Chương 63: Chúng ta... trước đây từng quen biết sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau là thứ Bảy, thường thì hầu hết học trò sẽ ăn điểm tâm trễ. Tuy nhiên Harry, Ciara, Ron và Hermione không phải là nhóm duy nhất dậy sớm hơn mọi cuối tuần. Lúc xuống tới Tiền sảnh, tụi nó thấy khoảng hai chục người đang lởn vởn quanh đó, vài đứa gặm bánh mì nướng, còn lại đang xem xét chiếc Cốc Lửa. Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét.

Ron nôn nóng hỏi một đứa con gái năm thứ ba:

-Có ai bỏ tên vô chưa?

Con bé đáp:

-Nguyên đám tụi Durmstrang. Nhưng tôi chưa thấy người nào bên Hogwarts hết.

Một con bé khác nói xen vào:

-Hình như cũng không phải là toàn bộ đám đến từ trường Durmstrang đều bỏ tên, mình thấy còn một người nữa vẫn chưa bỏ tên vào.

Cô bé kia có vẻ không tin, quay sang hỏi lại:

-Thật sao?

-Phải, cậu không nhìn thấy anh ta sao? Trông rất đẹp trai, không những thế còn vô cùng phong độ, anh ta đã nhường đường cho mình đi trước vào ngày hôm qua đó.

Cô bé trả lời, giọng rất kích động.

Ron thì chẳng mấy để tâm đến chuyện này:

-Mấy bồ rốt cuộc là đang để ý đến chuyện gì vậy? Đi lạc vấn đề rồi.

Harry nói:

-Dám cá đêm qua lúc tụi mình đi ngủ hết, thể nào cũng có mấy người đến bỏ tên vô. Nếu là mình, mình cũng làm vậy... chẳng muốn ai thấy. Nếu cái cốc phun ra lại thì sao hả?

Có ai đó cười phá lên sau lưng Harry. Quay lại, Fred, George và Lee Jordan đang vội xuống cầu thang, cả ba đứa trông đều cực kì phấn khích. Hỏi ra mới biết, ba đứa bọn nó vừa uống Độc dược Lão hóa để có thể bước qua Lằn tuổi và còn thể hiện ra vẻ đắc thắng lắm.

Rồi, trước mặt toàn thể mọi người có mặt trong Tiền sảnh, Fred hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch. Trong nửa tíc tắc, mọi người đều nghĩ là thuốc đã có tác dụng, George cũng nghĩ vậy, nó kêu lên đầy mừng rỡ rồi nhảy vào theo Fred. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng, như thể bị một người ném tạ vô hình lẳng ra ngoài. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng; và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, một tiếng "bốp" thật to, rồi hai đứa mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau.

Đúng như dự đoán, thuốc chẳng có tác dụng. Tiền sảnh rung lên vì cười. Cả Fred và George cũng cười theo, hai đứa nó được đưa đến bệnh xá, có Lee tháp tùng. Và có lẽ thảm kịch đối với cặp sinh đôi nhà Weasley cũng đã khiến một số người nhanh chóng từ bỏ những suy nghĩ ngớ ngẩn tương tự.

----------

Sáng nay, trang trí trong Đại sảnh đã thay đổi. Vì là ngày lễ Hội Ma, nên một đám cây toàn dơi sống đung đưa trên trần sảnh đã được ểm bùa, trong lúc đó hàng trăm trái bí ngô được khác chạm đứng liếc mắt ra từ mọi góc.

-Hôm nay tụi mình làm gì đây?

Ron hỏi sau khi bọn nó kết thúc bữa ăn sáng và rời Đại sảnh.

Harry nói:

-Lâu lắm rồi bọn mình chưa xuống thăm bác Hagrid.

-Được thôi.

Ron đồng ý:

-Miễn là bác ấy đừng bảo tụi mình hiến mấy ngón tay cho tụi Quái tôm là được.

