Chương 49: Sirius Black

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy thẳng đến khu rừng Cấm, trốn đằng sau một thân cây to, Ciara nhìn thấy con Buckbeak đang bị cột trong vườn bí rợ phía sau căn chòi của lão Hagrid. Qua của sổ của căn chòi, cô đã ngạc nhiên khi Harry, Ron và Hermione cũng đang ở đây, phải biết rằng biện pháp an ninh vô cùng nghiêm ngặt, để đến được đây cô phải đi rất vòng vèo nhằm mục đích tránh thầy Filch. Chắc hẳn cả ba sử dụng áo choàng tàng hình, nếu biết trước điều này cô đã đi cùng bọn họ thay vì mất bao nhiêu công sức để chạy khắp tòa lâu đài.

Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng nhiên Ciara thấy một nhóm đàn ông bước xuống bậc thềm đá và tiến gần đến đây. Đi đầu là cụ Dumbledore, bộ râu bạc của cụ phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang lặn. Lon ton bên cạnh cụ là ông Cornelius Fudge. Đằng sau họ là ông Ủy viên nhu nhược và tay đao phủ Macnair. Vào thời điểm này, hình như bên trong căn chòi xảy ra chuyện, chính vì vậy họ cũng phát hiện ra có người đang đến. Cánh cửa sau nhà lão Hagrid mở ra và Harry, Ron, Hermione đi ra cùng lão Hagrid. Tranh thủ lúc nhóm hành xử bước vào nhà, cả ba nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Lúc này chỉ còn Ciara đứng ở khu rừng cấm nhìn vào bên trong căn chòi, cô có thể thấy bọn họ đang nói chuyện. Và trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, đó cũng chính là hành động thiếu suy nghĩ nhất mà cô từng làm trong kiếp này. Khi ý thức được không  có ai để ý đến con Bằng Mã bên ngoài vườn, Ciara liền tiến đến gần con Buckbeak, chăm chú nhìn vào đôi mắt màu cam dữ tợn của nó và cúi chào. Buckbeak khuỵu hai đầu gối của đôi chân trước đầy vảy xuống rồi lại đứng thẳng lên. Ciara bắt đầu tháo sợi dây thừng buộc Buckbeak với hàng rào ra, dẫn nó núp vào sâu bên trong rừng Cấm để tránh khỏi tầm nhìn từ cửa sau nhà lão Hagrid. Sau khi làm xong mọi việc, cô thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình không bị phát hiện, nếu có ai đó nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ bị đuổi học. Đứng ở đây, cô đang còn nghe được tiếng của tên đao phủ đủ biết hắn tức giận thế nào. Nhìn sinh vật xinh đẹp trước mặt, Ciara nhẹ mỉm cười:

-Nếu không phải đặc biệt có thiện cảm với mày, tao sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc như thế này đâu.

-Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào tao bắt đầu hành động nông nổi như vậy, có lẽ là bị nhiễm từ tính khí của Harry rồi.

Có vẻ hiểu được những gì cô nói gì, Buckbeak cúi đầu xuống, nhẹ cọ cọ vào mặt cô như muốn cảm ơn.

Đang vuốt ve bộ lông mềm mại của Buckbeak, vừa ngước nhìn lên trên, Ciara chú ý thấy nhóm Harry, Ron và Hermione vẫn chưa trở về tòa lâu đài, bọn nó đang đứng trước cây Liễu roi, bên cạnh đó còn có con mèo Crookshanks cùng một cái bóng đen khổng lồ. Nhíu đôi mắt xinh đẹp lại để cố nhìn rõ cái thứ đen xì đó, cô sửng sốt nhận ra đó là một con chó, nó phóng về phía ba người bọn họ, Ron đẩy Harry qua một bên; do vậy con chó gặm lấy cánh tay Ron đang duỗi ra. Harry nhào tới, nắm được một túm lông của con thú, nhưng con thú vẫn lôi Ron đi dễ dàng như thể lôi một con búp bê bằng giẻ rách. Nó kéo lê Ron giật lùi vô một lỗ hổng to trong đám rễ cây. Harry và Hermione vội túm lấy Ron nhưng mấy cành cây Liễu roi cứ quất chí mạng trong không trung buộc bọn nó phải dừng lại.

