Chương 62: Kurz Dawn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta chẳng thể nhớ rõ lần cuối cùng em dùng ánh mắt khác ngoài sự chán ghét nhìn ta là khi nào.

Ta cảm tưởng bản thân không khác gì một diễn viên xiếc chơi vơi trên sợi dây mỏng mảnh giữa không trung.

Trái tim như kẻ say điên cuồng gào thét trong lồng ngực.

Như con quái vật với chiếc sừng bén nhọn không ngừng cấu xé tâm can.

Dẫu vậy đến cuối cùng lí trí vẫn là người dành phần thắng.

Mặc kệ thứ cảm xúc nhớ thương mãnh liệt thì đôi chân lại chỉ chôn chặt tại chỗ.

Nhưng ta sẽ chẳng thể ngờ được việc để con tim tiếp tục rỉ máu cũng làm lí trí của ta dần bị rút cạn.

Và rồi đến một ngày nó bỗng trỗi dậy khiến mọi tầng lớp bảo vệ trong ta sụp đổ.

Như con chim cất cánh tung bay giữa bầu trời.

Như tù nhân chiến tranh vùng lên sau song cửa sắt.

...Không thể nào kiểm soát được nữa.

----------

Nghe Krum gọi mình, Kurz Dawn quay sang, thì thầm cái gì đó với anh ta, rồi lại cúi xuống tiếp tục dùng bữa. Chỉ có Ciara vẫn luôn im lặng nhìn anh, đôi mắt ra vẻ đăm chiêu, sau khi phát hiện chẳng có điều gì bất thường ở Kurz, cô mới chậm chạp quay lên. Có lẽ anh ta chú ý đến khu vực này do sự ồn ào khi cô gái giống như Tiên nữ kia bước tới đây. Dù gì đi nữa thì cũng có không ít người quay sang nhìn nhóm bọn họ, và anh ta cũng không ngoại lệ.

Nghĩ như vậy, Ciara chậm rãi thở dài một tiếng. Curtis đã từng nói gần đây cô khá đa nghi, đối mặt với chuyện gì cũng đề cao cảnh giác hơn bình thường, cứ như vậy trong một thời gian dài rất dễ gây ảnh hưởng đến sức khỏe. Và có lẽ anh nói đúng, chắc do quá mệt mỏi nên cô mới tưởng tượng ra loại ánh nhìn sắc lạnh kia, hiện tại những cảm giác đó đều chẳng còn nữa, thay vào đó là cơn đau đầu tra tấn cô kinh khủng.

Đưa tay day nhẹ trán, cô nghe thấy Hermione nhỏ giọng nói:

-Nhìn phía bàn giáo viên kìa.

Harry ngạc nhiên:

-Họ làm gì ở đây?

Ciara cũng theo đó nhìn về hướng bàn giáo viên. Vốn từ trước khi bắt đầu bữa tiệc, bọn nó đã thắc mắc rằng chỉ có hai vị khách nhưng lại có thêm tận năm cái ghế. Ba vị trí trống mà bọn nó không biết dành cho ai hiện tại đã có hai người ngồi vào. Ludo Bagman ngồi một bên giáo sư Karkaroff, trong khi ông Crouch – thủ trưởng của Percy – ngồi kế bên bà Maxime. Còn một chiếc ghế trống ở ngay giữa ông Crouch và giáo sư Snape là chưa có ai ngồi. Nhưng ngay cả khi người còn lại còn chưa đến, bọn nó đã đoán được đó là chỗ của ai.

Không hiểu sao, vừa nhìn thấy vị trí cái ghế, Ciara cảm thấy có chút buồn cười, sao hai vị đến từ Bộ pháp thuật này lại biết chừa chỗ ngồi cho ông ấy phù hợp đến như vậy chứ? Ngay kế bên giáo sư Snape? Nếu như nói chỉ là vô tình cũng khó có ai tin.

-Họ ở Ban tổ chức Thi đấu Tam Pháp thuật, đúng không? Mình đoán họ muốn ngồi đây coi cuộc đấu bắt đầu ra sao.

Hermione nói.

Harry vui mừng:

-Nếu như theo lá thư chú Sirius gửi, vậy vị trí còn lại chắc hẳn là của...