Phải, trong mấy tiết Sinh vật học từ đầu năm đến giờ, lão Hagrid đều cho bọn nó tiếp xúc với mấy con Quái tôm đuôi nổ, tất nhiên là chẳng có mấy ai tỏ ra thích thú với bọn chúng (Malfoy là người phản đối kịch liệt nhất). Cũng không biết lão cho bọn chúng ăn cái gì mà lũ Quái tôm lớn rất nhanh, có vẻ lão rất khoái tụi Quái tôm này, nhưng bốn đứa bọn nó đều hiểu rõ rằng lão Hagrid vẫn chỉ thích con rồng nhí nhất – sinh vật mà lão từng sở hữu một thời gian ngắn hồi bọn nó học năm nhất. Lão Hagrid đơn giản chỉ khoái mấy con vật càng gây chết chóc càng tốt.

-Có lẽ là em...

Ciara định lên tiếng nói, nhưng lại bị tiếng reo lên đầy phấn khích của Hermione cắt ngang:

-Mình mới nghĩ ra... Mình chưa đề nghị bác Hagrid ra nhập H.V.Đ.C.Q.L.G.T. Mấy bồ chờ mình được không? Mình chạy ù lên lầu lấy mấy cái huy hiệu.

Một cái nhìn cực kì phấn khởi thốt nhiên hiện lên trên gương mặt Hermione, chưa kịp để Ciara nói gì, cô bé đã nhanh chóng chạy về tháp Gryffindor.

Khẽ thở dài, cô quay sang nhìn Harry và Ron:

-Em có lẽ là không đi cùng mọi người ngày hôm nay được rồi.

-Có chuyện gì sao?

Harry hỏi.

-Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là em có hẹn với Curtis bây giờ, chắc em sẽ thăm bác Hagrid vào dịp khác.

-Curtis? Ý bồ là cái đàn anh năm trên nhà Slytherin sao?

Ron mờ mịt hỏi lại.

Ciara gật đầu, nói tiếp:

-Thay em nói xin lỗi với Hermione và bác Hagrid nhé. Thêm nữa, gửi lời hỏi thăm của em tới bác ấy.

Vừa dứt lời, cô cũng nhanh chóng cất bước rời đi.

Đứng ở xa, Ciara loáng thoáng nghe thấy mấy lời lầu bầu của Ron. Thằng nhóc này luôn có một loại ác cảm vô cùng lớn với đám học sinh nhà Slytherin, không biết vì lí do gì, nó cho rằng học sinh ở nhà này đều là lũ xấu xa như nhau - một suy nghĩ hết sức lệch lạc. Nếu có thời gian, có lẽ cô phải thay đổi lại tư tưởng của thằng nhóc này.

Bước đi vô định trên cầu thang đá cầm thạch, Ciara bắt đầu suy nghĩ rằng mình nên đến đâu lúc này. Nghĩ cũng thật có lỗi nhưng đúng là cô đã nói dối Harry và Ron, chính xác thì hôm nay cô chẳng có cuộc hẹn nào với Curtis cả mà mục đích là đi tìm Draco Malfoy nói chuyện xảy ra hôm Chung kết Cup Quidditch Thế giới. Dù sao đi nữa thì cũng là có việc bận, chính vì lí do này nên Ciara mới không thể đi cùng bọn họ, tất nhiên là trong đó không bao gồm việc cô muốn trốn nghe Hermione thuyết giảng về H.V.Đ.C.Q.L.G.T. của cô bé.

Hiện tại, cô không biết phải đi đâu để tìm Malfoy ngoài tìm đến thẳng kí túc xá nhà Slytherin, nhưng hành động này có vẻ không đúng lắm. kể ra cũng thật kì lạ, từ khi nhập học đến giờ, Malfoy chưa hề tìm cô để nói về chuyện xảy ra vào thời điểm đó, trừ phi... thằng nhóc này cho rằng chẳng hề có chuyện gì cả. Nghĩ như vậy càng làm Ciara nghi hoặc, nếu không cô làm sao mà tỉnh lại khỏe mạnh như vậy được?

Đang chìm trong suy nghĩ mông lung, một giọng nói xa lạ đập vào tai cô:

-Chắc chắn thằng đó đã giở trò, từ khi nào mà phép thuật của nó lại trở nên cường đại như vậy?

