Chương 53: Peter Pettigrew

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẹẹẹẹẹẹt

Trong không gian u tối, ẩm ướt, cánh cửa sắt rỉ sét chậm rãi mở ra, kéo theo đó là một âm thanh nặng nề.

Peter Pettigrew từ từ ngẩng đầu lên, chỉ mới trải qua mấy tháng ở đây thôi nhưng trông hắn đã thảm hại hết sức, gương mặt xanh lè, nhợt nhạt như không còn một chú sức sống nào nữa. Hiện tại, trước mặt hắn không phải là một tên giám ngục hay bất cứ người nào mà hắn quen biết cả, thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt và... trông rất trẻ tuổi.

Người đàn ông mặc một thân áo choàng màu đen, thứ duy nhất để lộ ra bên ngoài là cánh tay đang nắm lấy song cửa sắt cùng gương mặt tinh tế.

Người đối diện hình như cũng đang quan sát hắn, đôi mắt đen mờ đục, không nhìn rõ suy nghĩ của anh ta bây giờ. Khuôn mặt bình thản như chẳng có chuyện gì to tát đó khiến Pettergrew nghi hoặc. Ngục Azkaban là nơi như thế nào? Sao tên này lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn ta đột nhiên cảm thấy khiếp sợ, liệu... không phải tên này do ai đó cử đến để giết hắn chứ? Có thể vào đây chắc chắn cũng không phải người đơn giản.

Càng nghĩ, sự hoảng hốt càng hiện rõ trên nét mặt của Pettigrew, hắn run rẩy cúi đầu xuống, tránh việc phải đối mặt với đôi mắt đáng sợ kia. Chính vì vậy, hắn không nhìn thấy khóe miệng người kia nhếch lên một nụ cười khinh bỉ với hành động của mình.

Một giọng nói trầm thấp đầy ma mị vang lên:

-Ra ngoài đi.

Pettigrew giật mình, đắn đo nói:

-Ng... ngài... đến cứu tôi?

Nhưng trả lời lại hắn chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Pettigrew kìm xuống cảm giác sợ hãi của mình, dẫu thế giọng nói vẫn không tự chủ được mà run lên:

-T... tại sao... ngài... lại giúp tôi?

Sau câu hỏi đó, mãi một lúc sau gương mặt của người kia mới có sự thay đổi, nở một nụ cười khó hiểu:

-Ta đến đây cứu ngươi ra đương nhiên không phải chỉ vì nhận lại một lời cảm ơn của ngươi.

----------

-Khụ khụ...

Bụi và tro bay tứ tung khiến Ciara không thể ngừng ho khan, cô vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang chĩa về phía mình, Harry kéo cô ra khỏi cái lò sưởi trong nhà bếp của gia đình Weasley:

-Thật may vì em không sao.

Vừa nói, nó vừa nhanh chóng giúp cô phủi sạch tro trên đầu. Ron nói:

-Mình đã nói với bồ là sẽ không có chuyện gì mà, Harry, cứ những chuyện liên quan đến Ciara là bồ lại luôn lo lắng thái quá.

Ciara tiếp lời:

-Ron nói đúng, em luôn có thể tự chăm sóc bản thân mà.

Đối với câu nói của cô, không hiểu sao Harry lại có biểu cảm rất kì lạ, nó phản bác:

-Anh không tin tưởng rằng em có thể tự chú ý đến sức khỏe của bản thân thay vì người khác đâu, Nhưng không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc em.

Vừa nói, nó vừa nhìn Ciara với một ánh mắt kiên định khiến cô không khỏi thắc mắc. Nhưng chưa kịp hỏi, Fred đã đưa tay kéo Harry cùng thì thầm với nhau, ngay sau đó là một trận cười nghiêng ngả làm bùng nổ cả căn bếp nhỏ.

