Chương 66: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ciara ngước lên nhìn người đàn ông đang sánh bước bên cạnh mình, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu hỏi:

-Vậy thì anh...

-Viktor!

Lời còn chưa kịp nói ra đã bị Kurz trực tiếp đánh gãy, anh lớn tiếng gọi tên một người khác.

Theo hướng Kurz, Ciara cũng đưa mắt về phía đó. Không biết từ lúc nào bọn họ đã đi đến gần Hồ Đen nằm ở phía Nam của tòa lâu đài, chiếc tàu tạm trú của trường Durmstrang cũng đang nghỉ lại trên hồ nước này. Tại đây có không ít người và... đa phần là nữ sinh, nếu cô đoán không lầm thì bọn họ đến nơi này là vì Viktor Krum. Nhưng người đàn ông cao, gầy, da bủng xì với mái tóc và đôi mắt màu đen thì lại chẳng mấy chú ý đến bọn họ, dường như đã rất quen với việc này, vẫn tự nhiên nói chuyện cùng nam sinh mặc đồng phục mang màu xanh lá thuộc về Slytherin. Người kia cũng có ngoại hình rất thu hút. Gương mặt góc cạnh tinh tế, làn da trắng đến mức khiến người khác phải ghen tị và hơn cả là mái tóc màu bạch kim đầy nổi bật. Ánh mắt cậu ta nhìn người phía đối diện chứa đầy sự ngưỡng mộ khó có thể che dấu. Và người đó không ai khác chính là Malfoy.

Thì ra cậu ta ở đây, vậy mà Ciara còn cho rằng mình phải đi đâu đó xa xôi để tìm người. Nhìn hai người đối diện liên tục trò chuyện như thể chẳng bao giờ hết chủ đề để nói, cô lại đột nhiên nhớ tới Ron, nếu cậu nhóc mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tức điên lên vì ghen tị.

Vì tiếng gọi của Kurz Dawn mà Viktor Krum ngừng nói chuyện, quay đầu về hướng của cô. Vừa định chào hỏi một chút thì nam sinh bên cạnh đã thản nhiên lên tiếng trước:

-Tôi biết ngay là cậu đang ở đây mà!

Nói rồi anh hướng tay về phía Krum, nhìn cô mà nói:

-Tầm thủ xuất sắc mà anh đã nhắc đến với em – Viktor Krum, chắc hẳn em cũng biết cậu ta nhỉ?

Ciara nhẹ gật đầu:

-Chào anh, tôi tên Ciara Potter.

Krum cũng gật đầu chào hỏi:

-Hai người... có việc gì cần tìm tôi sao?

Kurz xua tay:

-Có việc gì mà phải tìm cậu chứ? Tôi thắc mắc liệu cậu không có ý định làm việc gì trong ngày hôm nay sao?

Krum nhìn anh, rất nghiêm túc trả lời vấn đề được đặt ra:

-Hôm này à... có lẽ tôi sẽ đến thư viện Hogwarts xem thử một chút.

Như thể chỉ chờ đợi câu trả lời này, Kurz nhanh chóng nói:

-Thật trùng hợp, vừa hay tôi cũng đang có ý định đến đó, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?

-Cũng không cần gấp gáp như v...

Còn chưa nói hết câu, Krum đã ngay lập tức bị anh đẩy đi. Trước khi hai người bọn họ khuất bóng phía cuối hành lang, Kurz mới quay đầu lại, nhận lại một cái gật đầu cảm ơn của Ciara trông gương mặt anh có chút gì đó thay đổi. Đấy dường như là sự hài lòng. Sau đó anh ta tiếp tục nhìn về phía trước, cùng Viktor Krum bước tới thư viện.

Nói tới thư viện, Ciara nghĩ có lẽ giờ phút này Harry và Hermione cũng đang ở đó để nghiên cứu tài liệu về mấy cuộc thi Tam pháp thuật trước đây cũng nên. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút, cô có việc cần quan tâm hơn. Quay sang người vẫn chỉ luôn im lặng nhìn mình nãy giờ, cô mỉm cười nói:

-Chào, chúng ta nói chuyện riêng một chút được chứ?

