Chương 52: Kết thúc năm ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy thẳng về phía bờ hồ, khung cảnh trước mắt khiến Ciara sửng sốt, người sói đang nằm bất tỉnh tại đó, chú Sirius đã biến trở lại thành người. Chú thu mình lại để tránh đòn, hai tay giơ lên che trên đầu. Chú rên rỉ:

-Đừừừừng, đừừừừng... làm ơn...

Và bên bờ hồ, ít nhất cũng có đến hàng trăm tên giám ngục Azkaban, tụ thành một đám đông đen nghịt đang lướt về phía chúng nó. Một cơn buốt lạnh như băng giá thấm sâu vào nội tạng của Ciara, sương bắt đầu làm mờ mịt tầm nhìn của cô. Càng lúc càng có nhiều giám ngục Azkhaban hiện ra từ trong bóng tối ở cả hai phía, bọn chúng đang xiết chặt vòng vây...

Thấy cô xuất hiện ở đây, Harry thoáng ngạc nhiên nhưng bây giờ nó không có thời gian để suy nghĩ những việc khác nữa, nó giơ cây đũa phép lên, hét:

-Ciara, nghĩ về cái gì đó thật vui vẻ đi!

Harry giống như đang buộc mình suy nghĩ đến cái gì đó, rồi bắt đầu hô:

-Expecto patronum! Expecto patronum!

Chú Sirius rùng mình, lăn ngửa ra và nằm bất động trên mặt đất, xanh lè như đã chết rồi.

-Chú ấy sẽ không chết đâu! Expecto patronum!

Bọn giám ngục Azkhaban đang tiến sát tới rồi, chỉ còn cách tụi nó chừng ba thước nữa mà thôi. Bọn chúng hình thành cả một bức tường vững chắc quanh Harry và Ciara, mối lúc một đến sát hơn...

Harry liên tục thét lên:

-EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM!

Một cuộn khói mỏng màu bạc thoát ra từ đầu đũa phép của Harry và lơ lửng như sương mù trước mặt nó. Bằng ánh sáng mong manh của vị thần Hộ mệnh chưa đầy đủ hình vóc, Harry nhìn thấy một tên giám ngục Azkaban chựng bước, dừng lại sát ngay bên nó. Tên giám ngục đó không thể nào bước qua lớp mây bạc bao bọc Harry mà nó vừa tạo ra. Một bàn tay chết chóc nhầy nhụa thò ra từ dưới lớp áo khoác. Bàn tay đó làm một động tác như gạt vị thần Hộ mệnh qua một bên.

Harry hổn hển kêu:

-Đừng! đừng... chú ấy vô tội... Expecto... Expecto patronum!

Harry có thể thấy bọn giám ngục Azkaban trừng trừng ngó nó, nghe cả tiếng thở phì phò như làn gió đông thổi xung quanh. Tên giám ngục đứng gần Harry nhất dường như đang đánh giá Harry. Rồi hắn giơ cả hai bàn tay thối rữa lên, kéo cái nón trùm đầu của hắn xuống...

Nơi đáng lẽ ra là đôi mắt thì chỉ có lớp da sứt sẹo màu xám mỏng dính bít kín hai hố mắt trống rỗng một cách vô hồn. Nhưng trên gương mặt đó có một cái miệng... một cái lỗ há hốc không ra hình dạng gì hết đang hút không khí gây ra âm thanh nghe như tiếng hớp hơi của kẻ đang hấp hối.

Một cơn kinh hoảng điếng người xâm chiếm toàn thân Harry đến nỗi nó không nói năng hay nhúc nhích gì được nữa. Vị thần Hộ mệnh của nó lung linh bập bùng rồi chết ngắt...

Một đôi tay nhớp nháp cứng khoẻ đã xiết vòng quanh cổ Harry, buộc nó phải ngẩng đầu lên... Nó có thể cảm nhận được hơi thở của tên giám ngục. Hắn sắp thanh toán Harry trước tiên... Harry ngửi thấy hơi thở thối rữa của hắn... Tiếng gào khóc của má Harry vang vang trong đầu... Tiếng khóc của má sẽ là điều cuối cùng mà Harry còn nghe được... Nó cảm thấy nó rơi tòm xuống cỏ...

Nằm sấp, mặt úp xuống đất, Harry yếu đến nỗi không nhúc nhích được, buồn nôn và run lập cập. Trong cái khoảnh khắc nó nghĩ mình hoàn toàn tuyệt vọng, thì một âm thanh thanh túy, quen thuộc vang lên:

-EXPECTO PATRONUM!

