Chương 48: Chung kết Quidditch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày lễ Phục sinh mà bọn trẻ cũng không được xả hơi hoàn toàn. Mấy đứa học năm thứ ba chưa bao giờ bị tống cho nhiều bài tập đến như vậy. Nhưng mà chẳng có ai phải làm nhiều bài tập như Hermione cả. Thậm chí bỏ đi môn Tiên tri, cô bé vẫn còn học nhiều môn hơn hết thẩy những đứa khác. Hermione thường thường là người cuối cùng rời phòng sinh hoạt chung vào buổi tối, và là người đầu tiên vào thư viện của trường vào buổi sáng hôm sau. Hai mắt cô bé có quầng thâm viền bên dưới, y như mắt thầy Lupin vậy, và có vẻ như sắp trào nước mắt đến nơi.

Ron đã lãnh lấy trách nhiệm về vụ xin kháng cáo cho con Buckbeak. Những khi không phải làm bài tập của mình, Ron chúi mũi vô những pho sách đồ sộ có tựa đại khái như Sổ Tay Về Tâm Lý Bằng Mã và Chim Hay Quỷ? Một Nghiên Cứu Về Tính Hung Ác Của Bằng Mã. Nó bị cuốn hút vô đề tài đó đến nỗi quên cả đối xử tệ bạc với con Crookshanks.

Trong lúc đó, Harry phải thu xếp làm bài tập sao cho có thì giờ để luyện tập Quidditch mỗi ngày, chưa kể đến những buổi thảo luận chiến thuật dài vô tận với Wood. Trận đấu giữa đội Slytherin và Gryffindor sẽ diễn ra vào ngày thứ bảy đầu tiên sau lễ Phục sinh. Đội Slytherin hiện đang đứng đầu bảng với đúng hai trăm điểm trội hơn. Điều này có nghĩa là đội Gryffindor cần phải thắng trận này với số điểm cao hơn hai trăm điểm mới giành được cúp Quidditch. Cũng có nghĩa là Harry phải gánh trên vai cái trách nhiệm chiến thắng, bởi vì bắt được trái banh Snitch thì được thưởng một trăm năm chục điểm.

Ciara có lẽ là người rảnh rỗi nhất trong tất cả, bài tập mặc dù nhiều nhưng cũng không khiến cô mất quá nhiều thời gian với chúng. Curtis thì dường như biến mất hút khiến cô không tài nào tìm được. Chính vì vậy, những lúc chẳng có việc gì làm, Ciara khi thì giúp Ron tìm thêm tài liệu cho vụ xin kháng cáo, khi thì đến sân tập Quidditch cùng Harry. Còn Hermione, để tránh làm ảnh hưởng đến sự tập trung của cô bé nên cô không thường xuyên lui đến bên cạnh.

----------

Cuối cùng trận chung kết cũng đến. Đội Gryffindor bước vào sân đấu trong tiếng hò reo rộ lên như sóng trào. Ba phần tư đám đông đeo phù hiệu hoa hồng tía, vẫy những lá cờ tía có huy hiệu sư tử Gryffindor hay phất những biểu ngữ ghi những khẩu hiệu như: "ỦNG HỘ ĐỘI GRYFFINDOR!" và "SƯ TỬ GIÀNH CÚP!"

Tuy nhiên đằng sau các cột gôn của đội Slytherin là hai trăm người mặc áo xanh lá cây, biểu tượng con rắn Slytherin lóng lánh trên những lá cờ của nhà này, và giáo sư Snape ngồi ngay hàng ghế đầu, mặc áo màu xanh như những người khác, trên môi thầy nở một nụ cười nham hiểm.

Bà Hooch hô:

-Hai đội trưởng hãy bắt tay nhau!

Flint và Wood cùng tiến lại gần nhau và người này chụp tay người kia bóp thật chặt; trông như thể người này đang cố bẻ gãy mấy ngón tay người kia cho rồi.

Bà Hooch lại ra lệnh:

-Trèo lên chổi! Ba... Hai... Một...

Tiếng còi của bà vừa hoét lên đã lạc mất trong tiếng gầm của đám đông khi mười bốn cây chổi thần cùng vọt lên không trung.