Ngẩn đầu lên, Ciara trông thấy hai nam sinh của trường Durmstrang đang đứng trên hành lang, quay lưng lại về phía cô: một người cao lớn, người còn lại thì thấp hơn một chút.

Anh chàng cao lớn kia dường như là người vừa cao giọng nói, sau câu nói đó, người còn lại rụt rè cho ý kiến:

-Nhưng lúc đó tất cả những người ở đấy đều chứng kiến rõ ràng, nó có thể giở trò gì được. Tao thấy, tốt nhất là nên tránh xa thằng đó ra một chút.

-Vậy chẳng phải càng thể hiện rằng tao sợ nó sao? Nếu người khác mà biết được thật đúng là trở thành trò cười!

Nam sinh kia phản bác lại, giọng càng lớn hơn, đủ biết anh ta đang tức giận thế nào.

Ciara đối với chuyện của hai người này chẳng hề có chút quan tâm, những gì không liên quan đến mình thì cô đều tận lực tránh xa, không muốn kiếm thêm phiền phức cho bản thân làm gì. Nhưng hai người này lại đứng giữa hành lang như vậy khiến cô có chút khó xử.

Đang nghĩ xem nên làm thế nào để đi qua thì đột nhiên bả vai lại bị một cái gì đó đẩy về phía trước. Lực đạo không mạnh nhưng cũng khiến thân thể Ciara lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững được. Quay đầu sang bên cạnh, cô thấy một nam sinh cao gầy cũng mặc đồng phục Durmstrang. Có lẽ do va vào Ciara nên nam sinh cũng dừng lại, mặc dù bản thân không phải là một người quá thấp nhưng ở khoảng cách này cô phải ngước đầu lên mới nhìn thấy được khuôn mặt anh ta. Đập vào mắt cô là một đôi mắt đen trong veo, xinh đẹp và đầy vẻ hối lỗi. Đúng vậy, anh ta chính là người không hề kiêng dè gì nhìn chằm chằm cô ngày hôm qua – Kurz Dawn.

Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, Kurz Dawn đã mở miệng, giọng nói trầm ấm vang lên:

-Thật xin lỗi, cô không sao chứ?

Biết mình nãy giờ đều đăm đăm nhìn người đối diện có chút thiếu lịch sự, cô liền nhanh chóng cúi đầu xuống, ho nhẹ một tiếng nhằm phá tan bầu không khí gượng gạo, lắc đầu tỏ ý không có việc gì.

Ciara cho rằng sự ồn ào ở khu vực này đã làm hai người phía trước chú ý đến, như vậy càng thuận tiện, cô khỏi cần mở lời bảo hai người bọn họ nhường đường. Nhưng khi cúi đầu xuống, cô lại vô tình chú ý đến bàn tay buông thõng ngang hông của nam sinh bên cạnh. Mu bàn tay trắng nõn, ngón tay dài với các khớp xương rõ ràng, nếu cần dùng một tính từ để miêu tả thì "mỹ lệ" cũng không phải là nói quá. Nhưng mà cho dù nhìn như thế nào Ciara vẫn cảm thấy bàn tay này có cái gì đó kì lạ. Ngước mắt lên thêm một lần nữa, Kurz đã quay mặt sang đằng trước, thứ đối diện với cô là bả vai của anh ta, và... nó đang run rẩy.

Có lẽ cô sẽ chẳng thể nào ngờ được, do mải quan sát anh ta, cô đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nhất, chi tiết dẫn đến những nhận định sai lầm của bản thân. Rằng khi hai người phía trước vừa quay đầu lại, chỉ trong chớp nhoáng, tròng mắt cả hai ngay lập tức có sự thay đổi, sau đó biểu cảm ban đầu trên gương mặt vì vậy mà biến đổi theo.

