Chương 50: Sự thật (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Thầy không nên ra ngoài vào ngày hôm nay.

Nghe câu nói của Ciara khi nhìn thấy mình, giáo sư Lupin nhất thời không hiểu được ý của cô, nhưng bây giờ ông không có thời gian để suy nghĩ về nó, ông lên tiếng, bằng một giọng kỳ lạ, một giọng run run những cảm xúc bị đè nén:

-Hắn đâu, Peter ấy?

Harry lập tức đưa mắt nhìn thầy. Nó không hiểu thầy Lupin định nói gì? Thầy Lupin đang nói về ai? Nó lại quay qua nhìn Black.

Gương mặt Black hầu như không còn cảm xúc. Y cũng không cục cựa trong mấy giây. Rồi, rất chậm rãi, Black giơ một bàn tay không lên, và chỉ thẳng vào Ron. Hết sức hoang mang, Harry liếc nhìn Ron, Ron cũng ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

Thầy Lupin vẫn nhìn Black chằm chằm với sự chăm chú lạ lùng như thể muốn đọc thấu ý nghĩ của y:

-Nhưng mà vậy thì... tại sao từ trước tới giờ hắn không lộ ra? Trừ khi...

Đôi mắt của thầy Lupin chợt nở lớn, như thể thầy vừa nhìn thấy điều gì đó ở đằng sau Black, điều gì đó mà những người khác trong phòng không thể nhìn thấy:

-... trừ khi hắn chính là kẻ... trừ khi tụi bay đổi vai... mà không nói cho tao biết?

Đôi mắt hũng sâu của Black vẫn không rời khỏi gương mặt thầy Lupin, rất chậm rãi, y gật đầu.

Harry chen vô nói to:

-Thưa giáo sư Lupin, cái gì đang...?

Nhưng nó không bao giờ nói nốt ra câu hỏi, bởi vì cái điều nó nhìn thấy làm cho giọng nói của nó tắc nghẹn trong cổ họng. Thầy Lupin hạ cây đũa phép xuống. Sau đó, đi đến bên cạnh Black, thầy nắm chặt tay y, kéo y đứng lên, khiến cho con Crookshanks rớt bịch xuống sàn, rồi thầy ôm chầm lấy Black như ôm người anh em của mình.

Harry có cảm giác như thể ruột gan lộn tùng phèo.

Hermione la lớn:

-TÔI KHÔNG TIN NỔI!

Thầy Lupin buông Black ra và quay lại phía cô bé. Hermione cũng đã tự đứng lên và chỉ thẳng tay vào thầy Lupin, hai mắt man dại, cô bé lắp bắp:

-Thầy... và hắn...

-Hermione, bình tĩnh lại nào...

Hermione rên lên:

-Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết... vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay...

Thầy Lupin kêu to:

-Hermione, làm ơn nghe thầy nói đã! Thầy có thể giải thích...

-ĐỪNG!

Hermione gào lên:

-Harry, đừng tin ổng, lâu nay ổng đã giúp cho Black đột nhập lâu đài, ổng cũng muốn cho bồ chết luôn... Ổng là một người sói!

Một sự im lặng kéo dài. Ánh mắt mọi người giờ đây hướng cả vào thầy Lupin, thầy vẫn vô cùng bình thản, tuy có nhợt nhạt đi đôi chút. Thầy nói:

-Hermione à, không phải mọi thứ đều đâu ra đó như tiêu chuẩn thông thường của con đâu. Thầy e là chỉ chừng một phần ba điều con nói là đúng thôi. Thầy không hề giúp Sirius đột nhập tòa lâu đài, và thầy chắc chắn không hề muốn cho Harry chết...

-Con biết điều đó bao lâu rồi?

Hermione thì thào:

-Lâu rồi. Từ lúc mà Ciara nhắc đến thầy sau bài học về người sói.

Vừa nói cô bé vừa quay sang cô:

-Cậu đã biết từ trước, vậy nên cậu mới nói như vậy, tưởng chừng như chỉ là lời nói vu vơ nhưng thực chất cậu lại đang đưa gợi ý cho bọn mình.

Sau lời nói của Hermione, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt đưa mắt nhìn Ciara. Chỉ thấy cô chậm rãi khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn giáo sư Lupin, nói với giọng hờ hững:

-Thầy sẽ phải hối hận khi bỏ qua lời nhắc nhở của tôi đấy.