Lời còn chưa nói hết, cánh cửa lớn Đại sảnh đường đột nhiên bật mở ra. Đúng như dự đoán, người đứng sau cánh cửa là Sirius Black.

Thầy Dumbledore nói:

-Anh đến muộn đấy, Sirius!

Ciara cũng quay sang hướng cánh cửa, nhìn thấy Sirius, cô có chút giật mình. Ông mặc trên mình là một chiếc áo phông trắng, khoác bên ngoài áo vest lịch lãm màu đen. Quần da cũng là màu đen, ôm lấy đôi chân dài, bên lưng quần còn đeo một sợi xích bạc, trông chẳng khác nào cách ăn mặc của giới trẻ Muggle ngày nay. Nhìn trang phục trên người ông, cô đoán chắc rằng đại đa số người ở dãy bàn bên cạnh đều cảm thấy hết sức chướng mắt.

Sirius Black từ từ bước đến dãy bàn giáo viên, mái tóc xoăn hơn tán loạn do vội vã đến đây. Vừa trông thấy vị trí của mình, ông khẽ nhíu mày nhưng vẫn chậm chạp ngồi vào, mỉm cười nhìn thầy Dumbledore giải thích:

-Thật xin lỗi, tôi gặp một số vấn đề trên đường tới đây.

Giáo sư Dumbledore xua tay, làm như không có việc gì. Cuối cùng, thầy đứng lên, nhìn mọi người trong Đại sảnh đường:

-Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô...

-Mang cái gì? - Harry thì thào.

Ron rùng mình.

-... cốt để làm minh bạch quá trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật.

Có vài tiếng vỗ tay lộp độp làm lệ.

-... và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật.

Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng Tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Ông Bartemius Crouch tịnh không vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên. Nhớ lại ông trong bộ quần áo đứng đắn ở Cúp Quidditch Thế Giới, Harry còn cảm thấy ông khá lạ lùng trong chiếc áo chùng phù thủy. Hàm ria bàn chải và đường ngôi thẳng tắp của ông trông hơi dị hợm bên cạnh bộ râu cùng mái tóc dài trắng muốt của cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore tiếp tục:

-Và cuối cùng là một vị Thần sáng mới nhậm chức – Sirius Black.

Lần này thì cả Đại sảnh đường như muốn bùng nổ sau lời giới thiệu của cụ. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Sirius đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười vẫy tay với mọi người. Ciara còn nghe thấy tiếng thảo luận không hề nhỏ của mấy người trong dãy bàn nhà Gryffindor.

Khoảng thời gian ở nhà Dursley, cô hoàn toàn không hay gì mãi cho đến khi tới trang trại Burrow để xem trận Chung kết Cúp Quidditch Thế giới. Lúc đó cô mới biết, những gì Sirius phải trải qua đã gây nên một làn sóng dư luận gay gắt trong giới phù thủy, mà đối tượng chịu chỉ trích chính là Bộ pháp thuật. Họ lên án rằng rốt cuộc Bộ đã làm cái gì mà có thể kết án một cách vội vàng như thế, để rồi người anh hùng Sirius Black phải chấp nhận ngồi trong ngục Azkaban suốt mười hai năm chỉ vì đã tin tưởng sai người. Một số thì tỏ ra xúc động trước Sirius khi ông bỏ ra một khoảng thời gian dài như vậy để trả thù cho người bạn của mình, chính vì vậy, đối Peter Pettigrew, bọn họ hết sức bất bình với án phạt của hắn sau mười hai năm lởn vởn ngoài vòng pháp luật. Hiện tại, việc Pettigrew trốn thoát, chắc chắn không che giấu được lâu, đến lúc đó, làn sóng dư luận hẳn còn dữ dội hơn, Ciara rất tò mò không biết Bộ pháp thuật sẽ làm gì để lấy lại lòng tin của người dân sau vụ việc này?

Dẫu chẳng cần làm gì và chỉ xuất hiện trên mặt báo một lần duy nhất sau khi được giải oan, Sirius vẫn thu về cho mình một số lượng lớn người hâm mộ. Họ coi ông ấy là một người anh hùng vĩ đại nhất trong nhiều thập kỉ qua, sau Harry Potter. Chính vì vậy, ở nơi đâu xuất hiện ông, tức nơi đấy có công lí, bởi lí do này, thấy ông ấy ngồi ở đây, cũng chẳng có ai cảm thấy bất kì điều gì không đúng mặc dù Sirius Black không phải là hiệu trưởng hay người góp phần giúp Bộ chuẩn bị cho cuộc Thi đấu Tam pháp thuật.

