Chương 6: Sân ga chín - ba- phần - tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kì nghỉ hè dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đến ngày nhập học. Nhờ dượng Vernon cho quá giang đến nhà ga Ngã Tư Vua, hai anh em bắt đầu đi tìm sân ga số chín-ba-phần-tư theo tấm vé mà lão Hagrid đã đưa cho tụi nó.

Nhưng chỉ một con số 9 rất lớn bằng nhựa ở trên một sân ga, và một con số 10 cũng rất lớn ở trên một sân ga khác kế bên. Và ở giữa hai sân ga đó không có cái gì khác.

Sau một hồi tìm kiếm và hỏi thăm người xung quanh nhưng vẫn chẳng có kết quả gì, Harry bắt đầu hoảng hốt. Theo như cái đồng hồ to bành gắn trên tấm bảng thông báo tàu đến, nó còn mười phút nữa để lên chuyến tàu đến Hogwarts, mà nó thì không biết làm sao lên được tàu. Bỗng, Ciara nhẹ lay người nó:

-< Harry, sao không thử hỏi người phụ nữ đằng kia. Có vẻ con trai của bà ấy cũng đến Hogwarts như chúng ta.>

Nhìn theo hướng Ciara chỉ, Harry nhìn thấy một người đàn bà béo múp míp. Bà đang trò chuyện với bốn cậu con trai, tất cả đều có tóc đỏ hoe. Mỗi đứa cũng đẩy trước mặt một cái rương giống như cái của Harry và Ciara – và họ đều có cú.

Nhìn thấy từng người con trai của bà biến mất ở hàng rào giữa sân ga số 9 và số 10. Harry dường như rất ngạc nhiên, đành hỏi thăm người đàn bà múp míp:

-Xin phép hỏi bác...

Bà đáp.

-Chào con, lần đầu tiên đến Hogwarts hở? Thằng Ron nhà bác cũng mới toanh.

Bà chỉ vào đứa con trai nhỏ nhất của mình. Nó cao, gầy, lóng ngóng, mặc đầy tàn nhan, bàn tay bàn chân to bè, và mũi thì dài sọc.

Harry đáp:

-Dạ nhưng mà... nhưng mà... con không biết làm sao... làm sao...

-Làm sao vô sân ga hả?

Người đàn bà múp míp tử tế tiếp lời, Harry gật đầu. Bà nói:

-Đừng lo, tất cả những gì con phải làm là đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười. Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng. Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu con thấy sợ. Con đi đi, đi trước Ron đi.

-Ơ... dạ.

Cậu quay lại nhìn về phía Ciara nói:

-Vậy. Anh đi trước, sau đó em theo sau nhé Ciara!

Cô nhẹ gật đầu. Thấy vậy cậu mới yên tâm. Chạy nhanh về phía hàng rào. Lúc này người đàn bà mới chú ý đến Ciara, đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp như vậy:

-Hai đứa là sinh đôi hả?

Thấy Ciara gật đầu, bà mỉm cười:

-Đừng lo lắng con gái, chỉ cần làm giống anh trai con là được.

Theo lời người đàn bà, cô chạy về phía trước. Qua khỏi hàng rào, trước mắt cô là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đôn đúc hành khách. Một tấm bảng trên ngang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khỏi hành lúc mười một giờ. Harry đã đứng sẵn ở đó, vẫy tay về phía cô.

Cảm ơn người đàn bà múp míp, Harry và Ciara chen lấn đám đông cho đến khi kiếm được một toa trống gần cuối xe lửa. Nó đẩy cú Hedwig vô trước rồi mới bắt đầu vật lộn với cái rương khổng lồ của mình, vừa nâng vừa đẩy cái rương về phía cửa toa xe. Harry và Ciara cố sức lê cái rương lên từng nấc một, nhưng không cách gì nhấc được một đầu rương lên, đã vậy còn làm rớt trúng chân cậu đau điếng hai lần. Trong khi đang loay hoay thì nghe có tiếng hỏi:

-Cần giúp một tay không?