Giáo sư Lupin lúc này mới sực nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Ciara khi ông vừa bước vào.

-Mọi thứ sẽ được giải quyết nhanh thôi, trước khi chuyện đó xảy ra.

Nghe vậy, Ciara chẳng nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng mỉm cười giống như không tin vào câu trả lời này.

Ron thở hổn hển:

-Cụ Dumbledore biết ông là người sói mà cũng nhận ông về trường à? Cụ ấy điên sao chứ?

Thầy Lupin nói:

-Một số giáo viên cũng nghĩ vậy. Cụ ấy cũng khó khăn lắm mới thuyết phục được một số giáo viên là tôi đáng tin cậy...

Harry gào lên:

-VÀ CỤ ẤY ĐÃ LẦM! ÔNG ĐÃ LUÔN LUÔN TRỢ GIÚP HẮN!

Nó chỉ tay vào Black. Y đã lết tới cái giường và nằm lên đó, úp mặt vào hai bàn tay run lẩy bẩy. Crookshanks nhảy lên theo và nằm bên cạnh Black, gác chân lên đùi y, gừ gừ. Ron lê cái chân gãy của nó nhích ra xa khỏi Black và con mèo.

Thầy Lupin nói:

-Thầy không hề trợ giúp Sirius lâu nay. Nếu con cho thầy một cơ hội, thầy sẽ giải thích.

Harry liếc một cái nhìn giận dữ về phía Black và nói:

-Nếu như thầy không hề trợ giúp gì hắn, thì làm sao thầy biết được hắn ở đây?

Thầy Lupin đáp:

-Nhờ tấm bản đồ! Tấm bản đồ của Đạo tặc ấy. Thầy đang ngồi trong văn phòng của thầy xem tấm bản đồ...

Harry ngờ vực hỏi:

-Thầy biết cách sử dụng nó à?

Thầy Lupin phất tay một cách nóng nảy:

-Dĩ nhiên là thầy biết sử dụng rồi. Thầy đã góp phần viết ra nó mà. Thầy là Mơ Mộng Ngớ Ngẩn - đó là biệt danh bạn bè đặt cho thầy hồi còn đi học.

-Thầy đã viết?

-Chuyện quan trọng là, hồi chiều thầy đang xem xét tỉ mỉ tấm bản đồ, bởi vì thầy có ý nghĩ là con, Ron và Hermione có thể tìm cách lẻn ra khỏi tòa lâu đài để đến thăm lão Hagrid trước khi con Bằng Mã bị hành hình. Và thầy đã đoán đúng, phải không nào?

Thầy Lupin đã bắt đầu đi qua đi lại, mắt nhìn bọn trẻ, từng mảng bụi bốc lên theo bước chân thầy.

-Harry à, có thể con đã khoác tấm áo khoác cũ của ba con...

-Làm sao thầy biết về tấm áo khoác của ba con?

Thầy Lupin lại sốt ruột phất tay một lần nữa:

-Vô số lần thầy đã nhìn thấy James biến mất dưới tấm áo đó... Vấn đề là cho dù con có mặc áo khoác tàng hình thì con vẫn hiện ra trên tấm bản đồ của Đạo tặc! Thầy đã quan sát các con đi băng qua sân trường và đi vào căn chòi của bác Hagrid. Hai mươi phút sau, các con rời khỏi nhà bác Hagrid, đi trở về tòa lâu đài. Nhưng mà các con có thêm một kẻ tháp tùng.

Harry kêu lên:

-Cái gì? Không, đâu có thêm ai tháp tùng đâu!

Thầy Lupin vẫn đi qua đi lại, không lý tới lời nói chen ngang của Harry, thầy nói tiếp:

-Thầy cũng không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy hắn, và rồi thầy nhìn thấy một chấm khác, di chuyển rất nhanh về phía các con, mang tên Sirius Black... Thầy thấy y đụng độ với các con, rồi y lôi hai người trong số các con vô trong hang dưới cây Liễu Roi...

Ron tức giận cãi chính:

-Một người mà thôi!

Thầy Lupin nói:

-Không. Ron à, hai người.

