Chương 58: Trên tàu tốc hành Hogwarts - Gia tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàu tốc hành Hogwarts, một đoàn tàu lửa màu đỏ tía bóng loáng, đang nằm sẵn trong sân ga, những cuộn hơi nước ngùn ngụt từ đầu máy bốc lên tỏa ra, và trong làn hơi nước đó, những học sinh và phụ huynh học sinh trường Hogwarts trông giống như những bóng ma đen hù. Con cú mà chú Sirius tặng Ron để thay thế cho con chuột Scrabbers - Pigwidgeon trở nên bắng nhắng hơn bao giờ hết khi nó đáp lại những tiếng rúc của vô số con cú trong làn sương khói mịt mờ.

Ciara đứng trên sân ga, chăm chăm ngắm nhìn con tàu sừng sững trước mặt, bên tai là bao tiếng ồn ào nhốn nháo khiến cô cảm thấy tâm trạng mình trông còn tồi tệ hơn cả lúc nhìn thấy những hạt mưa nặng trĩu ngày hôm nay. Đang thất thần bỗng có một lực kéo mạnh cánh tay cô, Ciara vội hoàn hồn, quay người lại. Trước mặt cô là Curtis, vẻ mặt hết sức hốt hoảng, mọi phong thái quý tộc lúc trước đều bay đi hết, anh nắm lấy hai vai cô, lắc qua lắc lại, lo lắng hỏi:

-Không bị thương chứ? Tên khốn đó không làm gì em chứ?

-Không sao cả.

Cô nhẹ nhàng trả lời.

Nghe được điều này, anh mới buông tay ra, nhẹ thở phào. Có lẽ Ciara sẽ chẳng thể biết rằng anh đã lo lắng như thế nào khi nhận được bức thư của cô ngay trước lúc chuẩn bị ra sân ga. Bức thư được mang đến bởi một con cú trắng muốt, phong thư không đề tên người gửi, cũng chẳng có tên người nhận và điều đáng chú ý hơn là trên tấm giấy da to lớn màu vàng nhạt lại chỉ có vẻn vẹn một dòng chữ nằm ngay chính giữa:

Em gặp hắn ta rồi.

Phải biết rằng khi đọc được dòng chữ này, anh nhất thời còn chưa hiểu ra rốt cuộc thứ này là cái gì, mãi đến khi con cú trắng vỗ cánh bay đi mất, anh mới sực nhận ra.

Curtis nói với giọng trách móc:

-Con nhóc ngu ngốc, em chưa từng viết thư bao giờ sao?

-Em đã nói rất rõ điều quan trong nhất rồi không phải sao?

Rồi Ciara dừng lại, như chợt nhận ra điều gì, cô bổ sung:

-Anh muốn em hỏi thăm sức khỏe anh giống như Harry vẫn hay viết sao? Xin lỗi, em vô ý quá, chỉ là em cảm thấy mấy lời đó thực sự quá vô bổ. Em không nghĩ anh lại cần vài dòng chữ thăm hỏi cho có lệ như vậy.

-Ít nhất thì cũng phải nói cho rõ ràng sự việc...

-Ciara!

Một tiếng gọi lớn cắt ngang lời nói của anh. Cả hai đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Harry, Hermione và đám nhóc tóc đỏ đang chuẩn bị lên tàu, bà Weasley thì đứng ở bên cạnh liên tục dặn dò hai đứa sinh đôi. Harry liếc nhìn Curtis rồi quay sang nói với cô:

-Anh xách hành lí lên tàu trước, em cũng nhanh chóng lên trước khi đến giờ chạy nhé!

Gật đầu thay câu trả lời, sau khi bọn họ bước lên tàu, Ciara ngay thấy giọng nói phát ra ngay trên đỉnh đầu mình:

-Mùa hè này em ở cùng gia đình Weasley sao? Vậy sao không thấy ông Arthur Weasley đâu?

-Anh cũng biết nhiều quá nhỉ? Sáng sớm hôm nay ông ấy đã phải đi xử lí vụ việc liên quan đến một cựu Thần sáng gọi là Moody Mắt – Điên. Hình như ngày hôm qua có kẻ nào đó toan đột nhập vào nhà ông ta.