Vào thời điểm này, Ciara cũng không thể lí giải được vì sao mình lại chẳng thể rời mắt khỏi bờ vai cao lớn kia. Nhìn thấy bả vai đang run rẩy của Kurz Dawn bỗng khiến cô có một chút cảm giác quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Đột nhiên, một giọng nói cất lên giải đáp cho hành động hiện tại của Kurz:

-Mày nhìn thấy tao mà còn đứng đực ra đó? Không thèm mở miệng chào hỏi tao sao, Dawn?

Nghe thấy lời nói này, người bên cạnh càng run rẩy mãnh liệt hơn. Ciara cũng rời tầm mắt sang hướng hai người kia. Bộ dạng cả hai trông đầy ngạo nghễ, cằm hất lên, nói chuyện với Kurz.

"Kẻ bắt nạt?"

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Ciara, và có lẽ đúng là vậy thật. Nhìn Kurz khẽ lùi lại đằng sau mấy bước, cô cũng chẳng mấy quan tâm, có lẽ cô nên rời khỏi đây trước khi dính vào rắc rối với bọn họ. Nhưng vừa quay người lại định rời đi, một lời nói đe dọa cất lên khiến cô dừng bước. Mặc dù không phải là nói với cô nhưng lại khiến cho thứ cảm giác quen thuộc vốn đã biến mất một lần nữa trỗi dậy.

-Từ khi nào mày lại coi nơi này thành nhà của mày luôn rồi vậy? Cho rằng ở đây thì mày sẽ an toàn sao?

Tên đứng đằng sau cũng đồng tình:

-Chắc là đúng như vậy thì nó mới dám nhìn thẳng vào chúng ta mà không hề lên tiếng gì chứ!

Vừa nói, hai tên này vừa rút đũa phép ra, tiến lại gần Ciara và Kurz Dawn. Ấy thế mà kẻ bên cạnh cô dường như chẳng hề có biểu hiện gì là chống cự hay phản kháng lại cả, chỉ biết bất lực lùi dần về phía sau. Anh ta thực sự khiến cô nghi hoặc rằng làm cách nào mà giáo viên trường Durmstrang lại cho phép anh ta đến đây?

Khẽ thở dài, cô chậm rãi lên tiếng:

-Không biết ở trường Durmstrang như thế nào nhưng ở Hogwarts, việc sử dụng đũa phép trên hành lang là bị cấm.

Lúc bấy giờ, hai người kia mới chú ý đến sự tồn tại của cô. Cả hai đưa mắt sang nhìn Ciara đầy nghi hoặc. Lặng lẽ nhíu mày, cô giải thích rõ hơn:

-Còn không hiểu sao? Mấy người đang ở Hogwarts, việc tuân thủ theo quy định của Hogwarts không phải cũng là một điều hiển nhiên sao?

Sau lời nói của cô, hai tên này mới có một chút biến triển. Nhưng nhìn vẻ mặt đó không hiểu sao lại khiến Ciara càng thêm bực tức, cô nói từ nãy đến giờ vậy mà trông hai tên này như chỉ vừa mới ngộ ra rằng cô đang nói với mình vậy.

Nhanh chóng hạ đũa phép xuống, tên cao lớn hướng Ciara nói:

-Có lẽ cô có hiểu lầm gì đó với mối quan hệ giữa ba người chúng tôi rồi? Chúng tôi đương nhiên biết việc này bị cấm, hai bọn tôi vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa với cậu ta một chút mà thôi.

Dường như đều được nhắc nhở kĩ càng rằng không được phép gây chuyện, vậy nên tên đằng sau cũng theo đó bao biện:

-Đúng, đúng, chỉ là trò đùa thường ngày mà thôi.

Khẽ ngước mắt lên nhìn người bên cạnh, tên nhu nhược này cũng không hề có ý định vạch trần lời nói dối tệ hại kia. Ciara giúp đỡ anh ta, vậy mà hiện tại vì anh ta, cô lại biến thành một kẻ thích lo chuyện bao đồng, cũng bởi vậy mà từ trước đến giờ cô chẳng bao giờ muốn tham gia vào mấy chuyện của người khác nếu không phải vì cái thứ cảm giác quen thuộc kia.