Thầy đã ngừng bước, đưa mắt nhìn Ron. Thầy điềm đạm nói:

-Con có đồng ý cho thầy xem con chuột một chút không?

Ron ngập ngừng, rồi thò tay vô trong áo chùng. Con Scrabbers hiện ra, vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Ron phải nắm chặt cái đuôi trụi lủi của con chuột để không cho nó chạy trốn. Crookshanks đứng dựng lên trên đùi của Black, phát ra một tiếng rít nho nhỏ.

Thầy Lupin bước đến gần Ron hơn. Dường như thầy nín cả thở khi chăm chú nhìn đăm đăm vào con Scrabbers. Ron nắm chặt con Scrabbers và thu nó về gần mình hơn, có vẻ sợ hãi. Ron lại hỏi:

-Sao? Con chuột của tôi thì mắc mớ gì trong chuyện này chứ?

Sirius Black thình lình lên tiếng, giọng ồm ồm:

-Nó không phải là một con chuột.

-Ông muốn nói gì? Dĩ nhiên nó là một con chuột...

Thầy Lupin bình thản nói:

Không, nó không phải là chuột. Nó là một phù thủy.

Black nói thêm:

-Một Hóa Thú Sư, một phù thủy trá hình thú vật, có tên là Peter Pettigrew.

Phải mất mấy giây sau, sự vô lý của lời nói ấy mới ngấm được vào tai của bọn trẻ. Harry thốt lên:

-Peter Pettigrew đã chết rồi! Mười hai năm trước hắn đã giết ông ta.

Harry chỉ vào Black, mặt y co giật dữ dội. Y gầm gừ với hàm răng vàng nhe ra:

-Ta đã định làm vậy. Nhưng Pettigrew đã cao tay hơn ta một chút... Dù vậy, lần này thì khác!

Và Crookshanks bị Black quẳng xuống sàn khi y nhào vô con Scrabbers, Ron hét lên đau điếng khi sức nặng của Black đè lên cái chân gãy của nó.

Thầy Lupin hét:

-Sirius, ĐỪNG!

Thầy lao mình tới trước và một lần nữa kéo Black ra khỏi Ron.

Black tìm cách vùng thoát ra khỏi tay thầy Lupin, càu nhàu:

-Chúng ta có thể giải thích sau!

Một tay của Black vẫn còn quơ quào trong không khí như cố tìm cách chụp con Scrabbers. Con chuột này kêu ré lên vì sợ hãi, nghe eng éc như tiếng heo con, và quào mặt quào cổ Ron để tìm cách thoát thân.

Thầy Lupin vẫn cố kềm giữ Black, và nói trong hơi thở gấp:

-Bọn - trẻ - có - quyền - được - biết - mọi - thứ! Ron đã nuôi nó như một con vật cưng bấy lâu nay! Và có những phần của câu chuyện mà chính tôi đây cũng chưa hiểu! Còn Harry và Ciara nữa - anh nợ hai đứa một sự thật, Sirius à.

Black ngừng vùng vẫy, mặc dù đôi mắt sâu hoắm của y vẫn ngó chằm chằm con Scrabbers, con vật khốn khổ ấy bị bàn tay bị cắn trầy trụa và chảy máu của Ron kẹp chặt.

Ron đưa mắt nhìn quanh tìm sự ủng hộ của Harry, Ciara và Hermione, nó gào lên:

-CÁC ÔNG ĐỀU LÀ ĐỒ ĐIÊN, NÓ KHÔNG PHẢI LÀ PETER, NÓ LÀ SCRABBERS!

Ron cố gắng nhét con chuột trở vô trong túi áo trước ngực nó, nhưng con Scrabbers vẫn cố kháng cự dữ dội. Ron lảo đảo và mất thăng bằng, Harry phải chụp đỡ nó và ấn nó ngồi trở xuống giường. Rồi, Harry quay về phía thầy Lupin, không thèm ngó tới Black.

-Có nhiều nhân chứng đã nhìn thấy Pettigrew chết. Cả một con đường đầy người...

Black hung hăng cắt lời, mắt vẫn canh chừng con Scrabbers chòi đạp trong tay Ron:

-Người ta không hề thấy cái điều mà họ tưởng là họ thấy.