Quan sát trận đấu từ đầu tới cuối, hóa ra đây là trận đấu có nhiều pha chơi xấu nhất mà Ciara từng xem. Cô chỉ nhìn thấy Harry kéo mạnh cây chổi thần Tia Chớp, cúi người thật thấp, phóng vọt về đám Slytherin, ngăn không cho bọn chúng hướng về phía Angelina. Đường tiến công của Angelina được mở ra quang đãng, cô dễ dàng ghi điểm, dẫn trước Slytherin 80 – 20.

Trong lúc hỗn loạn Ciara để ý Malfoy đang lao xuống với vẻ hớn hở chiến thắng lồ lộ trên nét mặt - Kia kìa, bên dưới cách mặt cỏ chừng một thước, là trái banh bé tí tẹo bằng vàng lóng la lóng lánh. Harry thúc cây chổi thần Tia Chớp lao xuống, nhưng Malfoy đã lao trước nó rất xa.

Harry khẩn thiết giục cây chổi của nó. Khoảng cách giữa nó và Malfoy đang ngắn lại... Harry cúi mọp sát cán chổi để né tránh khi Bole tống vô nó một trái Bludger... Nó đã theo kịp tới mắt cá của Malfoy... nó đã bay ngang với Malfoy...

Nhoài người tới trước, Harry buông cả hai tay khỏi cán chổi. Harry gạt phắt cánh tay Malfoy ra và...

-THẮNG RỒI!

Harry ngóc lên với hai cánh tay giơ cao trong không trung, vả cả sân vận động bùng nổ. Trái banh vàng tí tẹo được nắm chặt trong bàn tay nó, đang đập cánh chống chọi mấy ngón tay của Harry một cách vô vọng.

Ngồi trên khán đài, trong giây phút đó, Ciara bỗng thấy tai mình đột nhiên ù đi bởi tiếng reo hò và la hét đến khan cả giọng của cổ động viên. Hết đợt này đến đợt khác, họ tuôn qua hàng rào chắn đổ vào sân khấu. Sau đó, Harry và cả đội nhà Gryffindor được công kênh trên vai đám đông. Huynh trưởng Percy nhảy loi choi như một thằng điên, quên tuốt mọi vẻ chững chạc tôn nghiêm. Giáo sư McGonagall thì khóc nức nở còn hơn cả Wood, bà phải dùng tới lá cờ vĩ đại của đội Gryffindor để mà lau nước mắt. Ciara thậm chí chẳng thể chen lấn qua đám đông để đến gần Harry. Tình trạng của Ron và Hermione cũng không khác gì cô, tụi nó chẳng thể nói nên lời. Tụi nó chỉ đơn giản nhìn nhau tươi cười rạng rỡ, khi Harry được công kênh về phía khán đài, nơi cụ Dumbledore đang đứng đợi với một cái cúp Quidditch vĩ đại. Wood nhận chiếc cúp từ tay cụ, thổn thức truyền qua cho Harry. Nó kiêu ngạo cười lớn, nâng cao chiếc cúp lên.

----------

Sau tâm trạng ngây ngất men say chiến thắng Quidditch của Harry ít nhất kéo dài cả tuần lễ, kỳ thi hầu như đổ ập xuống tụi nó, người ta nhìn thấy ngay cả Fred và George cũng cắm đầu học bài; hai đứa tụi nó sắp phải thi lấy bằng B.P.T.T.Đ. Percy thì chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ sát hạch K.T.P.T.T.S, trình độ cao nhất ở trường Hogwarts. Bởi vì Percy hy vọng được tuyển vào Bộ Phát thuật, anh ta phải cố sức đứng hạng đầu. Càng ngày anh ta càng tỏ ra cáu kỉnh, phạt thẳng tay bất cứ ai gây ra ồn ào trong phòng sinh hoạt chung vào những buổi tối. Thật ra chỉ có một người có vẻ lo lắng về chuyện học hành thi cử hơn Percy, đó là Hermione.

Harry, Ciara và Ron đã thôi hạch hỏi Hermione làm thế nào mà cô bé xoay sở để cùng một lúc lại theo học được nhiều môn như vậy? Nhưng khi nhìn lịch thi mà cô bé tự vạch ra mình, thì cả ba không thể nào tự kiềm chế được thắc mắc. Trong lịch thi không có môn nào là không bị trùng thời gian với môn khác. Ron còn hỏi lại xem Hermione có chắc chắn là mình ghi đúng lịch thi không, nhưng cô bé vẫn quả quyết rằng mình chép đúng.