Một ánh sáng chói lòa xuất hiện, tiếng kêu khóc của mẹ nó đã ngừng bặt, cái lạnh thấu xương cũng tan biến. Ngẩng đầu lên, Harry thấy Ciara đang đứng đó, một mình đối mặt với lũ giám ngục, thứ đầu đũa phép của em tỏa ra không phải một đám mây mù không hình dạng, mà là một con vật lấp lánh ánh bạc, tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Nheo mắt lại, Harry có thể nhìn rõ, đó là một con cáo, tỏa sáng rực rỡ như vầng trăng trên bầu trời sao. Con vật lượn vòng quanh trên mặt hồ, tấn công bầy giám ngục Azkaban, bọn giám ngục cứ ngã gục, tán loạn, rồi rút lui vào trong bóng tối... Cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Con cáo bạc trở lại bên cạnh Ciara, bay vòng vòng bên cạnh em, nó khiến bầu không khí xung quanh trở nên ấm hẳn lên. Ở khoảng cách gần như thế này, Harry mới có thể tận mắt nhìn rõ con vật, phải cảm thán rằng nó rất đẹp, đó là loài sinh vật xinh đẹp nhất mà từ trước đến nay Harry từng nhìn thấy. Bộ lông trắng muốt tung bay theo từng chuyển động của nó, nó cúi đầu trước Ciara rồi dùng đôi mắt to lấp lánh nhìn em, chỉ thấy Ciara mỉm cười rạng rỡ đáp lại nó, sau đó em khẽ vẩy nhẹ đũa phép, con vật liền tan biến vào không khí.

Ciara vội chạy đến đỡ Harry ngồi dậy, mặc dù trông có vẻ kiệt sức nhưng cậu vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cô cẩn thận hỏi:

-Anh đứng lên được chứ?

-Không sao, anh chỉ cần nghỉ một chút mà thôi. Chúng ta nên nghĩ cách để đưa họ đi.

Vừa nói Harry vừa quay mặt nhìn sang chú Sirius và người sói đang nằm bất động dưới mặt đất.

-Không cần lo lắng, ta sẽ đưa hai người bọn họ đi.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng hai đứa. Không biết giáo sư Snape đã tỉnh lại từ lúc nào, thầy tiến đến gần bọn nó, đôi mắt găm vào Ciara, có lẽ thầy cũng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

-Năm mươi điểm cho nhà Gryffindor với biểu hiện xuất sắc vừa rồi, lần nào trò cũng khiến ta phải bất ngờ về mình đấy, trò Potter.

Nói rồi, thầy hóa ra mấy cái băng ca và nhấc những thân thể bất động lên, điều khiển mấy cái băng ca di chuyển về phía tòa lâu đài. Ciara đỡ Harry đứng dậy, cùng bước theo ông.

Thầy Snape đi đằng trước, dường như không hề chú ý đến hai người đang đi ngay sau mình, không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh đến gượng gạo. Đột nhiên, Harry lên tiếng:

-Em đã gọi lên một vị thần Hộ mệnh đủ quyền lực đuổi hết cả bầy giám ngục Azkaban... đó là một pháp thuật rất cao cường. Trái ngược hoàn toàn với anh, thứ đầu đũa phép của anh tỏa ra chỉ là một ánh sáng mỏng manh...

-Em biết anh vẫn còn cảm thấy rất ám ảnh khi nghe thấy tiếng khóc của mẹ chúng ta.

Sau câu trả lời của Ciara, Harry im lặng một hồi, rồi lại cất tiếng hỏi:

-Anh có thể biết em đã nghĩ đến điều gì không?

Với câu hỏi của cậu, Ciara không hề chần chừ gì, nhanh chóng trả lời:

-Gặp được anh chính là niềm vui cũng là điều may mắn nhất của em.

Đối mặt với câu trả lời của cô, Harry ngẩn ra như không thể ngờ được cô sẽ trả lời như vậy, cậu mỉm cười:

-Em là em gái của anh, gặp anh chính là một điều hiển nhiên, suy nghĩ của em cũng thật quá khác người, Ciara.

Ciara không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại, rồi cả hai lại tiếp tục hướng về phía tòa lâu đài mà đi.

" Phải, gặp anh chính là may mắn lớn nhất, cũng chính là niềm động lực to lớn nhất của em, nhưng... may mắn này không phải điều hiển nhiên mà có, bởi lẽ em vốn dĩ không phải là em gái anh."