Thầy Lupin gật đầu:

-Mọi người đều tưởng Sirius giết Pettigrew. Chính tôi cũng tin như vậy... cho đến khi tôi nhìn tấm bản đồ hồi chiều tối này. Bởi vì tấm bản đồ của Đạo tặc không lừa dối bao giờ... Peter vẫn còn sống. Và Ron đang giữ nó, Harry à.

Bỗng nhiên Hermione nói, bằng một giọng run run và cố gắng giữ bình tĩnh, như thể cô nàng đang cố làm cho thầy Lupin nói năng cho ra đầu ra đũa:

-Nhưng mà thưa giáo sư Lupin... Scrabbers không thể nào là Petttigrew được... Điều đó không đúng, thầy biết là điều đó không thể nào đúng được... Cả thế kỷ này chỉ có bảy phù thủy biến hình thành thú, và trong danh sách đó không hề có tên Pettigrew.

Nghe vậy thầy Lupin bắt đầu cười to:

-Hermione! Trò lại đúng nữa đó! Nhưng Bộ Pháp thuật không bao giờ biết là đã từng có ba Phù thủy Hóa thú không hề đăng ký căn cước vẫn thường chạy loanh quanh khắp trường Hogwarts.

Black ở bên cạnh có vẻ đã không thể chờ đợi nổi nữa, vừa thúc giục thầy Lupin vừa chằm chằm ngó con Scabbers.

Thầy Lupin đang nhanh chóng kể lại chuyện trước đây của bọn họ, bỗng, một giọng nói lạnh lùng khinh bỉ vang lên từ bức tường đằng sau thầy. Giáo sư Snape cởi tấm áo tàng hình ra, cây đũa phép của ông chĩa thẳng vào thầy Lupin.

Hermione hét toáng lên. Black đứng phắt dậy. Harry cũng nhảy dựng lên như thể bị điện giật.

Thầy Snape hất tấm áo khoác tàng hình qua một bên, cẩn thận giữ cho đầu cây đũa phép vẫn chĩa thẳng vô ngực thầy Lupin:

-Tôi tìm thấy cái vật này dưới gốc cây Liễu Roi. Vật hữu ích đó, Potter. Tôi cám ơn trò nha...

Giọng thầy Snape cũng hơi hổn hển, nhưng vẻ mặt thầy tràn trề niềm vui chiến thắng bị đè nén. Thầy nói, ánh mắt lấp lánh:

-Có lẽ các người đang thắc mắc làm sao mà tôi biết các người ở đây? Tôi vừa mới đến văn phòng anh, anh Lupin à. Anh chưa uống cử thuốc tối nay, vì vậy tôi đem một ly đầy cho anh. Và thật may là tôi đã làm vậy... ý tôi nói là thật may cho tôi. Nằm trên bàn giấy của anh là một tấm bản đồ gì đó. Chỉ cần liếc qua là tôi biết hết những điều tôi cần biết. Tôi thấy anh chạy dọc hành lang này rồi biến mất.

-Anh Severus à...

Thầy Lupin mới mở miệng, thầy Snape đã chặn họng:

-Tôi đã nói đi nói lại với ông Hiệu trưởng là anh vẫn tiếp tục giúp đỡ thằng Black bạn cũ của anh đột nhập vào tòa lâu đài, và đây chính là bằng chứng, anh Lupin à. Chính tôi cũng không tưởng tượng được ra cái chuyện anh dùng cái chỗ tồi tàn này làm nơi ẩn náu...

Thầy Lupin khẩn khoản:

-Severus, anh nhầm rồi. Anh chưa nghe hết mọi thứ... tôi có thể giải thích... Sirius không đến đây để giết Harry...

Đôi mắt thầy Snape giờ đây loé sáng một cách cuồng loạn:

-Thêm hai người vô ngục Azkaban tối nay. Tôi sẽ khoái chí xem cụ Dumbledore xử lý vụ này như thế nào... Cụ cứ đinh ninh là anh vô hại kia chứ, anh biết anh mà Lupin... một người sói được thuần hóa.

Thầy Lupin nói nhỏ:

-Anh ngốc quá. Chẳng lẽ chút ác cảm thời đi học đáng để anh tống một người vô tội vô ngục Azkaban sao?

ẦM!