Thì ra là một trong hai anh em sinh đôi tóc đỏ. Harry hổn hển:

-Ôi! Cám ơn.

-Ê, Fred! Lại đây đỡ một tay coi!

Nhờ hai anh em sinh đôi giúp, cuối cùng hai đứa cũng đưa được cái rương vô một góc toa tàu. Harry vừa vuốt mớ tóc đẫm mồ hôi trên trán nói:

-Cám ơn nha!

Bỗng nhiên, một trong hai anh em sinh đôi chỉ vào vết thẹo hình tia chớp trên trán Harry, kêu lên:

-Cái gì kia?

-Á... cậu là...? – Đứa thứ hai lắp bắp.

-Đúng là cậu ấy rồi – Đứa sinh đôi đầu tiên lại nói – đúng không?

Harry ngơ ngác:

-Đúng cái gì?

Cả hai anh em sanh đôi đồng thanh nói:

-Harry Potter.

-Ờ, nó... - Harry vỡ lẽ ra – À, ý tôi nói, vâng, vâng..., là tôi đó mà.

-Vậy. Còn em là Ciara Potter?

Ciara không trả lời. Nhưng có vẻ như hai người họ đều có thể nhận ra. Bị cả hai nhìn chằm chằm, Ciara bắt đầu cảm thấy khó chịu, bỗng bên ngoài có tiếng gọi dịu dàng, hai đứa sinh đôi vội chạy ra, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Ngồi xuống ghế gần của sổ, thả lỏng cơ thể, việc vận chuyển cái rương hành lí lên trên tàu đã làm tốn không ít sức lực của cô. Nếu là kiếp trước, cô chỉ cần một chút phép thuật làm nhẹ đơn giản mà Harry không thể phát hiện ra. Nhưng hiện tại, cơ thể cô cũng không giống như trước đây, rất yếu ớt, hoàn toàn không thể chịu lời nguyền đi theo linh hồn của cô, vì vậy chỉ có thể sử dụng phép thuật khi thật sự nguy cấp.

Đúng vậy, phép thuật cô dần hồi phục đi theo với việc lời nguyền trước đây của cô cũng xuất hiện trở lại. Kiếp trước, sau khi bị tước đi toàn bộ quyền phép của mình, để tham gia vào trận chiến đó cô đã tự yểm một lời nguyền cổ xưa lên linh hồn mình, nó cho cô sử dụng phép thuật như trước kia nhưng đồng thời cũng dần ăn mòn sự sống của cô. Với cơ thể này, Ciara có thể hoạt động như người bình thường cũng đã là một kì tích. Ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, cô không biết khi nào thì mình sẽ kiệt sức, cô không biết khi đó anh trai mình có được an toàn không.

Cửa toa tàu nhẹ mở và thằng em út trong Đám anh em tóc đỏ thò đầu vào. nó chỉ vào chỗ đối diện với Harry hỏi:

-Có ai ngồi ở chỗ này không bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi.

Harry lắc đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả đò như không hề nhìn Harry.

-Ê, Ron.

Hai anh em sinh đôi quay trở lại, một đứa nói:

-Ron nè, tụi anh lên toa giữa nhe – Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó.

Ron lầu bầu.

-Ừ.

Đứa sinh đôi thứ hai bảo:

-Harry, Ciara hồi nãy tụi này quên giới thiệu. Tụi này là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron, em của tụi này. Hen gặp lại sau nha.

-Chào!

Harry và Ron cùng nói:

-Chào!

Hai anh em sinh đôi lách qua toa kế. Cánh cửa ngăn toa đóng lại sau lưng chúng. Ron buột miệng hỏi:

-Bồ là Harry Potter thiệt hả?

Harry gật đầu.

-Thiệt hả? Ơ... vậy mà mình cứ tưởng là anh Fred va George nói giỡn. Vậy đúng là bồ có cái... a... cái...