----------

Ngồi trong văn phòng của hiệu trưởng, sự yên lặng dần xâm chiếm mọi thứ. Giáo sư McGonagall, giáo sư Snape cũng đều có mặt ở đây nhưng lên tiếng gì cả, giống như vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật này. Cụ Dumbledore ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn Harry và Ciara. Harry, Ciara và Hermione ngồi cùng một phía với nhau, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Harry có vẻ đang lo lắng cho người đang nằm dưới bệnh thất hiện tại. Hermione thì thấp thỏm, bất an, len lén hé mắt lên nhìn giáo sư Snape rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Cũng phải thôi, bọn nó vừa tấn công giáo sư Snape, đó là một tội vô cùng nặng. Có lẽ Ciara là người bình tĩnh nhất trong cả bọn, cô yên lặng nhìn người đàn ông đang nằm la liệt dưới sàn – Peter Pettigrew, mặt không biểu cảm, cũng không đoán được là cô đang nghĩ gì.

Cụ Dumbledore là người mở đầu:

-Harry, con không cần lo lắng, bà Pomfrey biết cách để xử lí đối với người sói và Sirius.

Harry ngẩng đầu lên nhìn ông, bất an đáp:

-Vâng.

-Nhìn tình hình này, ta cũng đoán được kha khá mọi chuyên, nhưng ta cần biết chi tiết hơn con có thể...

ẦM

Cụ Dumbledore đang nói bỗng cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, đập mạnh vào tường, đứng trước cửa là chú Sirius với một bộ dạng chật vật, hơi thở dồn dập, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nhìn thấy chú, cụ Dumbledore nói:

-Tôi không nghĩ là Bobby đồng ý để anh đến đây đâu.

-Cho dù thế nào tôi cũng nói rõ ràng với ngài.

-Được thôi, như vậy cũng dễ dàng để nói chuyện hơn.

Chú Sirius đi đến ngồi đối diện trước Harry, Ciara và Hermione, đương nhiên chú cũng cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng như muốn ngay lập tức cho mình một câu bùa chú mạnh nhất của giáo sư Snape nhưng lại không hề để tâm đến, nhìn Pettigrew, hỏi:

-Hắn ta làm sao vậy?

Giáo sư McGonagall cũng lên tiếng:

-Tôi cũng đang thắc mắc điều này, từ khi tôi đến đã nhìn thấy hắn trong tình trạng này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Sau câu hỏi của giáo sư McGonagall, cả Harry và Hermione đều không hẹn mà cùng quay sang nhìn Ciara, cuối cùng cô chỉ lạnh lùng nói:

-Hắn ta xứng đáng bị như vậy, dẫu sao cũng chưa chết được.

Cả văn phòng im lặng sau câu trả lời của cô, cụ Dumbledore khẽ đẩy cặp kính hình bán nguyệt, ánh mắt nhìn cô nhưng không nói gì.

...

-Vậy theo lời anh nói thì vào phút cuối hai người đã thay đổi người giữ bí mật mà không cho chúng tôi biết.

-Phải, chính hắn ta mới là người đã phản bội lại Lily và James!

Chú Sirius lớn tiếng nói, gần như muốn hét lên.

Giáo sư Snape mỉm cười lạnh lùng nói:

-Làm sao mi biết được con chuột mà tên nhóc Weasley nuôi chính là Pettigrew?

Chú Sirius nói:

-Nhờ Fudge. Khi ông ta đến kiểm tra nhà ngục Azkaban hồi năm ngoái, ổng đưa cho tôi tờ báo. Và tôi nhìn thấy Peter, ngay trên trang đầu... trên vai thằng bé Ron... tôi nhận ra hắn ngay tức thì... Tôi đã chứng kiến hắn biến hình thành con chuột đó biết bao nhiêu lần rồi? Và lời chú thích ảnh ghi là thằng bé sẽ trở về trường Hogwarts... về nơi Harry cùng Ciara đang theo học...

Giáo sư Snape vẫn tiếp tục hỏi:

-Nhà mi thoát ra khỏi ngục Azkaban bằng cách nào?