----------

Nhìn xuống hồ nước đen ngòm, Ciara có chút đăm chiêu, đột nhiên muốn bước xuống để khám phá xem rốt cuộc có những loài sinh vật huyền bí gì cư ngụ dưới đáy sâu của nó. Không quay đầu lại, cô lơ đãng hỏi người đằng sau:

-Trông sắc mặt cậu rất tệ, gặp tôi làm cậu khó chịu sao?

Sau câu hỏi của cô, ngay lập tức đã có tiếng đáp lại, giọng rất bình thản:

-Không phải như cậu nghĩ đâu.

Mặc dù không quay đầu lại, Ciara cũng đoán người đằng sau đang bày ra một vẻ mặt kiêu ngạo, không có vẻ gì là lúng túng khi bị người khác vạch trần. Một suy nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu, cô khẽ mỉm cười:

-Cũng phải thôi, đâu có ai lại đi thừa nhận chuyện này trước mặt người ta chứ...

Malfoy nhanh chóng phủ nhận:

-Cậu hiểu lầm rồi, tôi là vì chuyện khác mới như vậy.

Ciara đáp lại, giọng nói không rõ đang vui hay buồn:

-Vậy hẳn là tôi khiến cậu nhớ đến một chuyện không hay ho gì rồi. Ban nãy khi trò chuyện cũng Viktor Krum, sắc mặt cậu không có như vậy đâu.

Lần này thì người đằng sau không lên tiếng chối bỏ nữa mà chỉ im lặng, Ciara chậm rãi quay người lại, trông thấy vẻ mặt khó xử của Malfoy, khóe miệng cô khẽ cong lên:

-Để tôi đoán nhé!

Không đợi cậu trả lời, cô đã nhanh chóng nói tiếp:

-Cậu biết đâu cũng giống như mấy tên đàn ông khác, cũng nuôi ý định tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, cũng điều chế Độc dược Lão hóa để đánh lừa Lằn tuổi. Nhưng sau khi nghe về "chiến tích" vang dội của cặp sinh đôi nhà Weasley, cậu đã lặng lẽ từ bỏ ý định này, ấy vậy mà trêu ngươi làm sao, Chúa Cứu Thế Harry Potter – một người cũng chưa đủ tuổi như cậu lại nghiễm nhiên trở thành vị quán quân thứ tư mà chẳng hề hấn gì.

-Thấy sao? Hối hận vì mình đã từ bỏ cơ hội để trở thành quán quân giống như Harry?

Ciara thích thú quan sát vẻ mặt của Malfoy, mất đi sự cao ngạo, gương mặt cậu ta đỏ bừng lên vì xấu hổ, sau đó lại chuyển dần sang phẫn nộ. Cậu lớn tiếng:

-Harry Potter! Lại là Harry Potter! Vì sao lúc nào cũng là cậu ta? Cậu ta lấy tư cách gì mà trở thành quán quân chứ?

-Ngoài sự may mắn của mình ra thì cậu ta chẳng có gì cả, sớm muộn cũng chết trong cuộc thi. Tôi thấy tôi còn xứng đáng với vị trí đó hơn cậu ta nhiều!

...

Cứ tiếp tục mắng chửi cho đến khi bản thân cảm thấy thỏa mãn, Malfoy mới chợt nhận ra rằng cậu đang hét vào mặt em gái của kẻ mà cậu chỉ trích nãy giờ. Nhắc đến Harry Potter, cậu thường nói chuyện thiếu suy nghĩ hơn bình thường. Malfoy dừng lại, có chút ngập ngừng:

-À...

Cậu còn chưa kịp nói xong cô đã cắt ngang:

-Cứ việc tiếp tục, mấy câu đó không chỉ khiến cậu cảm thấy thỏa mãn mà cả tôi cũng thế. Vậy nên tôi không hề có ý định ngăn cậu lại đâu.