Cụ Dumbledore tiếp tục:

-Ba người bọn họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân.

Khi nói đến từ 'quán quân', sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng lên thêm. Hình như cụ Dumbledore nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của tụi nhỏ, nên cụ mỉm cười và nói:

-Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch!

Thầy Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Một tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó.

Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ:

-Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm.

Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.

Cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh:

-Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa.

Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.

Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói:

-Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức.

-Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu.

-Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc.

Khi tụi học sinh kéo nhau ngang qua Đại sảnh, bước qua cửa, tiến ra Tiền sảnh, hai đứa sinh đôi nhà Weasley đã chụm đầu lại với nhau bàn cái gì đó. Khẽ liếc nhìn bọn nó, Ciara cho rằng không chỉ hai người họ mà còn rất nhiều học sinh khác cũng có suy nghĩ sử dụng Độc dược lão hóa để đánh lừa Lằn tuổi. Nhưng cô chắc rằng thầy Dumbledore sẽ không quên khả năng mọi người sử dụng Độc dược lão hóa đâu.

Trái ngược với hai đứa tóc đỏ thì Ron lại chỉ chăm chăm nhìn vào đám đông coi Krum đang ở đâu. Không để nó tìm kiếm lâu, ngay khi vừa bước ra cửa, Harry, Ciara, Ron và Hermione đụng ngay ông Karkaroff cùng đám học trò của mình. Harry dừng lại để ông qua trước.

-Cảm ơn.

Ông Karkaroff nói, giọng vô cảm, mắt liếc nhìn Harry. Chợt ông ta đứng chết trân. Ông quay đầu lại và nhìn chằm chằm Harry như thể không tin nổi vào mắt mình. Đám học trò Durmstrang dồn cục lại sau lưng thầy hiệu trưởng của chúng. Đôi mắt ông Karkaroff chầm chậm di chuyển lên tới mặt Harry và dán vào vết thẹo. Tụi học trò Durmstrang cũng chăm chăm nhìn Harry một cách tò mò.

Chỉ liếc qua Ciara cũng thấy sự vỡ lẽ hiện ra trên mặt tụi nó. Một đứa trong đó còn trắng trợn trỏ vào vết thẹo trên trán Harry.

Một giọng nói cất lên đằng sau chúng:

-Vâng, đó chính là Harry Potter.

Giáo sư Karkaroff quay phắt lại. Moody Mắt - Điên đứng đó, nặng nề tựa vào cây gậy chống, con mắt phép lấp láy gườm gườm nhìn vị hiệu trưởng trường Durmstrang.

Sắc mặt Karkaroff chợt tái nhợt. Một cái nhìn giận dữ trộn lẫn với kinh hoàng trùm lên ông ta.

-Ngươi!

Karkaroff nhìn chằm chằm Moody như thể không chắc là đang thực sự nhìn thấy ông.

-Ta đây!

Moody cộc lốc.

-Karkaroff, trừ khi ông có điều gì muốn nói với Potter, còn không thì làm ơn tránh ra. Ông đang làm nghẽn cửa.

Quả vậy, một nửa số học trò trong sảnh đường đang đứng đợi sau lưng họ, nhìn qua vai nhau xem chuyện gì mà gây tắc nghẽ vậy.

Không một lời, giáo sư Karkaroff kéo đám học trò của mình đi mất. Thầy Moody nhìn theo cho đến khi ông ta mất dạng, con mắt phép của thầy dán chặt lên lưng Karkaroff, một cái nhìn cực kỳ căm ghét nổi lên trên gương mặt đã thành tàn tật.

----------

Trong căn phòng sinh hoạt nhàn nhạt ánh sáng, anh bước đến ngồi đối diện Viktor Krum, lặng lẽ cầm lên cuốn sách đặt trên bàn, hướng mắt về phía Krum hỏi:

-Có vấn đề gì với cậu sao?

Viktor Krum mệt mỏi trả lời:

-Không có gì, tôi nghĩ bản thân hơi phát sốt do quãng đường đi đến nơi đây thôi.