Curtis khẽ mỉm cười:

-Moody Mắt – Điên? Ông ấy là một phù thủy xuất sắc đấy, hơn một nửa số tù nhân ngục Azkaban đều do ông ấy đưa vào. Có điều cũng từ đó ông ta đâm ra mắc bệnh đa nghi, nhìn đâu cũng thấy toàn phù thủy Hắc ám.

Ciara lặp lại:

-Phù thủy Hắc ám... anh cũng biết nhiều quá đấy? Những gì chúng ta sắp nói tới đây cũng liên quan đến mấy từ này, nhưng trước hết thì hãy tìm một toa trống đã.

...

-Hắn ta cứ như vậy mà rời đi?

-Phải.

-Em thực sự không biết chuyện gì xảy ra sau khi nhìn thấy Dấu hiệu Đen?

-Phải.

-Không để lại di chứng gì chứ?

-Phải.

Curtis nhìn cô, nói ra câu hỏi mà anh cho là quan trọng nhất:

-Vậy... bây giờ em định sẽ làm gì?

Ciara thản nhiên trả lời:

-Không phải anh nói với em rằng đôi lúc cũng không cần quá lí trí sao? Đúng vậy, em thực sự đã không thể rời đi được nữa rồi.

Curtis mỉm cười:

-Quyết định đúng đắn đấy, còn chưa kể đến việc em gái Chúa Cứu Thế đột nhiên biến mất cũng không phải là một chuyện nhỏ.

Anh hỏi tiếp:

-Nhưng tiếp tục ở đây cũng không thể chắc chắn em an toàn, chắc hẳn em cũng phải có tính toán gì rồi chứ?

Ciara tựa lưng vào thành ghế, đưa tay day nhẹ cái trán đau nhức, mệt mỏi nói:

-Không có, em hoàn toàn không có một chút chuẩn bị gì cho tương lai cả.

-Có chuyện gì phiền lòng sao?

Cô gật đầu:

-Dalziel, anh biết không, trước đó em đã dùng những lời rất khó nghe để nói với Harry. Sở dĩ thì em định...

Cô dừng lại, không muốn nói tiếp nữa, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để Curtis hiểu. Anh nhướng mày:

-Sau đó thì sao?

Ciara đưa mắt liếc xéo anh:

-Sao trông anh có vẻ còn hứng thú với việc này hơn cả việc em gặp Jethro nhỉ?

-Dẫu sao đi nữa thì cậu ta vẫn mang tiếng là anh trai em, nếu cậu ta thực sự bỏ mặc em chỉ sau mấy lời đó thì anh thấy em cũng chẳng cần phải quá quan tâm đến một kẻ chỉ là người thân trên danh nghĩa như vậy.

Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười:

-Khiến anh phải thất vọng rồi, Harry nói rằng anh ấy chấp nhận bị em lừa dối. Có thể tin được không khi anh ấy thức suốt đêm, đứng canh ngoài cửa vì lo sợ em sẽ biến mất.

Curtis dường như không ngờ được với câu trả lời của cô, anh hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc:

-Thật sao?

Ciara không trả lời, chậm chạp quay đầu sang nhìn những hạt mưa gõ lộp độp vào của kính toa tàu, mãi một lúc sau mới thốt lên:

-Giống như cái danh xưng Chúa Cứu Thế của bản thân vậy, vốn đã khác biệt với những kẻ khác.

----------

Khi cửa xe lửa mở ra, tiếng ầm ầm của sấm sét nổi lên vang dội phía trên đầu. Bốn đứa tụi nó ra khỏi tàu lửa, đầu cúi gục xuống, mắt nheo lại để tránh nước mưa tuôn xuống ào ào. Cơn mưa bây giờ vừa nặng hạt vừa dữ dội, như thể cầm chĩnh mà đổ, nước lạnh buốt như băng cứ đổ từng chập liên tục xuống đầu tụi nó.

Vừa nhác thấy một hình thù khổng lồ nổi lên ở tuốt đầu kia sân ga, Harry gào lớn:

-Chào bác Hagrid!

Lão Hagrid cũng giơ tay vẫy lại và gào:

-Khỏe hả, Harry? Ráng đừng chết đuối để còn gặp lại nhau trong bữa tiệc nha!