Malfoy nhìn cô, mãi một lúc sau mới nói, giọng nhỏ đi:

-Nếu là một người khác, tôi sẽ không cảm thấy bất bình như vậy.

Ciara gật đầu đồng tình:

-Phải, tôi sẽ chẳng thèm quan tâm xem có bao nhiêu quán quân nếu nó không rơi vào Harry.

Đến cả Malfoy cũng nhận ra sự bất thường của cô, như phát hiện được điều gì đó, khóe môi cậu ta nhếch lên, buông lời hỏi thăm hiếm hoi:

-Cậu làm sao vậy?

-Không làm sao cả, tôi ổn mà.

Sau câu trả lời của cô, bầu không khí trầm xuống, không ai lên tiếng. Malfoy im lặng quan sát cô, hơi suy tư. Nhìn biểu cảm tức giận không kém gì mình của cô, cậu đột nhiên nghĩ có phải Ciara cũng muốn tham gia cuộc thi Tam pháp thuật giống như mình hay không? Và ngay sau đó cậu đã lập tức đồng tình với ý kiến này. Đúng vậy, còn có thể có lí do gì nữa kia chứ, khi nhắc đến Harry, cô rõ ràng còn phẫn nộ hơn cả cậu kia mà? Cuối cùng, sau nhiều bằng chứng mà bản thân thu thập được, cậu thầm kết luận vấn đề này.

Biết được lí do, Malfoy lại đột nhiên cảm thấy sảng khoái. Còn không phải sao? Ngay cả Ciara Potter cũng có suy nghĩ giống như cậu. Nhưng vì nhận ra rằng nếu tiếp tục nói chuyện này dường như sẽ không đem lại kết quả tốt gì, Malfoy kìm nén sự hưng phấn lại, cậu mở miệng, chuyển chủ đề:

-Cậu nói đang tìm tôi? Có việc gì sao?

Ciara không biết suy nghĩ trong đầu cậu, cô cũng chẳng muốn tiếp tục nhắc đến Harry – người khiến cô đau đầu nhất. Liền đáp:

-Cảm ơn cậu.

-Hả?

-Từ trận Chung kết Cúp Quidditch đến giờ chúng ta mới có cơ hội nói chuyện riêng, cậu đã giúp tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn cậu thật đàng hoàng.

Cô nói tiếp:

-Mặc dù mất đi ý thức nhưng sau khi tỉnh lại tôi được nghe kể rằng cậu đã đưa tôi trở về. Không có cậu ở đó, tôi không chắc bản thân sẽ xảy ra chuyện gì nữa, vì vậy tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với cậu, nếu cậu gặp vấn đề gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu trong khả năng của mình.

Ciara nghiêm túc nói. Cô trông thấy đôi mắt màu xám xanh của người đối diện có chút lung túng, có lẽ Malfoy không kịp thích ứng với việc ban đầu cô bình thản nghe cậu chỉ trích anh trai mình vậy mà sau đó còn quay sang cảm ơn cậu, dẫu biết cô đang nổi giận với Harry Potter nhưng ít nhiều cũng là em gái của cậu ta.

Đợi một lúc, xác định cô không có điểm gì khác lạ, cậu mới bắt đầu suy nghĩ về lời nói vừa rồi của cô, rất thành thật mà trả lời:

-Ngày hôm đó thực ra tôi chẳng làm được gì cho cậu cả.

Ciara đương nhiên biết rõ chuyện này, Malfoy không biết gì về lời nguyền cô mắc phải, chính vì vậy việc cô tỉnh lại hoàn toàn khỏe mạnh chắc chắn không phải do cậu ta, nhưng cô vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên:

-Cậu nói gì vậy? Cậu hẳn là thừa biết tình trạng của tôi ngày hôm đó không phải đơn giản...

Cô còn chưa nói xong Malfoy đã cắt ngang:

-Vậy cậu sau khi trở về xảy ra chuyện gì sao?