Ciara hốt hoảng buộc sợi dây thừng giữa lấy cổ con Buckbeak vào một thân cây, nhắc nhở nó ở yên đây rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cây Liễu roi. Chưa bao giờ cô thấy mình chạy nhanh như vậy, nhưng vừa lên đến nơi thì Harry và Hermione đã chui vào cái lỗ dưới gốc cây. Không kịp suy nghĩ, cô cũng chạy tới đám rễ cây, chui qua miệng cái lỗ.

Tuột xuống một cái dốc bằng đất đến tận đáy của một đường hầm rất thấp, cô đã nhìn thấy hai người bọn họ, nhẹ gọi:

-Harry! Hermione!

Cả hai cùng quay đầu lại, đều có vẻ rất sửng sốt khi nhìn thấy cô:

-Ciara, sao em lại ở đây?

-Bây giờ không phải lúc để giải thích, Ron đâu?

-Anh không biết... Nơi này được đánh dấu trong tấm bản đồ của Đạo Tặc, nhưng anh Fred và anh George nói chưa từng có ai vô được. Nó mất hút ở mép tấm bản đồ, nhưng có vẻ như nó dẫn tới làng Hogsmeade...

-Vậy tụi mình phải đi theo lối nào?

Hermione lo lắng hỏi.

-Không phải là nên đi theo con mèo đó sao? Có vẻ nó là bạn của cái thứ đen thùi lùi kia.

Vừa nói cô vừa chỉ về phía con Crookshank. Đúng vậy, con mèo này rất kì lạ, thậm chí cô còn cảm thấy nó rất quen thuộc nơi này.

Theo lời cô, cả ba cố đi nhanh hết sức, gần như gập đôi thân mình lại, đằng trước tụi nó là cái đuôi của con Crookshanks khi ẩn khi hiện. Con đường hầm cứ dài ra dài ra mãi. Và rồi con đường hầm bắt đầu dốc cao lên, một lát sau con đường ngoằn ngoèo uốn khúc, và Crookshanks biến đâu mất. Thay vì con mèo phía trước, Ciara nhìn thấy một vạt sáng mờ mờ xuyên qua một khe hở nhỏ.

Harry, Ciara và Hermione dừng lại, há họng mà thở, rồi mon men đi tới trước. Cả ba đều giơ cao cây đũa phép để coi cái gì nằm ở đằng kia.

Đó là một căn phòng, một căn phòng bừa bộn và bụi bặm hết biết. Giấy dán tường bị tróc hết ra, khắp trên sàn vương vãi cáu bẩn rác rến, mọi thứ bàn ghế và đồ nội thất đều bị bể gãy, như thể đã bị kẻ nào đập phá. Còn tất cả cửa sổ thì đều bị đóng ván bịt kín.

Trong khi Harry và Hermione còn chưa có phản ứng gì, Ciara đã chui qua cái lỗ. Căn phòng trống vắng, nhưng cánh cửa bên phải tụi nó để mở, dẫn đến một hành lang âm u. Hermione đột ngột chụp lấy cánh tay Ciara. Đôi mắt mở to của cô bé đang đảo quanh khung cửa sổ bị bít kín bằng ván. Cô bé thì thầm:

-Mình nghĩ là tụi mình đang ở trong căn Lều Hét.

Harry nhìn quanh. Mắt nó gặp phải cái ghế gỗ nằm gần đó. Nhiều thanh gỗ đã bị bẻ gãy và một cái chân ghế bị sút ra hoàn toàn. Harry chậm rãi nói:

-Ma không thể nào làm điều đó được!

Ngay lúc đó, phía trên đầu tụi nó vang lên một tiếng rắc. Có cái gì đó di chuyển lên lầu. Cả ba đứa cùng ngước nhìn lên trần. Hết sức lặng lẽ, tụi nó bò vào hành lang, rồi trèo lên một cái cầu thang gần như đổ nát. Mọi thứ đều bị phủ một lớp bụi dày, ngoại trừ sàn nhà. Trên sàn có một vệt khá rộng sạch bụi vừa được tạo ra bằng một cái gì đó bị kéo lên cầu thang.