-Nếu đã không có gì thì việc này có thể chấm dứt ở đây rồi chứ?

Tên cao lớn lên tiếng hỏi.

Đến lúc này, Ciara cũng chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

-Vậy hẹn gặp hai người sau.

Vừa dứt lời, hai tên đó nhanh chóng rời đi, để lại cô đứng đó với một bụng tức tối.

-Vậy... tôi... cũng đi trước đây.

Trong khi Ciara đang nhìn theo bóng lưng hai tên kia, người bên cạnh cũng lên tiếng, dường như muốn giống họ, nhanh chóng rời khỏi đây.

Vì vội vã, cô ngay lập tức nắm lấy cánh tay anh ta, lớn tiếng gọi:

-Đợi đã!

Lưng Kurz quay về phía Ciara, có trời mới biết, khi cô bắt lấy cánh tay anh, khóe miệng kia khẽ giương lên một đường cong xinh đẹp mang đầy vẻ chiến thắng, như thể, tất cả hành động cô đang làm đều nằm gọn trong tính toán của anh ta.

Thấy người trước mặt dừng bước, Ciara lại liền nhanh chóng buông tay ra, nghi hoặc hỏi thẳng:

-Chúng ta... trước đây từng quen biết sao?

Kurz Dawn quay đầu lại, vẻ mờ mịt:

-Có sao?

Nhìn vẻ mặt của anh, Ciara ngay lập tức phủ nhận:

-Không, không phải. Cũng đúng thôi, chuyện này làm sao mà có thể xảy ra được...

Trong kia Ciara vẫn liên tục lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, giọng nói kia tiếp tục vang lên trên đỉnh đầu:

-Vậy... bây giờ có được tính là quen biết không?

Nghe vậy, cô chậm chạp ngẩng đầu lên. Người đối diện liền nói tiếp:

-Anh tên Kurz Dawn, em có thể gọi anh là Kurz.

Mấy phút trôi qua, cô vẫn chỉ im lặng nhìn anh khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Trong lúc Kurz bối rối không biết phải nói gì thêm, cô mới khẽ mỉm cười. Đưa tay ra, đáp:

-Ciara Potter.

Mãi đến sau này, khi biết được sự thật, Ciara mới cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Cho dù có nằm mơ, cô cũng không thể tin được bản thân lại tự mình bước chân vào cái bẫy được Jethro dựng lên một cách hoàn hảo. Và cho dù có nằm mơ, cô cũng không thể tin được mình lại bị lừa bởi diễn xuất của anh ta – vai diễn mà anh đóng chân thật nhất.

Vừa bước đi trên hành lang, Kurz vừa hỏi:

-Anh trông giống một người em quen biết sao?

-Có cảm giác rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra là ai.
...

----------

Khoảng năm giờ rưỡi thì trời bắt đầu tối, Ciara quyết định từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm Malfoy, thay vào đó là đến Đại Sảnh đường để dự tiệc lễ Hội Ma, và, quan trọng hơn, để nghe thông báo tên của vị quán quân mỗi trường. Gần đến trước cửa Đại Sảnh, cô đụng ngay Harry, Ron, Hermione và lão Hagrid. Chưa kịp để cô nói gì, Hermione đã lên tiếng trước:

-A! Ciara, cậu đây rồi! Mình đang không biết phải đi đâu để tìm cậu lúc này!

-Xin lỗi cậu, Hermione, mình chưa kịp báo cho cậu mà đã đi mất.

-Không sao, không sao mà!

Quay sang lão Hagrid, cô chào hỏi:

-Bác Hagrid...

Nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lại bị một thứ mùi thơm khác làm cho phân tâm.

Cô ngạc nhiên:

-Bác xài nước hoa sao?

Lão Hagrid đỏ mặt:

-Liệu có phải bác xài nhiều quá không?