-Vậy sao? Lúc nãy ngồi trong Đại sảnh đường, tôi không thấy cậu biểu hiện như thế này?

-Đừng nói như đúng rồi vậy, cậu hoàn toàn chẳng để ý gì đến bữa tiệc chứ đừng nói là tôi, Kurz.

Kurz Dawn chậm chạp "à" một tiếng xem như thừa nhận. Krum nhìn anh, mỉm cười đầy tinh quái:

-Đừng tưởng tôi không biết cậu nhìn ai. Nhưng mà không sao, bỏ qua cậu thì nói chuyện với cậu nhóc Malfoy kia cũng khá thú vị.

Anh mang vẻ mờ mịt hỏi lại:

-Malfoy?

-Phải, cậu nhóc với mái tóc bạch kim ngồi đối diện chúng ta – Draco Malfoy.

Phải rồi, đây không phải lần đầu tiên anh gặp cậu ta, chẳng trách ban đầu anh còn cảm thấy có chút quen mắt. Ra đây là tên cậu ta sao?

Đang muốn dò hỏi thêm một chút, bỗng Karkaroff bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Ông liếc mắt nhìn anh rồi quay sang Viktor Krum:

-Viktor, con thấy sao rồi?

-Chỉ hơi đau đầu một chút thôi, thưa giáo sư.

Viktor Krum lễ phép trả lời.

-Con nên đi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tỉnh dậy sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.

-Vâng, con biết rồi, thầy yên tâm đi, giáo sư.

Karkaroff mỉm cười hài lòng với câu trả lời này, quay sang Kurz Dawn thì vẻ ấm áp như một người cha biến mất đi từ lúc nào, sự chán ghét hiện rõ lên trên nét mặt.

Kurz nhìn ông, thản nhiên hỏi:

-Ngài có việc gì muốn nói với tôi sao, giáo sư?

Nghe câu hỏi của anh, Krum là người trở nên hốt hoảng đầu tiên, anh ta vội bao biện:

-Có lẽ cả ngày hôm nay cậu cũng mệt mỏi quá rồi, ngay cả bản thân nói gì cũng không ý thức được, phải không, Kurz?

Viktor Krum đã nói như vậy, Karkaroff cũng không muốn làm quá chuyện này, ông chỉ tức giận nhả một câu:

-Trò nên học Viktor cách nói chuyện với người dạy dỗ mình, trò Dawn.

Nói rồi, ông ngay lập tức rời đi. Có lẽ ngày hôm nay Igor Karkaroff gặp chuyện gì đó không vui, hiện tại ông càng tức giận hơn, ngay cả cánh cửa phòng cũng không thương tiếc, đóng "rầm" một cái.

Krum liếc nhìn anh, khẽ thở dài:

-Bình thường biết cậu không thích thầy ấy, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu có biểu hiện chống đối như vậy.

Kurz vẫn im lặng.

-Cậu có hiểu tôi nói gì không đấy, phải xưng hô là...

-Tôi chưa bao giờ xưng hô với ai như vậy ngoài ba mẹ mình.

Krum còn chưa nói xong, anh đã cắt lời.

-Không phải cậu không khỏe sao, về nghỉ ngơi sớm đi.

-Được, vậy cậu còn định ngồi ở đây đến bao giờ?

Viktor Krum đứng dậy, nhìn anh hỏi.

-Một chút nữa.

Gật đầu thay lời chào, anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Yên tĩnh được một lúc, trong phòng lại bắt đầu có thêm bốn người tiến vào, nhìn thấy anh yên tĩnh một bên đọc sách, họ cười cười, lớn tiếng hỏi:

-Dawn, mày có định bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa không?

Anh không trả lời, dường như không hề đem lời bọn họ nói vào trong đầu. Nhưng mấy người trước mặt cũng không vì chuyện đó mà dừng chủ đề này lại. Một đứa khác lên tiếng như muốn trả lời thay anh:

-Mày không biết sao? Giáo sư Karkaroff vốn không định mang nó theo nếu không nhờ có Viktor Krum mở miệng xin xỏ. Sợ rằng, nó còn không có đủ khả năng đọ sức trong cuộc thi đấu này.

