Chương 57: Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chiếu qua kẽ lều cùng với tiếng ồn ào bên ngoài khiến Ciara bị đánh thức, cô khẽ mở mắt, theo thói quen mơ màng nhìn xung quanh. Nhưng chỉ mấy giây sau, khi bắt đầu trở nên tỉnh táo, cô mới giật mình bật dậy. Không thể nhầm lẫn được, cô đang ở khu cắm trại. Nhưng rốt cuộc cô trở lại đây bằng cách nào?

Trong lúc đang chìm trong sự hoảng hốt, Ciara mới ý thức được rằng bên cạnh khẽ động đậy. Liếc mắt sang, cô thấy Hermione đang ngồi bên cạnh, cánh tay chống lấy mặt, trông có vẻ rất mệt mỏi. Và có lẽ tiếng động cô gây ra đã làm ảnh hưởng tới cô bé, vừa thấy cô đang chăm chăm nhìn mình, Hermione mừng rỡ ôm lấy cổ cô, nói với giọng nghẹn ngào:

-Ôi, Ciara! Cậu làm mình lo quá!

Ciara dường như vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Đầu cô đau hơn bao giờ hết, kí ức còn sót lại cuối cùng là khi nhìn thấy Dấu hiệu Đen của Voldemort trên bầu trời. Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau đó? Và... cô làm sao mà có thể tỉnh lại được?

Vừa suy nghĩ, Ciara vừa đưa mắt nhìn bàn tay mình. Cảm giác thật tốt, cô không hề cảm nhận được bất kì sự đau đớn nào từ lời nguyền, ngay cả thuốc mà Curtis điều chế cũng không có hiệu quả như vậy. Suy nghĩ không kìm được nổi lên trong đầu:

"Quả thực giống như một loại chất kích thích, thứ hiệu quả tuyệt vời này làm bản thân mình càng thêm thèm muốn nó."

Hermione đột ngột lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của cô:

-Ciara, sao cậu lại ngồi thất thần như vậy, cậu thực sự ổn chứ? Có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?

-Ngày hôm qua...?

Cô nghi hoặc hỏi lại.

-Phải, hôm qua chính Malfoy là người đã vội vã mang cậu trở về khu cắm trại.

Nghe Hermione nói, Ciara mới chợt nhớ ra:

-Phải rồi, mọi người không xảy ra chuyện gì chứ?

-Không... không có gì quan trọng cả, Fred, George và Ginny thì chỉ bị hoảng sợ một chút.

-Còn... Malfoy, cậu ta thì sao?

-Không sao cả. Nhưng mà đây không phải vấn đề cậu cần quan tâm, Ciara. Cậu có biết mọi người đã hốt hoảng như thế nào khi nhìn thấy cậu bất tỉnh không? Khi đó gương mặt cậu trong trắng bệch, giống như cắt không còn một chút máu, Harry suýt đã nổi điên lên với Malfoy khi nhìn thấy cậu trong tình trạng đó...

Hermione như muốn nói gì đó nữa nhưng lại đột nhiên dừng lại, có lẽ cô bé không muốn tiếp tục phải hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm qua.

Ngay lúc đó, Harry, ông Weasley, chú Sirius và đám nhóc tóc đỏ cũng tiến vào, trông thấy cô, ai cũng đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Nhưng lúc này Ciara không có thời gian để quan tâm đến chuyện đó. Cô vội vã muốn dời khỏi giường.

-Em định đi đâu vậy?

Harry lo lắng hỏi.

-Tìm Malfoy.

-Tìm tên đó là gì chứ?

Ron lộ ra biểu cảm không mấy vui vẻ.

-Cậu ta là người biết rõ nhất... không... không phải... muốn cảm ơn cậu ta đã giúp đỡ mình, dẫu sao cũng nhờ Malfoy mà mình mới có thể trở về an toàn.

-Nhà Malfoy đã dời đi từ ngày hôm qua rồi, nếu có chuyện gì con có thể đợi đến lúc nhập học.

Chú Sirius lên tiếng, ngăn hành động của cô lại.

-Thay vào đó, chú có chuyện muốn hỏi con, là về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Cô thoáng sửng sốt khi nghe thấy mấy lời này, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, ngước lên nhìn Sirius Black.

-Hôm qua, trước khi Bộ Pháp Thuật tới, con là người đã tấn công đám Tử thần Thực tử...

-Tử thần Thực tử? Người đó được gọi như vậy sao?

Ciara cắt ngang.