Theo truyền thống thì học sinh năm thứ nhất đến lâu đài Hogwarts bằng cách đi thuyền băng qua mặt hồ với lão Hagrid.

Hermione nhiệt thành nói:

-Ôi, mình không thể hình dung được cảnh đi thuyền băng ngang qua mặt hồ trong thời tiết này như thế nào.

Cô bé rùng mình ớn lạnh khi cùng các bạn và những người khác chậm chạp đi dọc theo sân ga tối om. Hàng trăm cỗ xe ngựa không có ngựa kéo đang đứng chờ bọn học trò ở ngoài sân ga. Harry, Ciara, Ron và Hermione cùng Neville trèo lên một trong những cỗ xe đó với lòng biết ơn. Cánh cửa đóng gọn lại, và chỉ một lát sau, với bánh xe lăn đùng đùng, bùn nước bắn tung tóe, cả đoàn xe ngựa tròng trành lắc lư lên đường hướng về lâu đài Hogwarts.

Đoàn xe lăn bánh qua cánh cổng, được dàn chào bởi hai hàng tượng lợn lòi có cánh đứng hai bên cổng và chạy theo con đường rộng rãi láng e, lắc lư một cách hiểm nghèo trong một cơn gió mạnh đã nhanh chóng chuyển thành một trận cuồng phong. Tựa vào kính cửa sổ xe, Ciara có thể nhìn thấy Hogwarts đang tiến đến mỗi lúc một gần. Những khung cửa sổ được thắp sáng của tòa lâu đài lung linh mờ ảo sau màn mưa dày kịt. Một ánh chớp nháng ngang qua bầu trời khi cỗ xe của tụi nó dừng lại trước cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi đứng sừng sững phía trên những bậc thềm cao bằng đá. Mấy người trong đoàn xe phía trước đang hối hả leo lên những bậc thềm đá và vào trong tòa lâu đài. Harry, Ron và Hermione, cùng Neville nhảy xuống khỏi cỗ xe của tụi nó, và cũng vội vã phóng vọt lên mấy bậc thềm đá, chỉ ngước nhìn lên khi tụi nó đã an toàn vô tới trong cái tiền sảnh được thắp sáng bằng những ngọn đuốc, trông giống như một cái hang động rộng mênh mông, với những cầu thang bằng cẩm thạch vô cùng tráng lệ.

Đại sảnh đường trông lộng lẫy như trước giờ vẫn vậy, được trang hoàng tráng lệ cho bữa tiệc khai giảng niên học. Dĩa vàng và cốc vàng óng ánh trong ánh sáng của hàng trăm và hàng trăm ngọn nên lơ lửng trong không trung phía trên các bàn tiệc. Học sinh đã ngồi đầy bốn dãy bàn dài của bốn nhà, đang đấu láo tưng bừng. Phía đầu đại sảnh đường là cái bàn dài thứ năm, dành cho các giáo sư, họ chỉ ngồi dọc một cạnh bàn, để tất cả đều đối diện với học sinh của mình. Trong Đại sảnh đường này ấm hơn ngoài tiền sảnh rất nhiều. Harry, Ciara, Ron và Hermione đi ngang qua những dãy bàn đầy học sinh của nhà Slytherin, nhà Ravenclaw, nhà Hufflepuff, và ngồi xuống chung với những học sinh khác của nhà Gryffindor ở tuốt đầu kia của Đại sảnh đường. Tụi nó ngồi kế bên con ma nhà Gryffindor là Nick-Suýt-mất-đầu. Trắng nhờ nhờ màu ngọc trai và thân hình nửa trong suốt, Nick-Suýt-mất-đầu đêm nay mặc bộ áo chẽn thường ngày của ông, nhưng lại đặc biệt đeo một chùm cổ áo xếp nếp thiệt là bự, nhằm một công hai việc, là vừa tạo vẻ long trọng đình đám, vừa bảo đảm là cái đầu của ông sẽ không bị lắc lư nhiều quá trên cái cổ đã bị chặt gần đứt.

Ông Nick-Suýt-mất-đầu tươi cười với bốn đứa Harry, Ciara, Ron và Hermione:

-Chào các cháu.