Nó chỉ lên trán Harry.

Harry đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ ra cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo đăm đăm.

-Vậy ra đó là chỗ mà kẻ – mà – ai – cũng – biết

– là – ai – đấy đã...

-Phải. – Harry nói – Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó cả.

-Không nhớ gì hết trơn?

-Ờ... có nhớ ánh sáng xanh lè, nhưng không nhớ thêm được gì nữa.

-Chà!

Ron ngồi nhìn chằm chằm Harry một lát, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, nó bèn quay mặt nhìn ra cửa sổ thật nhanh. Lúc này cậu mới để ý đến cô gái ngồi gần cửa sổ:

-Chào cậu, Ciara Potter

Ciara nhẹ gật đầu, thằng nhóc này không chú ý đến cô cũng đúng thôi. Theo như lời lão Hagrid, sau khi lời tiên tri về Harry được lan truyền, Vodemort đã tìm cách giết cậu, vì vậy ông bà Potter đã nhanh chóng mang Harry chạy khỏi sự truy đuổi của đám Tử Thần Thực Tử, còn Ciara thì được đưa đến chỗ  vị hiệu trưởng Hogwarts – Albus Dumbledore. Harry được cả giới phù thủy biết đến là đứa trẻ sống sót sau lời nguyền chết choc, điều đương nhiên cô cũng sẽ được biết đến với danh xưng Em gái  của Chúa Cứu Thế.

Sau một hồi trò chuyện, Harry và Ron dường như trở nên rất thân thiết, còn Ciara chỉ yên lặng lắng nghe câu chuyện của hai người bọn họ. Harry kể cho Ron về việc cô không thể nói được, thằng bé khá ngạc nhiên, ngay sau đó nó an ủi Harry rằng có thể bệnh viện ở thế giới phù thủy sẽ chữa được cho cô, điều đó đã làm cậu càng thêm hy vọng, nhìn thấy anh trai mình như vậy cô chỉ có thể thầm mắng bản thân trong lòng.

Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:

-Dùng món gì hở các cháu?

Harry, vì chưa ăn sáng nên đứng phắt dậy. Nhưng Ron thì vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ, cậu bé lúng búng nói mình có mang theo bánh mì ăn trưa rồi. Harry bước ra ngoài hành lang.

Hồi ở nhà dược Dursley, Harry không hề có cắc bạc nào để mua kẹo, nhưng giờ đây túi của nó rủng rỉnh những đồng vàng, đồng bạc, đủ để mua hết đống sôcôla Mars Bars nhiều đến nổi nó ôm không xuể. Nhưng cái bà tươi cười này không bán Mars Bars. Bà chỉ có kẹo dẻo các vị, hiệu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Droooble, sôcôla Ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lan, kẹo que cam thảo, và nhiều thứ lạ lùng khác mà Harry chưa từng thấy bao giờ. Harry muốn biết hết các món, nó, mua mỗi thứ một ít, và chỉ phải trả cho bà bán hàng có mười đồng bạc Sickle và bảy đồng xu Knuts.

Khi Harry bưng tất cả vô toa, trút cả đống xuốn ghế ngồi thì Ron tròn mắt nhìn:

-Bồ đói lắm hả?

-Đói, muốn chết.

Harry vừa đáp vừa đưa bánh cho Ciara, từ sáng đến giờ chưa ăn gì chắc hẳn cô rất đói. Trong lúc đó Ron móc trong túi áo ra một cái gói lùm lùm và bắt đầu mở. Bên trong có bốn miếng bánh mì. Nó gỡ một miếng ra và nói:

-Má cứ quên là mình không thích thịt bò muối.

Harry cầm một miếng bánh đưa cho Ron mời:

-Đổi cho bồ miếng này! Thử đi...

Ron ngó miếng bánh của mình nói:

-Bồ không ăn được món này đâu! Khô queo hà! Má mình làm vội...

Rồi Ron nói nhanh lúng búng:

-Tại có tới năm đứa mà!

