Với lại nó cũng hơi vô tích sự. Mà biết chừng đâu ba má mình sẽ mua cho mình một con cú!
Những biện pháp an ninh áp đặt cho tất cả học sinh từ lần đột nhập thứ hai của Black khiến cho Harry, Ciara, Ron và Hermione không thể nào đi thăm lão Hagrid vào buổi tối nữa. Cơ hội duy nhứt để tụi nó có thể nói chuyện với lão là trong giờ học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Phán quyết của Ủy ban làm cho lão bị sốc đến nỗi chết điếng luôn. Lão luôn miệng nói lỗi là của mình, mặc cho Ron an ủi lão đừng vội bỏ cuộc nhưng lão vẫn buồn bã cho rằng chẳng được tích sự gì.

Malfoy, Crabbe và Goyle đã đứng rình ở đó lắng nghe:

- Ngó lão già bù lu bù loa kìa!

Malfoy nói:

-Tụi bây có bao giờ trông thấy cái giống gì thảm thương cỡ này chưa? Vậy mà cái đồ tèm lem đó lại được coi như thầy của tụi mình!
Harry và Ron đều tức giận sấn tới trước mặt Malfoy, nhưng Hermione đã ra tay trước hơn hết thảy - CHÁT!

Cô bé thẳng cánh tay dồn hết sức tát thiệt mạnh vô mặt Malfoy. Malfoy lảo đảo. Cả Harry, Ciara, Ron, Crabbe lẫn Goyle đều đứng chết trân vì sửng sốt khi Hermione lại giơ cánh tay lên một lần nữa.

- Mi dám gọi bác Hagrid là đồ thảm thương, còn mi là đồ thối tha, đồ ác độc...

Ron chụp cánh tay của Hermione, can ngăn một cách yếu ớt:

-Hermione!

Hermione vùng mạnh để thoát ra:

-Tránh ra, Ron!

Hermione rút cây đũa phép của cô bé ra. Malfoy bước thụt lùi lại. Crabbe và Goyle lộ vẻ hoang mang hết sức, ngó Malfoy chờ đợi chỉ thị. Malfoy lầm bầm:

-Đi!

Trong nháy mắt, cả ba đứa biến mất trong hành lang dẫn xuống tầng hầm.

Ron lập lại "Hermione!" với giọng vừa kinh ngạc vừa cảm kích. Hermione rít lên:

-Harry, bồ phải đánh bại nó trong trận chung kết Quidditch mới được! Bồ phải thắng, bởi vì mình sẽ không thể nào chịu đựng nổi nếu Slytherin thắng.

Ron vẫn lồi mắt ra mà nhìn Hermione, nhưng nó bảo:

-Tụi mình tới giờ học Bùa chú rồi.

Bọn trẻ vội vã đi lên cầu thang cẩm thạch hướng về phòng học của giáo sư Flitwick. Nhưng điều kì lạ là vừa mở cửa phòng học, ngồi vào chỗ, ngoảnh nhìn ra sau lưng cả bọn đã không nhìn thấy Hermione đâu. Suốt buổi học hôm đó cũng không thấy Hermione vào lớp, kết thúc giờ học, mọi người nhốn nháo đi ăn trưa nhưng Hermione cũng không xuất hiện ở phòng ăn.

Lúc ba đứa vội vàng trèo lên cầu thang xoắn về tháp Gryffindor, chui qua cái lỗ chân dung vô trong phòng sinh hoạt chung. Hermione đang ngồi ngủ say sưa cạnh một cái bàn, đầu đặt trên cuốn sách Số học để mở. Harry, Ciara và Ron ngồi xuống hai bên Hermione, chọc cho cô bé thức dậy.

Hermione giật mình, bừng thức giấc, ngơ ngác nhìn đăm đăm chung quanh:

-Ca... cái... cái... gì? Tới giờ học rồi hả? Bây giờ tụi mình học tới môn gì rồi?

Harry nói:

-Môn Tiên tri, nhưng còn hai mươi phút nữa mới lên lớp. Hermione à, sao bồ không vô lớp học Bùa chú?

Hermione ré lên:

-Cái... gì? Ôi, thôi rồi! Mình quên béng đi lớp Bùa chú!

Harry lấy làm lạ:

-Làm sao bồ có thể quên béng đi được? Bồ đi cùng với tụi này tới tận cửa phòng học mà!
Hermione rên rỉ:

-Mình không thể nào tin được! Giáo sư Flitwick có giận lắm không? Ôi, chính là tại Malfoy, mình cứ nghĩ tới nó mà quên hết mọi thứ!

Ciara nhìn gương mặt mệt mỏi của cô bé:

-Hermione, mình thấy cậu sắp kiệt sức đến nơi rồi đó.

-Không sao, mình rất ổn, chẳng qua là mình chỉ nhầm lẫn chút xíu, vậy thôi. Mình nên đi gặp giáo sư Flitwick để xin lỗi thì tốt hơn. Hẹn gặp lại mấy bồ trong lớp Tiên tri nha!

----------

Cả Harry, Hermione và Ron đều đến lớp học Tiên tri khiến Ciara đâm ra chỉ còn có một mình, trong những lúc như vậy cô quyết định đi tìm Curtis để khỏi nhàm chán. Cứ tưởng rằng hiện tại anh đang ở thư viện nhưng khi đến đó Ciara mới phát hiện ra người mình tìm hoàn toàn không có ở đây. Ngược lại ngày hôm nay thư viện Hogwarts có vẻ đông hơn so với mọi ngày, đây cũng là một điều dễ hiểu bởi lẽ kì thi đã đến gần kề rồi.