Ba đứa lần tới đầu cầu thang tôi tối.

-Nox.

Ba đứa cùng thì thầm với nhau, và ánh sáng ở đầu cây đũa phép của tụi nó tắt đi. Chỉ có một cánh cửa mở ra. Khi bò tới cánh cửa mở đó, tụi nhỏ nghe thấy có cái gì đó đang chuyển động ở đằng sau cánh cửa. Một tiếng rên trầm trầm, rồi một tiếng gừ gừ to và sâu. Ba đứa trao đổi với nhau cái nhìn dụ ý cuối cùng và cái gật đầu nhất trí sau chót. Cầm chắc cây đũa phép trong tay, Harry đá mạnh cho cánh cửa bật mở ra.

Trên một cái giường tráng lệ có bốn cọc mùng với những rèm treo đầy bụi bặm, Crookshanks nằm dài, ngó thấy tụi nó thì gừ gừ to tiếng. Bên cạnh đó, nằm trên sàn, ôm chặt cái chân đã bị gãy lọi tạo thành một góc kỳ dị, chính là Ron.

Harry, Ciara và Hermione lao ngang phòng, đến bên Ron:

-Ron... Bồ có sao không?

-Con chó đâu rồi?

Ron nghiến chặt răng lại vì đau đớn, nó rên rỉ:

-Không phải chó. Harry ơi, đó là một cái mẹo lừa...

-Cái gì?

-Con chó là hắn, hắn chính là một Phù thủy Hóa Thú.

Mắt Ron ngó trừng trừng qua vai của Harry. Harry xoay phắt người lại. Bằng một tiếng cạch, người đàn ông trong bóng tối đóng lại cánh cửa đằng sau lưng tụi nó.

Chùm lông rối nùi, bẩn thỉu, tòong teng trên hai cùi chỏ của y. Nếu đôi mắt y không loé sáng trong hai hốc mắt sâu u tối, thì có thể tưởng y chỉ là một cái xác không hồn. Làn da y trông như sáp, căng trên bộ xương mặt, giống hệt một cái đầu lâu. Và mấy cái răng vàng của y đang nhe ra thành một nụ cười. Y chính là Sirius Black.

Black chĩa cây đũa phép của Ron về phía bọn trẻ, giọng ồm ồm:

-Expelliarmus!

Đũa phép của Harry, Ciara và Hermione đều văng ra khỏi tay tụi nó, bay vèo lên không trung, và bị Black bắt gọn. Bấy giờ Black bước tới một bước gần hơn. Mắt y đăm đăm nhìn Harry. Y nói khào khào:

- Tôi đã nghĩ là con thể nào cũng phải đến đây để giúp bạn mình.

Giọng của hắn nghe như từ lâu rồi hắn không có thói quen xài tiếng nói nữa.

-Ba của con cũng từng làm như vậy vì tôi. Con thuộc nòi dũng cảm, không chạy đi méc thầy cô giáo. Tôi rất biết ơn... Điều này sẽ làm mọi việc dễ hơn nhiều...

Nghe những gì Black nói, Ciara càng cảm thấy khó hiểu. Mặc dù đang trong hoàn cảnh như vậy như hắn ta lại có thời gian bình phẩm người khác sao? Điều quan trọng là hắn còn không có đủ tư cách nhắc đến người này.

Đang ngổn ngang bao thắc mắc trong lòng, Ciara hoàn toàn không để ý đến Harry đã nhào tới về phía y, may mắn Hermione vội túm nó lại.

-Đừng, Harry!

Hermione hoảng hốt thì thầm. Tuy nhiên, Ron nói với Black:

-Nếu ông muốn giết Harry, thì ông cũng nên giết luôn cả ba đứa tôi!

Giọng nói của Ron rất mạnh mẽ, mặc dù việc cố gắng đứng lên càng khiến nó thêm nhợt nhạt, và đầu óc nó quay mòng mòng trong khi mở miệng nói.

Có cái gì đó bùng cháy trong đôi mắt u uẩn của Black. Y dịu dàng nói với Ron:

-Nằm xuống đi. Cậu sẽ làm cho vết thương ở chân tệ thêm đó.