Vụ xử án Buckbeak - ngày được ấn định là ngày 6, sẽ có người đến để thi hành án: một cán bộ của Bộ Pháp thuật và... và một tay đao phủ. Biết điều này, Ron rống lên, nó đã bỏ ra hàng đống thì giờ để đọc tài liệu về vụ này nhưng họ lại không đếm xỉa gì đến. Điều khổ tâm nhứt bây giờ đối với Harry, Ciara, Ron và Hermione là tụi nó không có chút thời gian hay cơ hội nào để đi thăm lão Hagrid. Biện pháp an ninh mới rất nghiêm ngặt vẫn chưa được bãi bỏ, và Harry thì không dám liều đi lấy lại tấm áo tàng hình của nó nằm bên dưới mụ phù thủy chột mắt.

----------

Tuần lễ thi cử bắt đầu và cả tòa lâu đài bỗng nhiên chìm trong im lặng một cách khác thường. Buổi sáng ngày thứ hai là kì thi môn Biến hình của giáo sư McGonagall, Bọn học sinh năm thứ ba túa ra từ phòng thi, tay chân xụi lơ, mặt mày trắng xác như tro, vừa so sánh đáp số của nhau, vừa kêu ca than vãn bài thi khó, rằng tụi nó chưa từng bị làm bài nào khó như vậy, cái bài thi đó bao gồm cả phần biến một cái ấm trà thành một con ba ba. Hermione làm cho những thí sinh khác đổ quạu vì sự bắng nhắng nhặng xị của cô bé về chuyện con ba ba của cô nàng trông giống con rùa hơn, mà điều đó thì ai hơi đâu mà bận tâm.

Buổi chiều là bài thi môn Bùa chú, giáo sư Flitwick cho tụi nó thi đúng bài Bùa Hưng phấn. Harry do quá căng thẳng nên làm bài hơi quá liều, khiến Ron, đứa thi cặp với Harry, lãnh đủ một tràng cười nắc nẻ như phát điên, đến nỗi nó phải được đưa qua một phòng yên tĩnh khác định thần lại cả giờ, rồi mới có thể sẵn sàng làm bài của chính nó.

Buổi sáng ngày thứ ba là môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí do lão Hagrid chủ trì. Đây là bài thi dễ nhất mà bọn nó từng thi, nhiệm vụ rất đơn giản chỉ cần chăm sóc sao cho lũ Nhu trùng vẫn còn sống nhăn sau một giờ thi thì sẽ đậu.

Buổi chiều là môn Độc dược, thiệt là một tai họa hoàn toàn. Dù Harry cố gắng cách mấy nó vẫn không thể làm món Thuốc Rối đặc lại, và thầy Snape cứ đứng đó mà nhìn với vẻ khoái trá đầy thù hận, rồi vẽ nguệch ngoạc cái gì đó trông rất đáng ngờ là một cái trứng ngỗng vô trong sổ tay của ổng, trước khi bước đi qua chỗ học sinh khác.

Vào lúc nửa đêm thì tụi nó thi tới môn Thiên văn học, tuốt trên tháp cao nhứt của tòa lâu đài. Môn Lịch sử Pháp thuật thi vào sáng hôm thứ tư. Trưa thứ tư là buổi thi môn Dược thảo học. Bài thi áp cuối của tụi nó vào sáng thứ năm là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Giáo sư Lupin đã ra một cái đề thi khác thường nhứt mà bọn học trò từng làm: một dạng chạy đua vượt chướng ngại vật ở ngoài trời, ở đó tụi nó phải lội qua những ao sâu nước tù đọng chứa đầy những con thủy quái Grindylow, rồi băng qua một loạt những hố sâu đầy Chóp Đỏ. rồi bì bõm tự bươn qua một bãi lầy, bất kể sự chỉ vẽ phương hướng trật lất của những con ma đầm lầy Hinkypunk, rồi trèo vô một cái rương cũ và đánh nhau với một Ông Kẹ mới.