Ciara đưa mắt ngắm nhìn lão, hôm nay lão mặc bộ đồ vét bằng lông màu nâu, đẹp nhất (mà cũng kinh hoàng nhất) của lão, thắt thêm một cái nơ kẻ ca-rô màu cam vàng chói. Thế nhưng vẫn còn chưa phải tệ nhất; rõ ràng lão đã cố gắng "thuần phục" đám tóc của mình, dùng đến một khối lượng lớn thứ có vẻ là mỡ tra bánh xe. Tóc tai lão giờ ép xuống thành hai bó, có lẽ lão đã thử cột tóc đuôi ngựa giống như tóc của Bill, nhưng thấy rằng nhiều tóc quá, không xong. Ciara tròn mắt nhìn lão rồi quyết định chỉ nên trả lời câu hỏi lão hỏi mình:

-Ừm...cháu cảm thấy không quá nồng đâu.

Khi cả đám bước vào thì Đại Sảnh rực ánh nến đã gần kín người. Chiếc Cốc Lửa lúc trước được dời đi, nay đứng đối diện với chiếc ghế trống của cụ Dumbledore và dãy bàn giáo viên. Fred và George – giờ đã mày râu nhẵn nhụi trở lại – đã chấp nhận sự thất vọng một cách khá đẹp.

Bữa tiệc Hội Ma dường như dài hơn rất nhiều so với mọi thường. Có thể vì đó là bữa tiệc thứ hai trong vòng hai ngày. Mọi người có vẻ không còn quá sức mê mệt mấy món ăn như mọi khi nữa, tất cả đều nhóng cổ cò liên tục, cũng vẻ mặt nôn nóng, bồn chồn, đứng lên đứng xuống xem cụ Dumbledore đã ăn xong hay chưa, mong sao cho mấy cái đĩa được dọn dẹp đi cho rồi, và được nghe xem những ai được chọn làm quán quân.

Mãi cuối cùng những cái đĩa vàng cũng quay trở lại tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào vang lên rõ rệt khắp Đại Sảnh đường và xẹp xuống khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai.

Cụ Dumbledore nói:

-Chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng phán quyết, khi các quán quân đã được xướng tên lên rồi, tôi đề nghị các vị vui lòng đi thẳng lên phía đầu Sảnh đường, đi dọc theo bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp...

Rồi cụ chỉ tay về cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư:

-... đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.

Ông ấy lấy cây đũa phép và vẩy một nhát lớn, ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn nến thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi... Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ...

Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.

Cụ Dumbledore cầm mẩu giấy da, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:

-Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!

Tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp Đại Sảnh đường. Từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.

Vài giây sau đó, chiếc cốc lại chuyển màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được phun ra.

-Vị quán quân Beauxbatons, Fleur Delacour!

Đứa con gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff. Ciara nhận ra cô ấy chính là cô gái đã tiến đến chỗ bọn họ trong bữa tiệc ngày hôm qua. Harry còn lớn tiếng nói với Ron:

-Bạn bồ kìa!

Cuối cùng vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là...

Cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy thứ ba, xướng lên:

-Vị quán quân của Hogwarts, Cedric Diggory!

Nghe thấy cái tên này, Ciara khẽ sửng sốt. Cô không biết rằng Cedric cũng có bỏ tên vào Chiếc Cốc Lửa. Ron ở bên cạnh hét to:

-Không!

Nhưng nó đã bị át đi bởi tiếng gầm của dãy bàn kế bên. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên.

Ciara cảm giác dường như ngoại trừ nhà Hufflepuff thì những nhà còn lại đều lộ ra sự thất vọng. Cũng phải thôi, ai cũng mong muốn quán quân sẽ là một học sinh thuộc nhà mình. Dẫu vậy đó cũng chỉ là sự chán nản ban đầu, khó có thể phủ nhận được việc Cedric là một trong những học sinh ưu tú nhất Hogwarts, cũng là người thích hợp cho vị trí này.

Những tưởng rằng cuộc lựa chọn đã kết thúc, ngọn lửa trên chiếc cốc lại đỏ lại một lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.

Cụ Dumbledore nhìn chăm chăm vào cái tên viết trên đó. Mãi một lúc sau mới hắng giọng, đọc lên:

-Harry Potter!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net