Mặc dù không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng Ciara cũng có thể lờ mờ đoán ra được, mùa hè này có một sự kiện quan trọng sẽ diễn ra – trận chung kết Cúp Quidditch thế giới, và ông Weasley đã xoay sở được mấy tấm vé hàng đầu nhờ thông qua quan hệ với Bộ Thể dục Thể thao phù thủy. Vì vậy bà Weasley đã viết thư cho dì dượng với hi vọng họ sẽ cho phép Harry và Ciara cùng đi xem trận Quidditch và lưu lại đến hết mùa hè này với lời hứa sẽ đưa cả hai ra tàu lửa trở lại trường an toàn.

Dượng Vernon đương nhiên sẽ đồng ý bởi có thể tống khứ Harry và Ciara khỏi nhà trước mùa hè là điều mà ông vốn luôn mong muốn. Ciara vẫn chưa thể quên được vẻ mặt kinh hoảng của dì dượng khi nhìn thấy cô có thể nói chuyện trở lại sau năm học, có thể ông nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc mùa hè này ông sẽ phải gánh thêm rắc rối vì ngoài Harry thì bây giờ còn có thêm một đứa nữa lôi mấy thứ phi khoa học ra khiến ngôi nhà chẳng thể nào yên ổn được ( Mặc dù Ciara chẳng hề gây ra mấy chuyện đó)

Trước khi cô chui vào lò sưởi và sử dụng bột Floo để đến đây, căn nhà Dursley vẫn đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, căn phòng thường khi sạch bóng này bây giờ đã ngổn ngang bụi vụn vôi vữa, Dursley đang quỳ bên cạnh cái bàn cà phê, nôn ọe và khạc ra một vật nhầy nhụa màu tím dài chừng ba tấc đang thòi ra từ trong miệng, đó chính là cái lưỡi của nó. Và trên sàn nhà, trước mặt Dursley là một miếng giấy màu sắc rực rỡ dùng để gói viên kẹo bơ cứng. Ông Weasley giơ đũa phép lên đề nghị sẽ giải quyết chuyện này, nhưng dì Petunia càng gào thét khủng khiếp hơn rồi nhào lên mình Dursley để che chắn cho nó khỏi bùa phép của ông. Dượng Vernon gào thét như một con hà mã bị thương, tay dượng liên tục chụp lấy mấy món đồ trang trí ném về phía ông. Đề tránh việc mấy thứ đó khiến mình bị thương, Ciara nhanh chóng hô lên địa điểm và rời khỏi nơi đó, để lại ông Weasley một mình xoay sở. Bây giờ nhìn vẻ mặt khoái trí của Fred và George cũng đủ biết sự việc xảy ra với Dursley ban nãy là trò đùa của bọn họ.

Nhưng lúc này Ciara cũng chẳng có tâm trí mà quan tâm đến mấy chuyện đó nữa, điều khiến cô lo lắng là giấc mơ về ngôi nhà Riddle của Harry và cơn đau do vết thẹo hình tia chớp trên trán nó. Phải biết rằng, nửa đêm khi nghe thấy tiếng của Harry cô đã hốt hoảng thế nào.

-Em khỏe không, Harry, Ciara?

Giọng nói vừa vang lên, Ciara mới ý thức được trong căn bếp này còn có hai người nữa, mặc dù vậy cô vẫn biết ngay đó là ai: nhất định đó là anh Bill cùng anh Charlie, hai người anh lớn nhất trong gia đình Weasley.

Hai người bọn họ tiến đến gần bắt tay với Harry rồi lại quay sang bắt tay với cô, và đương nhiên Ciara cũng vui vẻ chìa tay ra. Anh Charlie, người chuyên làm việc với rồng ở Rumani có vóc người cũng giống như hai đứa sinh đôi, thấp hơn và chắc nịch hơn so với Ron và anh Percy – những ngừơi dài đòn, ốm và cao lêu nghêu. Anh Charlie có một gương mặt rộng, đôn hậu, lại đầy nét phong trần, và nhiều đốm tàn nhang đến nỗi làn da nâu đi như bị rám nắng. Hai cánh tay anh Charlie cuộc đầy cơ bắp, và một trong hai cánh tay ấy bị một vết phồng bóng láng.