Tìm một chỗ trống để ngồi xuống, xung quanh vang lên những tiếng thì thầm đọc sách hay tiếng thảo luận nho nhỏ. Đảo mắt quanh một vòng, ở đây chủ yếu là học sinh nhà Ravenclaw và Hufflepuff, đương nhiên là có cả những học sinh nhà khác nữa nhưng chiếm số lượng không nhiều. Cụp mắt xuống nhìn trang sách trước mặt, vào những lúc như vậy, đọc sách chính là phương thức để Ciara thư giãn vì vậy khi ý thức được có người ngồi xuống trước mặt mình cô cũng không muốn để tâm đến, cho đến khi người phía trước bắt đầu lên tiếng:

-Cô Potter không đi cùng Chúa Cứu Thế sao?

Ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng, ngồi đối diện với cô là một nữ sinh nhà Slytherin. Nhìn thấy người này, Ciara cũng phải cảm thán, gen của những gia đình quý tộc quả thực quá tốt, ai cũng đều trông rất xinh đẹp, huống hồ người ngồi trước mặt cô đây quả thực là một mỹ nhân. Nhưng... Ciara có thể khẳng định rằng cô không hề quen biết người này.

Trong lúc Ciara đang chìm trong suy nghĩ của mình thì nữ sinh này cũng âm thầm đánh giá cô. Sau một hồi trao đổi ánh mắt với nhau, Ciara cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Mắt thấy mình bị lơ đi, người trước mặt tức giận:

-Mày không nghe thấy tao nói gì sao?

-Mày đâu có bị câm, không phải mày chỉ giả vờ để nhận được sự thương hại của người khác thôi sao?

Tưởng rằng nói những lời như vậy sẽ làm Ciara tức giận nhưng cô ta không ngờ rằng cô lại chẳng có một chút phản ứng nào, dường như không hề nghe thấy lời cô nói. Cô ta càng bực tức hơn, cao giọng nói:

-Mày bị điếc sao? Thật không thể hiểu nổi vì sao anh Curtis lại thường xuyên ở cạnh một đứa như mày?

Vừa nghe thấy những lời này, Ciara khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện này có chút thú vị. Ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn giương trên khóe miệng, cô nói:

-Quý cô đây cảm thấy có gì bất mãn sao?

-Cuối cùng mày cũng chịu mở miệng rồi sao? Tao còn tưởng mày sẽ cứ tiếp tục giả câm đấy. Phải, tao thật sự không biết rốt cuộc mày có điểm gì thu hút anh ấy?

-Điểm thu hút? Nhiều như vậy chẳng lẽ cô không nhìn thấy ư? Tôi thật lo ngại về vấn đề thị lực của quý cô đấy.

Nữ sinh nhà Slytherin nghe thấy những điều này càng trở nên phẫn nộ hơn, giọng nói càng lớn, thu hút sự chú ý của những người xunh quanh:

-Mày chẳng phải chỉ giả bộ làm một kẻ yếu đuối để được anh ấy giúp đỡ thôi hay sao?

Ciara vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi lại:

-Vậy thì sao? Ít nhất là nó có hiệu quả, tốt hơn hết có lẽ cô nên học hỏi tôi một chút... nếu cô muốn được chú ý đến.

-M... mày... vậy là mày thừa nhận rồi đúng không?

Ciara không trả lời, chỉ nhẹ nhún vai một cái.

Lúc bấy giờ, cơn phẫn nộ của cô ta dường như đã lên đến đỉnh điểm, cô ta rút đũa phép ra, chĩa về phía Ciara, đe dọa:

-Có vẻ mày chưa bao giờ nhận được một bài học xứng đáng nhỉ?

Đối mặt với chuyện này, Ciara bình thản đến đáng ngạc nhiên, nhẹ đưa tay vuốt đầu đũa phép của mình giống như đang nâng niu một món bảo vật, mắt nhìn cây đũa thản nhiên nói:

-Còn phải xem cô có đủ khả năng không? Chắc quý cô chưa nghe mấy tin đồn về tôi?

Ciara quay sang người trước mặt, nói tiếp:

-Cây đũa phép này quả thực cũng đã quá lâu không dùng đến kể từ lần cuối cùng là để xử lí tên Goyle ngu ngốc nhà các người rồi.

Nghe cô nói, nữ sinh đối diện mới dường như sực nhớ ra chuyện gì đó, sự kiện lúc ấy cô ta cũng có mặt, cũng đã tận mắt chứng kiến lúc đó Ciara ra tay tàn nhẫn như thế nào và kể cả vẻ mặt sợ hãi của thằng nhóc Goyle vào thời điểm đó. Tỉnh táo lại, cô ta có vẻ ý thức được nếu thật sự đối đầu với Ciara có khả năng cô sẽ phải chịu một hậu quả không thua kém gì Goyle, dẫu sao cô cũng mới chỉ là một học sinh năm tư, đối với phép thuật năm sáu thật sự không thể so sánh được.

Hạ đũa phép xuống, cô ta vứt lại một câu rồi nhanh chóng rời đi:

-Lần sau tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

Sau khi người vừa rời đi, Ciara đột nhiên cảm nhận được rằng mọi ánh mắt như đang dồn về phía mình, sự việc vừa rồi hình như đã quá gây sự chú ý rồi. Nhưng cô chẳng hề quan tâm đến việc này, cúi đầu tiếp tục công việc của mình. Cũng không biết từ lúc nào, mọi người bắt đầu truyền tai nhau: Ciara Potter là một con bé không dễ mà động vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net