Những sợi dây thừng giống như những con rắn ốm bỗng túa ra từ đầu đũa phép của giáo sư Snape rồi tự uốn éo cột quanh miệng thầy Lupin, khuỷu tay và mắt cá chân thầy, khiến thầy mất thăng bằng, ngã lăn xuống sàn, không thể nhúc nhích cục cựa gì được nữa.

Cùng với một tiếng gầm tức tối, Black lao về phía thầy Snape, nhưng thầy Snape chĩa thẳng đầu đũa phép vào giữa hai con mắt Black. Thầy thì thào:

-Cứ tạo cho ta một cái cớ đi. Chỉ cần mi động đậy là ta có cớ, và ta thề là ta sẽ ra tay.

Black đứng chết trân. Hai gương mặt đang gườm nhau đó, thật khó mà nói gương mặt nào bày tỏ nhiều căm ghét hơn gương mặt nào.

Thầy Snape thở phì phì vào mặt Black:

-Sự trả thù rất ngọt ngào. Ta đã ao ước biết bao rằng chính ta sẽ là người sẽ bắt được mi... Ngay khi ra khỏi cây Liễu Roi là ta gọi bọn giám ngục Azkaban liền. Họ sẽ rất sung sướng được gặp lại mi, Sirius Black à... sung sướng đến độ sẽ hôn mi một cái, ta dám nói như vậy...

Mặt Black cắt không còn chút máu. Y nói ồm ồm:

-Ông... ông phải nghe tôi nói đã. Con chuột... Hãy nhìn con chuột kìa...

Nhưng trong mắt thầy Snape loé lên một tia sáng điên tiết mà Harry chưa từng nhìn thấy trước đây. Thầy Snape có vẻ như không còn lý trí nữa. Ông búng ngón tay, đầu mấy sợi dây thừng đang trói thầy Lupin bay ngay vào tay ông. Ông bảo:

-Đi thôi, tất cả lũ bay! Ta sẽ lôi cổ người sói. Có lẽ bọn giám ngục Azkaban cũng sẽ hôn hắn luôn.

Harry đưa ra quyết định chỉ trong nửa giây khi thầy Snape vừa định đưa Black đi, nó gào lên:

-Expelliarmus!

Một tiếng nổ to làm rung cả cánh cửa trên bản lề, thầy Snape bị nhấc bổng lên khỏi sàn, văng vô bức tường, rồi tuột xuống đụng sàn, một dòng máu tươi ứa ra dưới mái tóc của thầy. Thầy Snape đã ngã gục bất tỉnh.

Sau hành động này của mình, ngay cả Harry cũng không chắc là nó đã làm đúng hay không. Hermione thì nhìn trân trối thân hình bất động của thầy Snape với đôi mắt kinh hoàng vì bọn nó vừa tấn công một thầy giáo.

Black nói:

-Vậy thì đã tới lúc chúng tôi đưa ra cho cháu xem vài bằng chứng. Cháu bé, đưa Peter đây. Đưa ngay nào.

Ron túm chặt con Scrabbers sát vào ngực. Nó nói yếu ớt:

-Thôi đi! Chẳng lẽ ông nói là ông phá ngục Azkaban đào thoát ra chỉ là để thò tay tóm lấy con Scrabbers sao? Nó không thể nào là Peter, nó đã sống cùng gia đình chúng mười hai năm rồi.

Black nói:

-Mười hai năm cơ à? Con chuột thông thường đó có thể sống thọ một cách đáng chú ý đấy. Nó mất một ngón chân phải không? Vậy là thế nào?

Người vẫn luôn yên lặng từ nãy đến giờ - Ciara, bỗng nhiên lên tiếng:

-Tất cả những gì còn sót lại của Pettigrew mà họ tìm được là ngón tay của hắn.

Black tiếp lời của cô:

-Phải, kẻ nhát gan đó chỉ cần chặt đứt ngón tay và thế là ai cũng nghĩ hắn đã chết. Và sau đó hắn biến hình lại thành một con chuột.

Harry lúc này mới gào lên:

-KHÔNG ĐÚNG! ÔNG MỚI LÀ NGƯỜI GIỮ BÍ MẬT CỦA BA MÁ TÔI! ÔNG ĐÃ THỪA NHẬN ÔNG GIẾT BA MÁ TÔI!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net