Câu nói của tên này làm dấy lên một trận cười sảng khoái cho những người ngồi ở đây, ngoại trừ Kurz.

Tên khơi mào ra việc này nhìn anh, vẻ đầy thích thú:

-Tao không hiểu rốt cuộc dũng khí ở đâu mà một kẻ nhát cáy như mày lại dám theo bọn tao tới đây?

-Nào! Nói xem! Gần đây mày hành động rất khác lạ đấy. Có biết lạ ở đâu không? Chính là bình thường khi vừa nhìn thấy tao, mày đã ngay lập tức run lên như cầy sấy, ấy vậy mà hiện tại lại có thể giữa bình thản ngồi ngay trước mặt tao như vậy. Vì thằng Viktor Krum nói sẽ đứng ra bảo kê mày sao?

Một trận cười nữa vang lên, nhưng nhân vật chính trong cuộc lúc này vẫn giữ im lặng.

-Sao? Mày sợ đến nỗi không mở nổi miệng nữa à?

Thật ồn ào. Kurz vốn đã muốn làm lơ đi nhưng những tên này dường như không muốn như vậy. Có lẽ anh nên xử lí mấy ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình để tránh chuyện giống như vậy lặp lại lần nữa.

Kurz Dawn gấp cuốn sách đang cầm trên tay lại, ngước mắt lên nhìn tên đối diện mình. Đôi mắt đen trông mờ đục, u ám như hồ nước sâu không thấy đáy, khóe miệng anh khẽ kéo lên một đường cong tuyệt đẹp, chất giọng trầm thấp cất lên:

-Mày có rất nhiều bất mãn với việc tao xuất hiện tại đây, Poliakoll?

-Là Poliakoff!

Giọng nó gằn lên đầy tức giận, nói tiếp:

-Phải, thì sao? Thật vô lí khi một kẻ chẳng có năng lực như mày cũng được xếp chung với bọn tao.

-Thế nào gọi là không có năng lực?

-Mày còn không rõ s...

BÙNG!

Cuốn sách cầm trên tay Kurz bỗng nhiên bốc cháy, cả căn phòng cũng theo đó trở nên nóng lên. Nóng đến mức ngột ngạt. Bầu không khí rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng lách tách phát ra từ cuốn sách đang cháy từ từ trên tay anh.

-A, tao quên mất, bọn mày đều dùng thứ gọi là đũa phép nhỉ?

Đột nhiên Kurz Dawn lên tiếng như vừa mới nhận ra điều này.

Lời nói ra càng khiến cho mọi người trong phòng cảm thấy sợ hãi, dường như ai cũng nhận ra có một thứ áp lực vô hình nào đó khiến cho bọn nó không thể thở nổi. Poliakoff nhìn anh, vẻ sửng sốt hiện ra rõ trên nét mặt:

-Mày rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Nó còn muốn mở miệng nói tiếp cái gì đó, nhưng không biết từ lúc nào Kurz đã cho nó một cái bùa khóa lưỡi.

Đặt cuốn sách đang cháy xuống bàn, ngọn lửa vẫn tiếp tục bùng lên, cháy mãi đến khi cuốn sách chỉ còn là một đống tro tàn mới tắt ngúm, tạo thành một vết đen lớn trên mặt bàn. Kurz Dawn mỉm cười lạnh lẽo nhìn người đối diện, ngón tay chậm rãi đặt trên môi, lời nói ra lại như đang cảnh cáo cả ba người còn lại trong phòng chứ không riêng gì Poliakoff:

-Suỵt. Tốt nhất mày không nên tiếp tục lên tiếng nữa. Không có mấy ai dám dùng cái thái độ đó để nói chuyện với tao đâu, mà bọn chúng vốn cũng chẳng nhận lại được kết cục tốt đẹp gì. Mày nên cảm thấy may mắn vì tao chưa làm gì mày.

Anh nói tiếp, giọng nhỏ hơn giống như chỉ đang nói thầm, nhưng trong không gian yên tĩnh, nó vẫn trở nên thật rõ ràng:

-Cô ấy rất nhạy cảm, chỉ cần phát hiện ra chuyện gì bất thường, cô ấy sẽ ngay lập tức bỏ chạy mà không để lại dấu vết gì. Đến lúc đó, tao khó mà tìm ra cô ấy thêm một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net