Harry trước đây chưa từng có cái gì để mời người khác, nay thiệt tình muốn chia sẻ với bạn đồng hành.

-Ăn bánh này đi, ăn đi mà.

Thật là một cảm giác sung sướng dễ chịu được ngồi với Ron, cùng ăn hết cái bánh của Harry, hết cả bánh ngọt, hết cả kẹo. Ciara thì chỉ ăn một miếng bánh bí ngô rồi ngồi nhìn hai người bọn họ. Trước đây, cô rất thích đồ ngọt nhưng bây giờ ăn vào lại chỉ cảm nhận được một vị đắng ngắt, thật sự rất đắng.

Một lúc sau, Ron lôi ra một con chuột già, muốn làm phép đổi lông nó sang màu vàng cho Harry xem. Nhìn thấy con chuột, Ciara cảm thấy rất kì lạ, con chuột này...có vẻ sống hơi lâu rồi thì phải. Bỗng cửa xe mở ra, một cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh bước vào, cất tiếng hỏi:

-Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc.

Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ.

Ron và Harry lắc đầu

Nhưng cô bé không thèm để ý, chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron.

-A, đang làm phép hả? Coi nào!

Cô bé ngồi xuống. Ron hơi bị chựng lại:

-Ờ... được thôi.

Nó tằng hắng đọc thần chú:

Nắng trời, mật bơ, hoa cúc

Có con chuột ngu béo núc

Hãy biến nó ra màu vàng

Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con Scabbers vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.

Cô bé nói:

-Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?

Con nhỏ nói tía lia rồi ngừng lại chờ đợi. Harry nhìn Ron cảm giác nhẹ cả người khi thấy mặt Ron thộn ra, chứng tỏ cu cậu cũng không học thuột lòng hết mọi cuốn sách trong chương trình học. Ron lầm bầm:

-Tôi là Ron Weasley.

Harry nói:

-Tôi là Harry Potter.

Hermione kêu lên:

-Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi.

Harry cảm thấy bàng hoàng cả người:

-Tôi ấy hả?

Hermione lại kêu lên:

-Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi.

Rồi cô nhìn về phía Ciarra:

-Vậy chắc hẳn bạn là Ciara Potter, bạn cũng được nhắc đến trong các cuốn sách đó.

Thế rồi đột ngột cô bé chuyển giọng:

-À, mà có ai biết mình sẽ ở ký túc xá nào chưa? Tôi đã dọ hỏi cùng khắp rồi, nghé nói nhà Gryffindor là chỗ tốt nhất, tôi hy vọng được vô đó. Nghe nói chính cụ Dumbledore cũng từng ở Gryffindor. Nhưng mà nhà Ravenclaw cũng không đến nỗi tệ... Thôi, bây giờ tụi tôi phải đi tìm con cóc cho Neville đã. Còn hai bạn, thay đồ đi là vừa, sắp tới nơi rồi, biết không?

Cô bé nói rồi bỏ đi dắt theo thằng nhóc mất cóc.

-Cho dù mình ở nhà nào cũng được, miễn là đừng chung nhà với con nhỏ đó.

Ron nói. Nó quăng cây đũa phép vô rương, có vẻ rất bực bội.

Từ nãy tới giờ, Ciara chỉ ngồi nhìn những sự việc xảy ra, nhìn thấy hành động của Ron, cũng nóng tính quá. Những cảm xúc của mình đều để lộ ra bên ngoài, cậu ta không biết rằng đó là việc làm ngu ngốc như thế nào sao? Từ nhỏ cô đã học được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân, một khi để đối thủ biết được tâm lí của mình, cô chắc chắn sẽ thua. Vậy mà không hiểu sao, trước đây khi ở trước mặt hắn những suy nghĩ, cảm xúc của cô, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng đều bị hắn nắm bắt được. Vì vậy có lẽ đó chính là lí do cô thất bại trong trận chiến đó. Bởi hắn ta nhìn ra, cô do dự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net