Ron vẫn bám vào vai Harry một cách đau đớn để cố ngồi thẳng lên, nó nói bằng giọng yếu ớt:

-Ông có nghe không? Ông sẽ phải giết cả bốn đứa tụi tôi.

Nhưng Black toét miệng cười, nói:

-Đêm nay ở đây sẽ chỉ có một người bị giết thôi.

-Tại sao vậy?

Harry khạc ra mấy lời khinh miệt, nó vẫn cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sự kềm giữ của Ron và Hermione:

-Lần trước ông đâu có bận tâm về số người bị giết, hả? Ông đâu có chùn tay sát tất cả những người Muggle đó để giết cho được Pettigrew... Ông mắc chứng gì rồi sao, ngục Azkaban làm ông dễ mủi lòng rồi hả?

Hermione nói một cách run rẩy:

-Harry, im đi.

Harry rống lên:

-HẮN ĐÃ GIẾT BA MÁ TÔI!

Với một sự cố gắng phi thường, Harry vùng thoát được sự kềm cặp của Ron và Hermione, lao thẳng tới trước...

Có lẽ vì xúc động trước việc Harry toan hành động quá ngu ngốc, hoặc vì lẽ gì đó không biết, mà Black không giơ cây đũa phép lên ngay lúc đó. Một bàn tay của Harry chụp được cổ tay vô dụng của Black, buộc đầu đũa phép chĩa trệch đi, bàn tay nắm chặt còn lại của Harry đấm vô màng tai của Black và cả hai ngã nhào ra sau, đụng vào bức tường...

Hermione gào lên, Ron thét lớn; một ánh sáng chói lòa nháng lên khi mấy cây đũa phép trong tay Black bắn vào không trung một chùm tia lửa, xước qua mặt Harry trong đường tơ kẽ tóc. Harry cảm thấy cánh tay quắt queo giữa những ngón tay của nó đang vùng vẫy như điên, nhưng nó cố níu lấy, còn tay kia thì nó thụi nó đấm bất cứ chỗ nào trên thân thể Black mà nó đấm được.

Chợt bàn tay kia của Black đã túm được cổ họng của Harry. Y rít lên:

-Không. Ta đã chờ đợi quá lâu...

Những ngón tay siết chặt lại, cặp kiếng của Harry lệch qua một bên. Thế rồi một luồng sáng đột ngột phóng về phía Black, y đau đớn hét lên một tiếng, buông tay Harry ra.

Ciara bước đến vội kéo nó ra xa, đôi mắt dừng lại trên người vẫn nằm dưới đất đầy cảnh giác. Black trông như đã rất yếu ớt, thì thào:

-Tôi hoàn toàn không hề phát giác ra điều gì, rất xuất xắc, Ciara, con cũng tài năng giống như cha mình, không... con còn hơn thế nhiều.

Ciara lạnh lùng mở miệng:

-Tôi không thể hiểu nổi những lời ông đang nói, về cái cách ông hồi tưởng lại quá khứ giống như thể rất trân trọng nó vậy?

Y chậm rãi nói:

-Con nghĩ như vậy cũng phải thôi, con không biết rõ sự việc xảy ra lúc đó.

Harry hét lên đầy phẫn nộ:

-Tôi chỉ cần biết ông là người đã bán đứng ba mẹ tôi cho Voldemort! Ông là người đã giết ba mẹ tôi!

Black đăm đăm nhìn Harry bằng đôi mắt hũng sâu. Y nói, rất lặng lẽ:

-Phải, ta là người đã giết ba mẹ con, ta không phủ nhận điều đó. Nhưng ta không hề đi theo Voldermort cũng không hề bán đứng bọn họ, hai con cần hiểu rõ mọi chuyện...

- Tôi hiểu nhiều hơn là ông tưởng.

Harry nói, giọng nó bây giờ run hơn bao giờ hết:

- Ông chưa bao giờ nghe mẹ tôi van xin hả? Mẹ tôi... cố sức ngăn Voldermort giết tôi... mà ông đâu biết cho... ông đã bán đứng ba mẹ tôi...