-Tôi cũng không rõ tôi đã làm cách nào. Tôi nghĩ lý do khiến tôi không mất trí là vì tôi biết mình vô tội. Đó không phải là một ý nghĩ vui vẻ, nên bọn giám ngục Azkaban không thể nào hút nó ra khỏi tôi... Ý nghĩ đó đã giúp tôi tỉnh táo và biết mình là ai... và giúp tôi duy trì được sức mạnh của mình. Vì vậy khi mà... quá sức chịu đựng... thì tôi tự biến mình thành một con chó... ở trong phòng giam. Bọn giám ngục Azkaban không thể nhìn thấy... Bọn giám ngục Azkaban chỉ lần dò theo hướng con người bằng khả năng phán đoán cảm xúc của con người. Khi tôi là một con chó thì chúng phán đoán cảm xúc của tôi rất kém... kém người hơn, kém phức tạp hơn...

Đối với sự việc này, giáo sư Snape có vẻ như không còn đủ bình tĩnh như thường ngày, ông phẫn nộ:

-Vậy thì tại sao trong suốt ba năm trời ở đây, hắn không hề ra tay với trò Potter chứ?

Chú Sirius cũng nổi khùng lên:

-TẠI VÌ HẮN SẼ KHÔNG LÀM BẤT CỨ VIỆC GÌ CHO AI NẾU NÓ KHÔNG MANG LẠI LỢI ÍCH CHO HẮN TA!

ẦM

-AURORA!

Cách cửa lớn bằng gỗ cao su lại một lần nữa bị đẩy ra. Mọi người đồng loạt quay sang, đứng trước của lần này là một nam sinh cao lớn, trông bộ dạng chật vật không khác chú Sirius lúc nãy là bao.

Harry biết người này, mặc dù mới gặp một lần nhưng nó vẫn luôn nhớ rất rõ, bởi ở năm học này, Ciara đặc biệt có rất nhiều tin đồn, nhưng trong đó có bảy phần là liên quan đến tên này. Suy nghĩ này vừa suất hiện trong đầu, Harry đột nhiên cảm thấy nhìn người trước mặt không vừa mắt. Không hiểu sao nó có linh cảm, cái tên vừa rồi là muốn gọi Ciara.

Giáo sư McGonagall thay mọi người nói lên thắc mắc chung:

-Trò vừa gọi ai vậy, Curtis?

Curtis biết mình vừa lỡ lời, vội bào chữa:

-À, không... không phải... có lẽ mọi người nghe nhầm rồi... con vừa rồi rõ ràng là gọi Ciara.

Ngay sau câu trả lời của mình, đột nhiên anh bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh. Quay sang nhìn, anh bắt gặp ngay ánh mắt Ciara đang chằm chằm nhìn mình. Người ngoài nhìn vào có thể không hiểu nhưng anh thì biết rõ, con bé đây là đang trách mình vì dám nói ra cái tên đó ở đây. Curtis cho rằng, người bị tổn thương nhất lúc này chắc chắn là anh, trong khi anh còn đang lo lắng cho con nhóc ngu ngốc kia, vội đi điều chế thuốc cho nó thì nó lại coi anh giống như một người dư thừa.

Sự xuất hiện của Curtis khiến bầu không khí căng thẳng trong văn phòng tạm thời dịu xuống, giáo sư Snape mang vẻ bình thản, nói:

-Ta cũng đang định tìm trò đấy, sau khi thúc giục ta vào khu rừng Cấm, trò liền chạy mất tăm.

Curtis điều chỉnh hơi thở dồn dập của mình, trở lại với phong thái kiêu ngạo vốn có của một Slytherin, nói:

-Dù gì đi nữa con cũng có chút liên quan, sẽ không sao nếu con cùng ngồi ở đây chứ?

Cụ Dumbledore chăm chú nhìn Curtis, mỉm cười nói:

-Được thôi nếu trò muốn.

Ngồi xuống bên cạnh Ciara, anh nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại, có lẽ mọi chuyện cũng sắp được giải quyết xong, Curtis thoáng cảm thấy yên tâm vì anh chắc chắn Ciara sẽ không chịu rời đi ngay bây giờ.

Chú Sirius đi đến, ngồi xuống trước mặt Harry và Ciara:

-Hai đứa có biết giao nộp Pettigrew có nghĩa là gì không?

Harry đáp:

-Chú sẽ được tự do.

-Phải... Nhưng là chú cũng là... chú không biết có ai đã từng nói với các con chưa... chú là cha đỡ đầu của hai con.

Harry nói:

-Dạ, con biết chuyện đó.