Sirius Black chậm rãi trả lời:

-Phải, bọn người đeo mặt nạ trong đám diễu hành đó chính là những Tử thần Thực tử, bọn chúng theo phe Kẻ - mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy.

-không phải, tôi không nói bọn họ, tôi là muốn hỏi kẻ không đeo mặt nạ đứng ở giữa.

Harry ngạc nhiên:

-Em nói ai vậy? Đâu có ai không đeo mặt nạ đứng giữa đám người đó?

-Anh nói không thấy... không thể nào, em đã nhìn rất rõ ràng...

-Nếu có người như vậy hẳn phải rất nổi bật, anh đã chú ý đến rồi.

Cô nói với vẻ kích động:

-Rõ ràng... em đã thấy rất rõ ràng gương mặt hắn khi bỏ mũ áo choàng xuống!

-Không có một ai như thế cả, điều này thì chú đồng tình với Harry.

Chú Sirius nói.

Nghe vậy, cô khẽ nở một nụ cười khó hiểu:

-Ha... không nhìn thấy... sao tôi có thể nhầm lẫn được, gương mặt đó tôi vẫn luôn nhớ rất kĩ, giống như muốn khắc sâu nó vào tâm trí này... kẻ đó làm sao tôi có thể không nhận ra chứ...?

-Ciara, cháu thực sự cảm thấy mình ổn chứ?

-Ổn? Đương nhiên là ổn, hiện tại là lúc tôi nhận thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Kì diệu thật! Ngay cả tôi cũng không biết mình vì sao lại có thể tiếp tục hoạt động như một người bình thường.

-Ciara, em đang nói...?

-Như vậy càng thuận tiện, chúng tôi cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô Potter.

Không biết từ lúc nào, trong lều đã trở nên đông đúc hơn. Ông Barty Crouch và ông Ludo Bagman -  người làm việc trong Bộ Pháp thuật cùng với ông Diggory từ từ tiến về phía bọn họ. Ông Crouch là người lên tiếng đầu tiên:

-Sẽ không phiền nếu tôi hỏi cô Potter một số chuyện chứ?

Ciara ngước nhìn ông, không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu đồng ý.

-Nghe nói trước khi chúng tôi đến, cô Potter là người đã một mình đối đầu với đám Tử thần Thực tử.

-Tôi chỉ là muốn giúp bác Weasley một chút mà thôi, không được sao?

Nghe câu trả lời của cô, ông Crouch nhanh chóng nói:

-Tất nhiên là chẳng có vấn đề gì cả, nhưng có lẽ cô Potter chưa nghe rõ câu hỏi của tôi, tôi nói là "một mình".

Ông Crouch cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, và dường như Ciara cũng đã hiểu được ý trong lời nói của ông. Đưa mắt nhìn quanh, cô chú ý ngay tới cánh tay được băng bó cẩn thận của anh Bill, vẻ mặt của anh Charlie và Percy trông cũng không thật sự tốt cho lắm.

Đôi con ngươi hướng trở lại về phía người đối diện, Ciara chậm rãi nói:

-Ông là có ý gì sao? Cứ việc nói thẳng.

Như chỉ đợi những lời này, ông ta khẽ mỉm cười:

-Chắc cô Potter cũng hiểu rằng ngay cả những người của Bộ Pháp thuật chúng tôi cũng bị thương không ít khi phải đối đầu với những Tử thần Thực tử, nhưng... cô lại chẳng hề hấn gì. Phải thật sự thừa nhận cô Potter quả là một phù thủy xuất xắc hơn người.

Tiếp đó, ông ngưng cười, nói với chất giọng lạnh lùng:

-Đó cũng là một trong những lí do để chúng tôi có thể nghi ngờ cô là người đã gọi lên Dấu hiệu Đen.

Lời vừa nói ra, cả căn lều rơi vào trạng thái im lặng như tờ. Ciara còn chưa kịp phản ứng lại thì Harry đã lớn tiếng nói:

-Ông điên rồi à? Sao Ciara có thể làm ra chuyện đó chứ?

-Chẳng có bằng chứng gì để phủ nhận điều đó cả, cậu Potter. Thậm chí có rất nhiều người chứng kiến cô Potter đã sử dụng phép thuật cường đại như thế nào. Việc gọi lên Dấu hiệu Đen chưa chắc đã năm ngoài khả năng của cô ấy.