Khác với những năm trước, Ciara không cố gắng phải đạt điểm tối đa trong bài thi lí thuyết để vớt vát cho điểm thi thực hành thấp tệ hại. Lần này cô hoàn thành tốt cả hai phần. Mặc dù biết cô có thể nói chuyện nhưng trông các giáo sư vẫn khá kinh ngạc khi nhìn thấy cô dễ dàng vượt qua bài thi một cách trơn tru nếu không muốn thừa nhận là rất xuất sắc như vậy, trong khi hai năm trước cô còn chẳng hề động tay đến đũa phép chứ đừng nói là sử dụng phép thuật, cô có thể nhìn thấy giáo sư Mcganagall nhìn mình với ánh mắt rất hài lòng. Ciara nghĩ cô đã làm bài thi các môn rất tốt ngoại trừ... môn Đôc dược, tuy rằng cô cảm thấy món thuốc được điều chế đúng theo yêu cầu của giáo sư Snape nhưng thầy vẫn nghiêm mặt nhìn cô, khiến cô thực sự có suy nghĩ mình đã sai sót ở đâu đó. Còn đối với môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mặc dù đề thi không khó nhưng việc đạt điểm tuyệt đối với Ciara là một chuyện xa vời. Bởi lẽ cô từ chối việc vượt qua chướng ngại vật cuối cùng – đánh nhau với Ông Kẹ, giáo sư Lupin cũng tán thành với quyết định này của cô, ông biết rằng sau sự việc lần đó cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định hay đủ khả năng để đối mặt với nỗi sợ của mình.

Bài thi cuối cùng của Harry, Ron và Hermione là môn Tiên tri, trước khi bắt đầu bài thi Harry có gặp ông Fudge, ông đến để xử lí vụ con Bằng Mã. Trong khi Ron vẫn một mực cho rằng Buckbeak sẽ nhận được ân xá thì Ciara lại không nghĩ như vậy. Người bị thương là Malfoy, đương nhiên ba của cậu ta sẽ không bỏ qua việc này, huống hồ thao túng cái Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm đâu phải là việc ông ta không thể làm được. Đối với vụ kháng cáo cho con Buckbeak cô chẳng hề có chút hi vọng gì. Đúng như cô nghĩ, sau bài thi cuối cùng, bọn nó nhận được thư của lão Hagrid, con Buckbeak sẽ bị hành hình vào lúc hoàng hôn.

-Đang nghĩ gì vậy?

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Ciara không cần quay đầu lại cũng đủ biết đó là ai, hờ hững trả lời:

-Em đang nghĩ về vài vấn đề. Nhưng... trước đó, không phải anh nên cho em biết mấy ngày hôm nay anh đi đâu sao?

Curtis từ từ đi đến ngồi bên cạnh cô:

-Nghiên cứu một số thứ, em cũng biết mà, chỉ kìm hãm bớt độc tính của lời nguyền thôi cũng không phải là cách, nếu không nhanh chóng tìm ra thuốc trị tận gốc thì...

-Ừ

Ciara trả lời, cắt ngang lời nói của anh. Mắt vẫn nhìn phía trước, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì. Điều này khiến Curtis tức điên lên:

-Em đừng có thờ ơ như vậy được không?

Cô quay sang vẫn nhẹ nhàng nói:

-Em cảm thấy anh chỉ đang lãng phí thời gian của mình mà thôi.

Lần nào cũng vậy, cứ nhắc đến chuyện này, cô đều chỉ có một câu trả lời tương tự nhau, anh thật sự không biết phải làm cách nào để cô quý trọng mạng sống của mình hơn một chút. Curtis thở dài:

-Nghe nói lần trước ở thư viện em gặp rắc rối.

-À, cũng không có gì cả, chỉ là rảnh rỗi quá nên em muốn đi làm một vài việc tốt thôi.

-Việc tốt mà em nói đến là gây thù chuốc oán với người khác?

-Không phải, em là đang giúp anh đuổi bớt ong bướm xung quanh.

-Đó là việc em cần quan tâm sao?

Ciara dường như không thèm chú ý đến lời anh nói:

-Mấy cô gái theo đuổi anh đầu óc cũng thật không bình thường, cãi nhau cùng bọn họ, em chẳng có một chút cảm giác thành tựu nào.

-Việc em cần làm bây giờ không phải là...

Còn chưa kịp nói hết câu, bỗng cô đứng phắt dậy.

-Em đi đâu vậy?

-Không phải đã nói rồi sao, em đi làm việc tốt.

-Hiện tại em cũng không còn thuốc, tốt nhất là đừng đi đâu cả, đề phòng có chuyện bất trắc.

Mặc dù Curtis nói vậy nhưng Ciara vẫn không có ý định dừng lại. Nhẹ mỉm cười, cô nói:

-Không cần lo lắng, em sẽ quay lại nhanh thôi.

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy mất, không kịp để anh nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net