Chú Sirius nói một cách khó khăn:

-Ờ... ba mẹ của các con ủy thác cho chú làm người giám hộ các con, nếu chẳng may xảy ra điều gì đó cho họ... Dĩ nhiên là chú sẽ thông cảm thôi nếu cả hai muốn tiếp tục ở lại với dì dượng của con. Nhưng... ờ... thử nghĩ xem, một khi danh dự của chú được phục hồi... nếu các con muốn.... muốn có một gia đình khác...

Một kiểu bùng nổ gì đó vừa xảy ra sâu tuốt trong lòng Harry. Nó thốt lên:

-Cái gì... sống với chú hả? Ra khỏi gia đình Dursley à?

-Dĩ nhiên, chú nghĩ chắc là các con không muốn đâu. Chú thông cảm, chẳng qua là chú nghĩ là chú...

Giọng của Harry cũng gần giống giọng ồm ồm của chú Sirius:

-Dĩ nhiên là bọn con muốn ra khỏi nhà Dursley rồi. Chú có một cái nhà không? Chừng nào bọn con được dọn về nhà chú?

Chú Sirius ngẩn ra nhìn, nói:

-Con muốn hả? Con thiệt tình muốn chứ?

Harry nói:

-Con muốn thiệt mà!

Gương mặt hốc hác của chú Sirius nở bừng một nụ cười thật sự. Nụ cười đó làm cho gương mặt chú Sirius khác hẳn và sự khác nhau đó thật đáng ngạc nhiên, như thể một người trẻ hơn mười tuổi đang cười rạng rỡ dưới cái mặt nạ chết đói. Trong giây phút đó, Harry nhận ra chú đúng là người đàn ông phù rể đã tươi cười trong đám cưới của ba mẹ nó.

Chú Sirius quay sang Ciara, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn yên lặng khiến ông không biết cô có đồng ý hay không. Vừa nhìn đến đôi mắt của cô, ông đã sửng sốt, đôi mắt trông giống như mặt nước, trong veo, tĩnh lặng nhưng cơ hồ sâu không thấy đáy. Sau một hồi suy nghĩ, ông mở miệng:

-Ciara, con có một gương mặt rất giống mẹ mình.

Định nói tiếp nhưng ông lại chợt nhận ra mình không biết phải nói gì nữa. Từ khi trốn thoát khỏi ngục Azkaban, ông đã nghe được rất nhiều tin đồn về cô, mặc dù không biết rõ mọi chuyện nhưng ông chắc chắn cô có lí do riêng. Ông nhìn vào mắt Ciara, chậm rãi nói:

-Con đã chịu nhiều khổ cực rồi.

Sau lời nói của mình, Ciara đột nhiên mỉm cười tự giễu khiến ông nghi hoặc, cô mở miệng:

-Chịu nhiều khổ cực? Ngài ngồi tù oan mười hai năm trời, tôi chỉ mới giả câm sáu năm, ngài không nói gì sao tôi dám nhận mình khổ chứ. Huống hồ tôi giả câm cũng là phục vụ cho mục đích của mình mà thôi.

Nghe câu trả lời của cô, cả căn phòng rơi vào trạng thái lặng ngắt, ai nấy đều mang trên mặt sự kinh ngạc. Ciara đứng dậy khỏi ghế, quay sang nhìn Harry:

-Có vẻ từ trước đến nay em chưa bao giờ thừa nhận? Phải, từ năm chỉ mới bảy tuổi, em đã lừa gạt anh suốt sáu năm trời như vậy đấy.

-CIARA!

Curtis ở đằng sau quát lớn.

Cô thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó biểu tình lại trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường, liếc nhìn vẻ mặt kinh hãi của Pettigrew rồi rời khỏi văn phòng.

Một mình đi trên hành lang vắng lặng, Ciara cũng không ý thức rằng bước chân của mình càng lúc càng nhanh.

-Tại sao em lại hành động như vậy?

Curtis ở đằng sau lên tiếng hỏi.

Cô dừng lại, quay lại nhìn anh, đôi mắt tĩnh lặng bấy giờ bỗng nổi lên gợn sóng:

-Vì sợ không thể nào dứt ra được nữa.

Cô nói tiếp:

-Vì sợ rằng đến một ngày, lỡ như... chuyện đó thật sự xảy ra, em lại không thể nào rời đi được, những hồi ức đó quá đẹp... em sợ rằng mình sẽ lưu luyến nó...

Vừa nói nước mắt cô vừa tuôn rơi:

-Có phải từ bây giờ em nên tạo khoảng cách với bọn họ, khiến cho bọn họ chán ghét em không? Ít nhất là khi rời đi, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

-Sao em... lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy?