Ông Diggory nghiêm nghị:

-Tôi không nghĩ như vậy đâu, anh Barty. Chỉ chừng đó thông tin cũng chưa đủ để có thể kết luận như vậy.

Ông Bagman tiếp lời:

-Amos nói đúng, bình thường anh làm việc đều rất cẩn thận, sao lại có thể kết luận một cách vội vàng như vậy.

Ông Crouch nạt:

-Ý của các anh là tôi đã quá vô lí sao?

-Không, không phải như vậy, chúng tôi là muốn nghe thêm nhiều căn cứ khác thay vì chỉ qua mấy câu thần chú Ciara sử dụng. Dẫu vậy, vì sao con bé phải tấn công đám Tử thần Thực tử chứ?

Ông Weasley vội hòa hoãn bầu không khí.

Ông Crouch sẵng giọng:

-Cô ta làm như vậy biết đâu cũng chỉ nhằm mục đích khiến mọi người tin tưởng mình. Đương nhiên là còn nhiều lí do khác, anh Arthur. Anh cũng biết rõ mà, cô cậu Potter không ở cùng nhau khi xảy ra sự việc, còn chưa kể đến việc xác xuất cô Potter nhặt được chiếc đũa phép mà cậu ấy đánh rơi cũng cao hơn người khác nhiều.

Harry tức giận:

-Lúc đó, sức khỏe của Ciara hoàn toàn không hề ổn chút nào, con bé thậm chí không thể đứng vững.

Ông Crouch lớn tiếng hơn:

-Không thể đứng vững? Không phải cái cớ đó quá thuận tiện sao? Cô ấy càng dễ dàng lấy được cây đũa phép mà không bị phát hiện.

Ron hét lên đầy phẫn nộ:

-Ý của ông là Ciara đang giả bộ sao?

Ông Crouch không trả lời, mặc dù vậy, nó càng thể hiện rằng ông ta đang ngầm thừa nhận chuyện này.

Hermione hét lên:

-Ciara lúc đó hoàn toàn không phải giải bộ, cậu ấy là thực sự rất đau đớn.

Ông Crouch đáp lại:

-Cô cho rằng mình hiểu rất rõ cô Ciara Potter đây sao?

Lời vừa nói ra, Hermione ngay lập tức cứng họng. Phải, không thể hiểu rõ được, cô bé tin rằng không chỉ có mình mà ngay cả Harry cũng vậy. Cả hai đều hoàn toàn không thể hiểu rõ được Ciara, và cô cũng là một người che dấu rất giỏi, cô bé thật sự không thể đọc được suy nghĩ của cô qua đôi mắt tĩnh lặng kia.

Chú Sirius quát lên:

-Chưa cần biết anh đưa ra bằng chứng gì, chỉ riêng việc anh cho rằng Ciara đã gọi lên Dấu hiệu Đen đã là một chuyện hết sức nực cười, anh Barty.

Chú hướng về Harry, nói tiếp:

-Đó chính là Harry Potter! Anh Barty, tôi chắc rằng anh cũng đã quá thuộc câu chuyện về thằng bé mà?

Ông Crouch có vẻ không thoải mái, miệng lầm bầm:

-Dĩ nhiên... ai mà chẳng biết...

-Và con bé là em gái của Chúa Cứu Thế lừng lẫy, Ciara càng không thể nào làm ra loại chuyện này được.

Sirius Black lớn tiếng quát to hơn. Nhưng trái lại, ông Crouch chẳng hề vì vậy mà thay đổi suy nghĩ, chỉ cười khuẩy một tiếng:

-Là em gái thì đã sao? Trong cái thế giới vô vàn thể loại người này, chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra cả.

Lời nói này dường như đã làm sự phẫn nộ của Harry đạt tới đỉnh điểm, nó hét lên:

-Này! Ông cho rằng Ciara là loại người gì hả?...

-Vào thời điểm đó...

Đang định tiếp tục nói gì đó, nhưng một giọng nói thanh túy đột ngột cắt ngang lời nó. Harry dừng lại, đưa mắt hướng về người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, chỉ thấy Ciara chậm rãi nói tiếp:

-Thời điểm mà Dấu hiệu Đen xuất hiện, tôi đang cùng Draco Malfoy, cậu ta có thể làm chứng cho tôi.

Ông Crouch có vẻ không thể ngờ được chuyện này, sửng sốt hỏi lại:

-Cô nói rằng quý tử nhà Malfoy ở cùng cô vào thời điểm đó.