Còn anh Bill, người làm việc cho nhà băng Gringotts và anh từng là Thủ lĩnh Nam sinh ở trường Hogwarts; nên Ciara cho rằng không chỉ cô mà cả Harry cũng nghĩa anh là một phiên bản già hơn của anh Percy: rối rít nhặng xị lên về chuyện vi phạm luật lệ và khoái làm ra vẻ ta đây đại ca với tất cả mọi người chung quanh. Thế nhưng, anh Bill lại rất ư... chịu chơi – thiệt tình là không còn chữ nào khác hơn để diễn tả cho chính xác. Anh cao nhé, tóc dài được anh cột lại thành một chùm như đuôi ngựa. Anh đeo một cái bông tai trông giống như một cái răng nanh toòng teng dưới dái tai. Quần áo anh Bill đang mặc thì không thể nào lạc quẻ trong một đại nhạc hội Rock, trừ một chi tiết là anh mang giầy da rồng sống chứ không phải da thuộc thông thường.

Mọi người chưa kịp nhìn thấy thêm gì nữa thì bỗng có tiếng nổ lụp bụp yếu ớt, và rồi ông Weasley đột nhiên hiện ra từ trong không khí, đứng sát vai George. Ông đang nổi một cơn tam bành thịnh nộ.

Trong khi cả Fred và George đều đang cố bao biện cho hành động của mình thì một giọng nói vang lên đằng sau lưng ông Weasley. Bà Weasley vừa mới đi vào bếp. Bà là một phụ nữ thấp đậm, mũm mĩm, có nét mặt rất phúc hậu, mặc dù lúc này đôi mắt của bà nheo lại một cách đầy ngờ vực.

Nhìn thấy Harry và Ciara bà mỉm cười:

-A, Harry, Ciara, chào hai cưng!

Đôi mắt của bà ngay sau đó quắc sang phía ông chồng:

-Anh Arthur, nói cho em biết đi, chuyện gì vậy?

Ông Weasley lúng túng, chắc chắn là cho dù ông Weasley tức giận với Fred và George đến thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thực sự có ý định "méc" bà Weasley về chuyện gì đã xảy ra.

Trong khi ông Weasley đưa mắt nhìn vợ với vẻ lo lắng thì căn phòng im phăng phắc. Bỗng nhiên cửa nhà bếp sau lưng bà Weasley mở ra và hai cô bé xuất hiện. Một cô nàng có mái tóc nâu xù và mấy cái răng cửa hơi to là người bạn thân nhất của Harry, Ciara và Ron: cô nàng Hermione Granger. Cô bé kia tóc đỏ hoe, người nhỏ nhắn, là em gái của Ron, em Ginny.

Bà Weasley không vì sự có mặt của hai người bọn họ mà dừng lại, vẫn tiếp tục tra hỏi với một giọng nói đáng gờm.

Harry, Ron, Ciara nhanh chóng đi ra khỏi bếp, rồi tụi nó cùng Hermione và Ginny đi dọc hành lang dẹp té xong đi lên những cái cầu thang ọp ẹp, ngoằn ngoèo, dựng lắt lẻo khắp nhà để lên tới những tầng lầu trên cùng.

Căn phòng tuốt trên nóc ngôi nhà nơi mà Ron ngủ trông giống như hồi năm ngoái khi Harry đến ở đây, Ron len lách qua bốn cái giường để vô trong phòng, nói với Harry:
-Anh Fred và anh George ở đây với tụi mình, bởi vì anh Bill và anh Charlie tạm chiếm phòng họ. Anh Percy thì giành riêng một căn phòng cho riêng ảnh bởi vì ảnh phải làm việc.

Hermione nói chen vào:

-Còn Ciara, cậu sẽ ở chung phòng với mình và Ginny, mình có rất nhiều chuyện muốn kể với cậu về mùa hè này đấy.