-Nếu anh thật sự không biết thì em sẽ cho anh biết. Nhớ kĩ. Sự phản bội rất đau đớn. Ban nãy khi nhìn thấy Sirius Black, em chợt nghĩ chắc ông ấy cũng rất đau lòng, ông ấy từng rất tin tưởng Pettigrew mà. Nếu một ngày bọn họ phát hiện ra từ trước đến nay em đều đang lừa dối họ thì sẽ như thế nào? Cả hai bên đều phải nhận lại tổn thương cả. Vậy nên, từ bây giờ, em có phải nên khiến thứ tình cảm ấy trở nên nguội lạnh đi không? Khi mà tình cảm và sự tin tưởng vơi dần đi thì cho dù biết được sự thật, thứ còn lại duy nhất cũng chỉ là sự căm ghét, chẳng còn gì nữa cả...

-Em...

-Một khi hắn ta tìm ra em, việc họ phát hiện được sự thật này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cô nói với sự kích động hiếm thấy.

Từ khi gặp nhau ở kiếp này, đó là lần đầu tiên Curtis thấy cô trở nên hoảng loạn như vậy, anh từ từ tiến đến gần cô, chậm rãi nói:

-Đôi lúc cũng không cần phải lí trí đến như vậy.

Ciara quỳ sụp xuống, ào lên khóc, khiến anh cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cô.

Nhưng hai người bọn họ không biết rằng, sau khi Ciara vừa rời khỏi văn phòng, ngay lập tức Harry, Hermione và chú Sirius cũng đuổi theo. Lắng nghe toàn bộ câu chuyện, mỗi người một suy nghĩ riêng, cứ im lặng như vậy, không ai lên tiếng cả.

----------

Ngày hôm sau, trên tất cả các mặt báo đều là ảnh chụp Sirius Black ăn mặc chỉnh tề, áo choàng có hàng cúc bạc, mái tóc đen quăn xõa trên gương mặt tái nhợt, mang theo sự tao nhã quý tộc đã ăn sâu vào thói quen. Ông đứng trước tòa lâu đài Hogwarts, anh mắt mang theo sự phức tạp, nụ cười hơi buồn, có đầy đủ hình ảnh của một người anh hùng đợi mười hai năm để báo thù cho bạn mình. Sirius Black được trao tặng huân chương Merlin nhất đẳng còn Peter Pettigrew thì bị đưa vào ngục Azkaban thay thế vị trí của ông.

Chủ đề về Sirius Black cũng là câu chuyện được đem ra bàn tán nhiều nhất của học sinh trường Hogwarts khiến chuyện con Bằng Mã Buckbeak trốn thoát bị lãng quên mất. Những ngày cuối cùng của năm học cứ như vậy mà trôi qua, kết quả kì thi được công bố vào ngày cuối cùng của niên học. Cả Harry, Ciara, Ron và Hermione đều thi đậu tất cả các môn, Harry còn có vẻ không thể tin được nó thi đậu môn Độc dược của giáo sư Snape.

Trái ngược với không khí háo hức của mọi người xung quanh, Ciara thì không như vậy, chuyện khiến cô lưu tâm nhất lúc này chính là sau lần ở văn phòng hiệu trưởng mặc dù cô đã cố tỏ ra thái độ xa cách nhưng không hiểu sao cả Harry và Hermione đều làm như không có chuyện gì xảy ra. Ngồi nhìn bọn họ, trong lòng Ciara ngổn ngang trăm mối, liệu cô có nên tin tưởng vào Curtis?

Mãi đến gần lúc bế giảng năm học, Ciara mới biết được lí do Hermione có thể tham dự hết tất cả các tiết học với một thời khóa biểu dày đặc, đó là lần đầu tiên cô biết đến một thứ thần kì như vậy – xoay thời gian. Còn cây chổi thần Tia Chớp thì ra chính là quà chú Sirius tặng Harry bằng cách nhờ Crookshanks đặt hàng qua bưu điện Cú dùm.

Năm học này, Gryffindor nắm chắc cúp Nhà trong tay vì ngoài việc đoạt cúp Quidditch thì còn có năm mươi điểm được giáo sư Snape đích thân công bố ra bên ngoài bởi bùa chú xuất sắc của Ciara. Và như vậy, khi buổi tiệc bế giảng niên học diễn ra tại Đại sảnh đường trang hoàng rực rỡ toàn màu tía và vàng, bàn ăn của nhà Gryffindor là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net