Vẫn với giọng điệu bình thản, Ciara nói:

-Phải, nếu ông muốn chắc chắn có thể tìm cậu ta, sẵn tiện tôi sẽ rất biết ơn nếu ông thay tôi gửi lời cảm ơn đến cậu ta.

Ông Diggory vội thay hai người còn lại trả lời:

-Chắc chắn rồi, có lẽ chúng tôi phải đến trang gia nhà Malfoy một chuyến, đã làm phiền mọi người rồi.

Vừa nói, ông vừa thúc giục ông Crouch đi ra ngoài. Ông Bagman đi cuối cùng, vui vẻ nói:

-Hẹn gặp lại anh sau, anh Arthur.

Sau khi người vừa đi khỏi, Ron mới hét lên đầy phẫn nộ:

-Sao mấy người bọn họ có thể làm như không có chuyện gì sau khi ra sức buộc tội Ciara chứ.

Percy lên tiếng giải thích:

-Ông Barty Crouch làm vậy cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.

-Bây giờ mà anh còn bao biện được cho ông ta sao? Ngày hôm qua, chính ông ta cũng là người đã nghi ngờ Harry gọi lên Dấu hiệu Đen. Chắc chắn ông ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì!

Harry đồng tình:

-Phải, ông ta giống như đang ra sức đổ mọi tội lỗi lên người Ciara vậy.

-Không phải ông ấy nói rất đúng sao?

Một giọng nói xen vào cuộc trò chuyện, mọi người đồng loạt quay lại. Ciara khẽ cười khuẩy một tiếng, bình thản nói:

-Là em gái thì đã sao chứ? Phải, câu này nói rất đúng!

-Ciara, em...

-Anh cũng biết rồi mà, em thậm chí còn lừa dối anh suốt sáu năm trời, là em gái thì đã sao chứ? Nếu không phải có Malfoy làm chứng, sợ rằng em chẳng có lí do gì để phủ nhận lời buộc tội của ông ta cả.

-Em thực sự cũng có khả năng để làm ra những việc này lắm đó!

-Đủ rồi, Ciara, em không cần nói nữa.

Harry ngăn cô lại. Mặc dù vậy, Ciara vẫn cao giọng:

-Biết đâu em còn đang lừa dối anh chuyện gì to lớn hơn, biết đâu một ngày nào đó em thật sự sẽ phản bội lại anh, biết đâu một ngày nào đó em sẽ trở thành người khiến anh căm ghét nhất cũng nên. Lúc đó thì cái danh xưng em gái này có là gì?

-Anh nói đủ rồi!

Harry hét lên.

-Có lẽ em ấy cần nghỉ ngơi thêm, chúng ta mau ra ngoài đi.

Vừa nói, Harry vừa thúc giục mọi người. Bước chân ra đến cửa, nó bỗng nghe một giọng nói vọng ra:

-Đừng nên quá tin tưởng vào em, anh sẽ phải hối hận đấy!

Harry dừng bước, mãi một lúc sau mới lên tiếng:

-Một lát nữa chúng ta sẽ trở về, em nên tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi một chút.

----------

-Ôi, tạ ơn trời đất quỷ thần!

Bà Weasley, rõ ràng là bà đã đứng đợi từ lâu trong sân trước, bây giờ chạy ào ra về phía họ, chân vẫn còn đi đôi dép lê thường dùng trong nhà, mặt mày xanh xao căng thẳng, bàn tay bà nắm chặt một tờ Nhật báo Tiên tri cuộn tròn.

-Anh Arthur... em lo lắng quá... lo đến nỗi...

Bà quăng hai cánh tay vòng qua cổ ông Weasley, và tờ Nhật báo Tiên tri rơi khỏi mấy ngón tay tê cóng của bà rớt xuống đất. Harry ngó xuống và đọc hàng tít lớn: QUANG CẢNH KINH HOÀNG Ở CÚP QUIDDITCH THẾ GIỚI, được minh họa bằng tấm hình đen trắng nhấp nháy Dấu hiệu Đen phía trên những ngọn cây.

Bà Weasley lẩm nhẩm như người điên:

-Anh bình an rồi.

Bà buông tay ra để quan sát tất cả đám con cái bằng đôi mắt đỏ mọng:

-Ôi các con đều còn sống... ôi những đứa con trai...

Và mọi người hết sức ngạc nhiên khi thấy bà ôm chầm lấy cả Fred và George trong vòng tay, siết chặt đến nỗi đầu hai đứa cụng vào nhau.