Harry cởi giầy, trút nước ra, nói:

-Tới ai nói vậy? Mong sao cho họ Phân loại lẹ lẹ lên. Mình đói chết được rồi.

Ciara ngước nhìn lên bàn các giáo sư. Dường như có nhiều ghế trống hơn bình thường. Chỗ của lão Hagrid dĩ nhiên còn trống vì lão còn đang bận chèo thuyền đưa đám học sinh lính mới tò te băng qua mặt hồ. Giáo sư McGonagall thì có lẽ đang chỉ đạo việc lau dọn làm khô cái sàn tiền sảnh. Nhưng vẫn còn một ghế trống nữa, cô nghĩ mãi mà vẫn không ra người nào vắng mặt.

Hermione cũng nhìn lên bàn giáo sư và hỏi:

-Giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật Hắc ám ngồi ở đâu?

Tụi nó chưa bao giờ học với một giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào tới ba học kỳ. Tính cho đến nay thì người dạy môn này mà Harry yêu quí nhất là giáo sư Lupin, nhưng thầy đã từ nhiệm vào cuối năm học vừa rồi do vấn đề sức khỏe. Bọn nó nhìn lên rồi nhìn xuống cái bàn của các giáo sư. Rõ ràng là không có gương mặt nào mới cả.

Hermione tỏ ra lo lắng:

-Chẳng lẽ không kiếm được người nào dạy chúng ta sao?

Ciara đưa mắt rà kỹ từng người ngồi trên bàn giáo sư. Này là giáo sư Flitwick nhỏ xíu lùn xủn, dạy môn Bùa chú, đang ngồi trên một đống nệm kê cao ngất, ngay bên cạnh giáo sư Sprout, dạy môn Thảo dược học, đội một cái nón lệch trên mái tóc xám phất phơ. Giáo sư đang nói chuyện với giáo sư Sinistra của bộ môn Thiên văn học. Bên cạnh giáo sư Sinistra là gương mặt vàng bủng, mũi khoằm, tóc bóng nhẫy của bậc thầy độc dược là giáo sư Snape – ông thầy mà Harry thấy khó ưa nhất ở trường Hogwarts này. Sự không ưa giáo sư Snape của Harry chỉ có thể bất đồng cân với sự ghét bỏ của giáo sư Snape đối với nó. Sự ghét bỏ đó, nếu có thể, đã tăng lên bội phần vào cuối năm học trước, vào lúc thầy liên tục phủ nhận sự trong sạch của chú Sirius. Thầy Snape và chú Sirius từng là kẻ thù của nhau từ hồi hai người còn là bạn học chung trường. Kế bên thầy Snape là một cái ghế trống mà Ciara đoán chắc là ghế của giáo sư McGonagall. Ngồi bên cái ghế kế bên đó, ở vị trí ngay giữa bàn, là giáo sư Dumbledore, ngài hiệu trưởng, cụ có mái tóc và bộ râu dài lượt thượt màu bạch kim óng ánh dưới ánh nến. Bộ áo chùng màu xanh lục thăm thẳm của cụ được thêu nhiều trăng sao. Những đầu ngón tay dài và gầy của cụ chạm vào nhau để đỡ cái cằm của cụ. Và cụ ngồi đó, đăm đắm nhìn lên trần nhà qua đôi mắt kiếng hình nửa vầng trăng, như thể cụ đang trầm tư mặc tưởng. Ciara cũng liếc nhìn trần nhà như cụ. Cái trần đã được phù phép cho giống hệt bầu trời bên ngoài, và chưa bao giờ mà cô nhìn thấy cái trần Đại sảnh đường lại lắm bão bùng đến như vậy. Những đám mây đen và tím bầm cứ xoáy cuồn cuộn ngang qua trần nhà, và cứ một chuỗi sấm vọng nổ ra bên ngoài trời thì lại một tia chớp ngoằn ngoèo nháng ngang qua cái trần Đại sảnh đường.

Ngồi bên cạnh Harry, Ron rên rỉ:

-Ôi nhanh lên giùm. Mình đói tới nỗi ăn một con Bằng Mã cũng hết nữa.