Cả hai chưa kịp nói thêm lời nào thì có cái gì đó màu cam phóng ngang qua Harry. Đó là con mèo Crookshanks đã nhảy lên ngực Black và cứ ngồi lỳ ở đó, ngay chỗ vị trí trái tim của Black. Y chớp mắt cúi xuống nhìn con mèo. Y cố đẩy Crookshanks ra, rù rì với nó:

-Tránh ra đi!

Nhưng Crookshanks vẫn bấu chặt vuốt vô tấm áo chùng của Black, không chịu nhúc nhích. Con mèo đưa bộ mặt xấu xí bèn bẹt về phía Harry, ngước đôi mắt to cộ vàng khè nhìn nó. Đứng bên cạnh Harry, Hermione bật lên tiếng nức nở.

Chỉ thấy Harry cầm lấy cây đũa phép của mình đang lăn lăn lốc trên sàn, nhưng lại không có bất kì hành động gì khác, Ciara biết nó cũng đang rất đắn đo suy nghĩ. Cô bước đến, đặt tay lên vai nó, hờ hững nói:

-Để em thay anh xử lí hắn ta.

-Khoan đã, Ciara...

Harry còn chưa nói dứt câu thì cô đã làm động tác bảo cậu ngừng lại.

Cô từ từ bước đến gần Black, y ngước mắt lên nhìn cô:

-Con định giết tôi?

Ciara mỉm cười lạnh lùng:

-Ông đã nói đúng, tôi rất có thiên phú, tôi thậm chí có thể thủ tiêu ông và con mèo kia mà không để lại dấu vết gì.

-Con... tất cả mọi người đều bị Peter Pettigrew lừa rồi!

Cô dường như không nghe thấy Black nói gì, càng lúc càng bước đến gần y hơn, đến khi chỉ còn cách y một bước chân nữa, cô mới dừng lại. Khác với tưởng tượng của mọi người, cô từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, gương mặt không có biểu cảm gì, mở miệng nói:

-Vậy giải thích đi.

Đến cả Ciara cũng không hiểu nổi rốt cuộc vì sao mình lại hành động như vậy, nếu là kiếp trước cô sẽ thẳng tay giết Black mà không cần chút đắn đo nào, nhưng hiện tại khi nhìn vào đôi mắt y lại khiến cô sinh ra một loại cảm giác những gì y nói là sự thật. Cô thật sự rất muốn nghe, muốn nghe hắn giải thích rằng hắn không bán đứng ba mẹ của Harry và Ciara. Bản thân cô cũng biết rằng những suy nghĩ trong đầu mình lúc này chính là bởi cô hiểu rất rõ khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội đau đớn đến nhường nào.

-Nói đi, nói xem sự thật đằng sau câu chuyện mười hai năm trước đó là gì?

Không chỉ Sirius Black mà mọi người trong phòng đều trố mắt ra nhìn cô đầy kinh ngạc, Black là người đầu tiên bừng tỉnh, y cười lớn:

-Con là một cô bé thông minh, Ciara. Được, con cũng cần biết rõ sự thật mà...

Bỗng nhiên nổi lên một tiếng động mới...

Những bước chân gấp gáp đang vang vọng xuyên qua sàn nhà - có ai đó đang bước ở dưới nhà.

Hermione thình lình gào thét:

-CHÚNG TÔI Ở ĐÂY! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÈ - CÓ SIRIUS BLACK - MAU LÊN!

Cánh cửa phòng mở tung ra trong một trận mưa tia lửa đỏ. Giáo sư Lupin xông vào phòng, gương mặt cắt không còn một giọt máu, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng. Ông đưa mắt nhìn, từ Ron đang nằm trên sàn, đến Hermione đang nép mình bên cánh cửa, rồi đến Harry đứng đó với cây đũa phép, rồi lại đến chính Black đang ngã gục và đổ máu dưới chân Ciara. Và đương nhiên trước mặt Black là Ciara, cô chậm rãi đưa mắt qua, trầm lặng nhìn ông – hướng phát ra tiếng động. Nhẹ giọng nói:

-Thầy không nên ra ngoài vào ngày hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net