-Ui da! Mẹ ơi... mẹ làm tụi con nghẹt thở quá!

Bà Weasley bắt đầu thổn thức:

-Mẹ đã la rầy các con trước khi các con đi! Mẹ cứ nghĩ hoài tới chuyện đó! Nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy làm gì các con thì sẽ ra sao? Chẳng lẽ lời cuối cùng mẹ nói với các con là các con không có đủ chứng chỉ Phù thủy Thường đẳng hay sao? Ôi Fred ... ôi George ...

Ông Weasley gỡ tay vợ ra khỏi hai đứa con sinh đôi, vừa dẫn mọi người vào nhà vừa dịu dàng bảo vợ:

-Thôi, vô nhà đi, tốt rồi, Molly à, bọn anh bình yên vô sự cả.

Ông nói thêm với Bill, giọng nhỏ hơn:

-Lượm lại tờ báo đó, ba muốn coi báo viết gì...

Khi tất cả mọi người đã quây quần xúm quanh cái bàn ăn nhỏ tí trong căn phòng bếp, và Hermione đã pha một tách trà rất đậm cho bà Weasley, một tách trà mà ông Weasley nằng nặc đòi cho thêm một chút rượu Ogdens, thì anh Bill đưa cho ông Weasley tờ báo. Ông Weasley liếc qua trang nhất trong khi Percy đọc ké qua vai ông. Ông Weasley nói giọng nặng nề:

-Ba biết mà, Bộ quản lý lọng cọng... không tóm được thủ phạm an ninh lỏng lẻo... không kiểm tra được phù thủy Hắc ám quấy rối... nhục quốc thể... Ai viết bài báo này đây? A... Rita Skeeter ... dĩ nhiên rồi!

Percy giận dữ nói:

-Mụ này luôn kiếm chuyện với Bộ Pháp Thuật! Tuần rồi mụ viết là chúng ta đang lãng phí thì giờ lý sự cùn vụ độ dày đít vạc, trong khi lẽ ra chúng ta nên dẹp yên đám ma cà rồng! Làm như thể người ta đã không đặc biệt nhấn mạnh điều đó trong đoạn mười hai của bản Hướng dẫn về Đối xử Phi phù thủy Nhân-phân...

Anh Bill ngáp:

-Percy, hãy ban cho mọi người một ân huệ, im đi cho người ta nhờ!

Đôi mắt của ông Weasley mở to sau cặp kiếng khi ông đọc tới đoạn cuối cùng của bài báo trên tờ Nhật báo Tiên tri:

-Ba cũng được nhắc tới.

-Đâu?

Bà Weasley sặc cả món nước trà pha rượu ra, lập cập nói:

-Phải như có đọc qua thì em đã biết anh còn sống rồi!

Ông Weasley nói:

-Không có nói tên. Nghe đây: 'Nếu những phù thủy và pháp sư đang khiếp vía nín thở chờ đợi tin tức ở bìa rừng trông chờ một sự trấn an của Bộ Pháp Thuật, thì họ đã thất vọng một cách đau buồn. Một viên chức của Bộ Pháp Thuật đi ra khỏi khu rừng sau kh Dấu hiệu Đen xuất hiện một lúc khẳng định là không ai bị thương tích, nhưng không chịu cung cấp thêm tin tức gì hết. Chưa biết là lời tuyên bố này có bác được hay không những lời đồn đại là nhiều thi hài đã được đem ra khỏi khu rừng khoảng một giờ sau đó.' Ôi, thiệt tình!

Ông Weasley giận điên lên được, đưa tờ báo cho Percy:

-Không một ai bị thương tích. Chứ tôi còn có thể nói gì khác? Những lời đồn đại là nhiều thi hài đã được đem ra khỏi khu rừng... Hừm, sau khi cho in bài báo này thì chắc chắn sẽ lại có những lời đồn đại lan đi!

-Ôi, Sirius! Anh đến rồi!

Theo lời ông Weasley, mọi người đồng loạt hướng về phía cửa, chú Sirius đang bước vào với một bộ dạng mệt mỏi. Chú ngồi xuống ghế đối diện ông Weasley, nhận lấy tách trà từ Hermione rồi mới bắt đầu lên tiếng:

-Mọi chuyện vẫn chưa thể êm thấm lại, có lẽ anh cần vô sở làm, anh Arthur. Xin lỗi anh, anh còn đang trong kì nghỉ phép mà...

-Không sao, tôi cũng đã làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, tôi sẽ thay đồ rồi đi ngay sau khi dùng xong tách trà này.