Nó vừa dứt lời thì cánh cửa Đại sảnh đường mở ra và tất cả chợt im lặng. Giáo sư McGonagall đang dẫn đầu một hàng dài các học sinh mới nhập trường đi tới phía đầu đại sảnh đường. Tuy Harry, Ciara, Ron và Hermione bị ướt lem nhem, nhưng so với mấy đứa nhỏ mới vô này thì chẳng bõ bèn gì. Trông bộ dạng tụi nó như thể tụi nó vừa bơi qua hồ chứ không phải đi thuyền qua mặt hồ. Cái lạnh và căng thẳng làm cho tất cả đám con nít ấy run lập cập khi tụi nó đứng sắp hàng đi tới trước bàn giáo sư và đứng lại thành hàng ngang quay mặt xuống đối mặt với cả trường. Tất cả tụi nó đều run, ngoại trừ một đứa nhỏ nhất trong đám, một thằng nhóc có mái tóc trông như lông chuột. Thằng bé ấy cuộn mình trong cái mà Ciara nhận ra ngay là áo khoác bằng da chuột chũi của lão Hagrid. Cái áo khoác ấy bự quá xá cỡ so với thân hình nhỏ bé tí tẹo của nó khiến cho nó có vẻ như được quấn trong một tấm lều xiếc đen hù đầy lông lá. Gương mặt nhỏ xíu của thằng nhóc thò ra khỏi cái cổ áo khoác khổng lồ, có vẻ hồi hộp một cách gần như đau đớn. Khi nó đứng sắp hàng với mấy đứa bạn cùng lứa đang khiếp vía, bắt gặp cái nhìn của Colin Creevey, nó đưa ngón tay lên ra dấu và há miệng nói thầm, "Em bị té xuống hồ!" Nó có vẻ sung sướng hân hoan về chuyện đó lắm.

Bây giờ giáo sư McGonagall đã đặt một cái ghế ba chân trên sàn Đại sảnh đường, trước mặt đám học sinh năm thứ nhất, và trên cái ghế đó là một cái nón phù thủy vá chằng vá đụp, cực kỳ cũ kỹ và bụi bặm. Đám học sinh năm thứ nhất tròn mắt ngó cái nón chằm chằm. Ai cũng ngó chằm chằm như vậy. Một lát sau, vẫn im lặng hoàn toàn, đột nhiên một vết rách gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón hát. Mỗi năm một bài khác nhau. Có lẽ điểm chung duy nhất mà Ciara nhìn thấy được là tất cả đều được hát bằng một chất giọng không thể nào cho là hay được. Ron còn đoán chừng cái nón dành hết thời gian còn lại trong năm để chế bài hát mới cho năm sau.

Tiếp đó, giáo sư McGonagall mở ra một cuộn giấy da vĩ đại, bà nói với đám học sinh năm thứ nhất:

-Tôi gọi tên trò nào thì trò đó đội nón lên đầu và ngồi lên cái ghế. Khi cái nón thông báo Nhà của các trò thì trò sẽ đi về dãy bàn của nhà mình và ngồi ở đó.

Từng cái tên được hô lên, các cô bé và cậu bé, từng đứa một, đeo theo nỗi sợ hãi nhiều ít khác nhau trên gương mặt, leo lên cái ghế ba cẳng ngồi, từng tiếng vỗ tay vang lên từ các dãy nhà có học sinh được phân vào. Khó khăn chờ đợi, cuối cùng buổi lễ phân loại cũng kết thúc, Ron nắm lấy dao nĩa và hau háu ngó cái đĩa vàng của mình. Giáo sư Dumbledore đã đứng lên. Cụ mỉm cười với đám học trò, hai tay cụ giang rộng chào mừng chúng. Cụ nói, giọng trầm ấm vang lên khắp Đại sảnh đường.

-Thầy chỉ có hai tiếng để nói với các con thôi. Tọng vô!

-Dạ, nghe rồi!

Harry vả Ron nói to khi mấy cái đĩa bỗng dưng đầy tú hụ thức ăn một cách hết sức huyền bí ngay trước mắt tụi nó.

Harry, Ron và Hermione lấy đầy thức ăn vô đĩa của tụi nó.

Một miệng đầy nhóc khoai tây nghiền khiến cho câu nói Ron thoát ra ngọng nghịu:

-Aaaa... 'ã... 'ời... 'úa...