...

Đang cùng nhau trò chuyện, bọn nó bỗng nghe thấy dưới nhà có tiếng của người khác, không cần nói cũng đủ biết là ai, cả năm đứa rời khỏi căn phòng của Ron, vội vã đi xuống cầu thang, và đúng như dự đoán, chú Sirius đang đứng trong phòng khách nhà Weasley, Harry là người lên tiếng đầu tiên:

-Chào chú, chú Sirius!

Sirius Black quay đầu lại, mỉm cười với cả bọn. Nhìn gương mặt không dấu nổi sự mệt mỏi của ông, Ciara chắc chắn rằng từ khi được khôi phục lại danh dự, ông có vẻ khá bận rộn. Chú Sirius nói:

-Thật mừng vì ông bà Dursley cho phép các cháu đến đây.

Dừng một lúc ông nói tiếp:

-Chú xin lỗi, Harry, Ciara, chú cần thêm một chút thời gian nữa để có thể nhận quyền trở thành người giám hộ của hai đứa.

Harry vội vàng nói:

-Chú không cần quá gấp gáp như vậy đâu, dẫu sao chú còn bận nhiều việc mà.

Chú Sirius nở một nụ cười với lời nói của Harry, nhưng ngay sau đó khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm túc, hướng mắt ra phòng khách:

-Chú có chuyện cần cho các cháu biết.

Đợi đến khi Harry, Ciara, Ron và Hermione đều đã ngồi hết xuống ghế, Sirius Black đảo mắt qua bọn họ một vòng rồi mới chậm rãi nói:

-Bên phía nhà ngục Azkaban vừa thông báo, Pettigrew trốn thoát rồi.

Có lẽ thông tin này quá đột ngột khiến bọn nó nhất thời chưa hiểu được ông vừa nói gì, mất mấy phút sau mới bắt đầu phản ứng lại.

Ron kinh ngạc:

-Làm sao mà hắn có thể một mình thoát ra khỏi nơi đó được?

-Chú cũng không rõ hắn trốn ra ngoài bằng cách nào, nhưng qua thông báo, những tù nhân trốn thoát được chỉ có duy nhất một mình Pettigrew.

Harry hỏi:

-Liệu có phải hắn được ai đó giúp không?

Chú Sirius nhìn Harry, nở một nụ cười an ủi:

-Đừng quá lo lắng, ngày mai chú sẽ trực tiếp đến đó xem xét tình hình.

Bầu không khí sau đó rơi vào tĩnh lặng, mỗi người đều trông có vẻ không tin được trước sự thật này. Bỗng, một giọng nói bình thản vang lên:

-Hắn ta sẽ không tìm Harry trả thù đấy chứ?

Sau câu hỏi của Ciara, mọi người đều sửng sốt, có lẽ họ vẫn chưa nghĩ đến trường hợp Pettigrew sẽ làm gì khi trốn thoát khỏi nơi ngục tù đáng sợ đó. Sirius Black nhìn cô, thận trọng nói:

-Không... chú sẽ không để chuyện này xảy ra đâu.

Ciara mỉm cười khó hiểu:

-Vậy phải trông cậy vào ngài rồi.

Chú Sirius giống như không để ý đến nội dung lời nói của cô mà lại quan tâm đến một chuyện khác, chú ngập ngừng:

-Ciara à,... con không cần phải xưng hô với chú như vậy đâu, con... có thể gọi chú giống như Harry vậy.

-Chú là cha đỡ đầu của con và Harry, chú luôn ở bên cạnh hai đứa, con sẽ không bao giờ phải một mình sống ở một nơi nào khác đâu.

Nghe những điều này, Ciara nhìn ông đầy nghi hoặc, ngày hôm nay không chỉ Harry mà cả Sirius Black cũng nói những lời khiến cô không thể hiểu nổi. Nhưng cuối cùng cô vẫn chẳng lên tiếng nói ra nghi vấn của mình, chỉ thốt lên:

-Được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net