-Làm phiền anh rồi.

Ông Weasley xua tay, ý không có gì, đổi sang vấn đề khác:

-Anh nghĩ chuyện này như thế nào? Liệu Pettigrew có liên quan không?

Chú Sirius nghiêm túc nói:

-Chưa thể nói trước được gì, cũng có thể lắm.

-Anh nói như vậy là sao?

Chú Sirius chậm rãi thuật lại:

-Tôi đã đến ngục Azkaban và phát hiện được một số điều kì lạ. Nơi ngục giam của Pettigrew hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu bị đập phá hay sử dụng phép thuật. Quả thật thì... giống như có người đã cầm chìa khóa đến mở ra cánh cửa sắt ấy để hắn thoát ra ngoài vậy.

-Nói thế có nghĩa là có người đã giúp hắn? Còn những tù nhân bên cạnh thì sao?

-Đó cũng là một vấn đề, anh Arthur. Bọn họ giống như không hề biết gì về việc tù nhân bên cạnh mình – Pettigrew đã trốn thoát.

CHOANG!

Một âm thanh chói tai vang lên. Đưa mắt về hướng phát ra tiếng động, Ciara dường như không hề nhận ra mình vừa đánh rơi tách trà trong tay, gương mặt mang theo sự sửng sốt hết sức nhìn Sirius Black. Dần dần sự sửng sốt được thay thế bằng nỗi tuyệt vọng khó tả, cô quay sang bà Weasley:

-Con xin lỗi, con sẽ nhặt lại mảnh vỡ thủy tinh lên ngay, tránh việc mọi người giẫm phải.

-Không cần đâu, Ciara...

Bà Weasley còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Ciara cúi người xuống nhìn những mảnh thủy tinh sắc nhọn.

-Để đó anh làm cho, em có vẻ không được khỏe, không cần phải...

Vừa nói, Harry vừa nắm lấy tay cô, ngăn lại. Nhưng lời còn chưa kịp nói hết khỏi miệng, Ciara đã giật phắt tay mình ra. Harry ngạc nhiên ngước lên nhìn cô:

-Ciara, em làm sao vậy?

Chỉ thấy cô mỉm cười chua xót, nhìn Harry nói:

-Không, đừng bao giờ đối xử với em tốt như thế.

Đến lúc này, Harry đã không thể nào kìm được nữa, nó lên tiếng hỏi:

-Dạo này em rất lạ, Ciara. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sao?

-Không phải em đã nói rồi sao, anh không nên quá tin tưởng vào em.

-Sao lại không thể chứ?

Harry quát:

-Cho dù em có lừa dối anh thì sao? Anh chấp nhận bị như vậy, bởi lẽ chắc chắn em sẽ không làm việc gì gây hại tới anh.

Ciara lớn tiếng:

-Anh đã nhầm rồi, Harry. Để bản thân an toàn, em sẵn sàng làm tất cả, đương nhiên nó bao gồm cả phản bội lại anh!

Nói rồi cô hướng mắt về phía bà Weasley:

-Con cảm thấy hơi mệt, việc ở đây chắc phải nhờ đến bác rồi.

-... Ư... Ừ...

Bà Weasley máy móc trả lời.

----------

Trong căn phòng tối, Ciara ngồi một mình trên giường, nhẹ tựa đầu lên đầu gồi, mắt hướng về phía cửa sổ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Có người cứu Pettigrew ra ngoài, cho dù trong đầu liên tục phủ nhận nhưng cô vẫn không thể nào nghĩ đến ai khác ngoài Jertho là người gây ra chuyện này. Anh ta nhận ra cô rồi? Rốt cuộc anh ta đang suy tính chuyện gì? Cô có thể chắc chắn Jertho sẽ không làm gì mà không đem lại lợi ích cho mình. Vậy... anh ta cứu Pettigrew làm gì?

Cạch!

Cánh cửa mở ra, đánh gãy suy nghĩ của cô. Đôi con ngươi xinh đẹp chậm rãi hướng về phía phát ra tiếng động, đứng trước cửa là Hermione, cô bé vẫn đang bất động nhìn cô như chờ đợi điều gì đó. Ciara nhẹ nhàng mỉm cười, nói:

-Mau vào đi, cậu đã đứng trước cửa rất lâu rồi nhỉ?

Theo lời cô, cô bé nhanh chóng bước vào, tiến đến ngồi bên cạnh cô. Bầu không khí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net