Mưa vẫn trút nước ào ào bên ngoài, vỗ vào kính cửa sổ cao và tối đen nghe ầm ầm như vỗ trống. Một chuỗi sấm sét nữa lại nổ đùng đùng làm rung cả các cửa sổ, và cái trần Đại sảnh đường đầy mưa bão nháng lên những lằn chớp, làm lóe sáng những cái đĩa bằng vàng đã vơi đi các món dọn lượt đầu và được lập tức làm đầy lại bằng món ăn kế là món bánh tráng miệng.

Mặc dù vậy, lúc này Hermione đã chẳng còn hứng thú với bữa ăn trước mặt nữa. Bọn nó vừa nói chuyện cùng Nick – Suýt – mất – đầu, mãi đến lúc đó cô bé mới biết những gia tinh làm việc trong trường có khi còn chiếm số lượng đông nhất nước Anh. Ciara ngồi bên cạnh chỉ nghe cô bé lặp đi lặp lại:

-Lao động nô lệ. Chính cái đó làm ra bữa ăn này. Lao động nô lệ!

Im lặng suốt cả buổi, đến bây giờ cô mới lên tiếng:

-Cậu có vẻ rất bức xúc về chuyện này?

Hermione quay sang, nhanh chóng trả lời:

-Cậu cũng cảm thấy phải không Ciara, thật là bất công cho bọn họ nếu cứ phải làm việc như vậy...

Cô cắt lời cô bé:

-Phải, cậu nói đúng. Nhưng, Hermione à, vấn đề ở đây không chỉ nằm ở chủ nhân mà cũng là nằm ở chính bản thân những gia tinh.

Hermione khó hiểu:

-Ý cậu là?

-Giống như ở thế giới Muggle vậy, các phong trào đấu tranh của giai cấp công nhân diễn ra bởi họ không muốn tiếp tục phải chịu bóc lột nữa, họ có chung một mục đích - đòi quyền lợi cho bản thân, họ yêu cầu giảm giờ làm, yêu cầu tăng thêm tiền lương... Nhưng gia tinh không phải như vậy, ngay từ ban đầu họ đã có suy nghĩ bản thân được sinh ra để phục vụ cho chủ nhân mình mà không cần đòi hỏi bất cứ thứ gì. Giữa hai chuyện này có gì khác nhau? Phải, chính là tư tưởng.

-Nhưng mà không phải Dobby cũng...

-Dobby chính là một trường hợp ngoại lệ, nhưng chỉ một cá thể như vậy thì có thể nói lên chuyện gì chứ? Còn chưa kể đến một vài trường hợp...

Đang nói, Ciara bỗng thấy gương mặt Hermione trông càng trở nên ủ rũ, đôi mắt dần ngấn nước. Cô vội vàng sửa chữa:

-Nhưng mà cậu cũng không cần phải cảm thấy buồn như vậy, cũng có rất nhiều gia tinh được yêu thương và chăm sóc thật lòng, một số pháp sư đối xử với gia tinh của họ như những con vật cưng hoặc búp bê được yêu quý, khen ngợi chúng vì đã làm đúng nhiệm vụ của mình. Cậu cũng biết mà, đó là điều mà những gia tinh luôn mong muốn.

Hermione nhìn cô, nói với giọng cố chấp:

-Còn những gia tinh bị đối xử tệ bạc thì sao? Liệu... mình có thể giúp được gì cho bọn họ không?

Ciara mỉm cười trấn an:

-Nếu cậu có thể làm thay đổi một chút trong tư tưởng của bọn họ.

Hai mắt Hermione sáng rực lên sau câu trả lời của cô, dường như cô bé đã sắp xếp một kế hoạch nào đó trong đầu. Nhìn thấy Hermione như vậy, Ciara khẽ thở dài trong lòng, đúng là làm vậy có thể giúp được cho bọn họ nhưng với lòng trung thành mãnh liệt đã ăn sâu vào tận trong tiềm thức kia thì cho dù là một ngày, một tuần, một tháng, một năm hay thậm trí còn lâu hơn nữa cũng chẳng thể chắc chắn rằng nó sẽ bị thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net