Ciara nhẹ lắc đầu, vừa tiến lại gần Malfoy vừa nói:

-Ngược lại là đằng khác, tôi hoàn toàn ổn.

Đợi đến khi cô đã bước đến ngay trước mặt mình, Malfoy mới hỏi lại giọng đầy nghi hoặc:

-Thế... không phải rất tốt sao?

-Ừ, rất tốt. Đương nhiên rồi. Sức khỏe tôi tốt đến mức khiến cho chính bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Tôi đã thử hỏi những người khác, họ hoàn toàn không làm gì cả. Vậy nên... tôi mới thắc mắc liệu có phải cậu đã cho tôi uống loại giải dược thần kì nào đó giúp cải thiện sức khỏe của tôi không?

Kết hợp với biểu cảm mong chờ trên mặt, trông bộ dáng Ciara không nửa điểm gì mâu thuẫn với lời vừa nói ra. Điều này làm Malfoy còn ngạc nhiên hơn, ngay cả trong giọng nói cũng đầy sự hoài nghi:

-Không có... tất cả những gì tôi có thể làm là đưa cậu trở về khu cắm trại an toàn...

-Thật sao? Mặc dù không tỉnh táo nhưng tôi hoàn toàn tự tin vào trí nhớ của mình, chuyện xảy ra với bản thân mà tôi không biết có lẽ là chỉ sau khi Dấu hiệu Đen xuất hiện...

Malfoy đáp lại một cách chậm rãi như muốn chắc chắn từng câu từng chữ mình nói ra là chính xác:

-Tôi... Sau khi cậu ngất đi, tôi đã vội vã mang cậu trở về, lúc đó Potter cũng ở đấy, cậu ta ngay lập tức đỡ lấy cậu, trên đường đi... hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả...

Ciara im lặng lắng nghe. Điều khiến cô ngạc nhiên là bản thân tiếp nhận chuyện này lại bình thản hơn cô tưởng. Có lẽ là bởi cô đã sớm suy đoán được từ trước rằng Malfoy cũng chẳng phát giác ra điểm gì bất thường, chính vì vậy cậu ta mới không tìm cô ngay từ đầu. Giờ thì hay rồi, Malfoy là manh mối duy nhất mà cô có thể đặt một chút hy vọng và hiện tại thì cô chẳng còn gì cả.

-Chắc không phải là cậu...

"Bị dùng một bùa "Obliviate" lên đấy chứ."

Tất nhiên lời này cô không đem nói ra, Malfoy không nên biết quá nhiều về vấn đề này. Càng ít dính dáng càng tốt. Đột nhiên Ciara lại cảm thấy như vậy cũng hay, rằng nếu đúng như những gì cô nghĩ vậy thì thật may mắn vì kẻ đó đã sử dụng bùa Tẩy não lên Malfoy, điều đó chứng minh rằng hắn cũng không muốn có thêm một người nào liên quan đến mấy chuyện này.

Thực ra kẻ "ra tay" với Ciara cũng không nhất thiết phải lựa chọn thời điểm cô ở cùng Malfoy mà cũng có thể là thời gian cô bất tỉnh tại khu cắm trại. Nhưng khi vừa nghĩ đến khả năng này, cô đã ngay lập tức bác bỏ nó. Khu cắm trại khi đó không chỉ có một mình nhà Weasley mà là cả Bộ Pháp Thuật, thật thiếu không ngoan nếu hắn lựa chọn lẻn vào nơi đó. Và điều đó có nghĩa là hiện tại cô hoàn toàn bất lực trước việc tìm ra chân tướng những gì xảy ra sau khi bản thân bất tỉnh. Nhiều lúc Ciara cũng thắc mắc, ngoài việc cảm thấy khỏe hơn thì cơ thể cô chẳng xuất hiện điều gì bất thường cả, vậy nên nếu người đó thật sự chỉ muốn làm việc tốt thì vì sao phải lén lút như vậy?

"Không, chỉ cần biết về tình trạng của mình cũng đã là khả nghi rồi."

Cô thầm tự nhủ trong lòng.

-Potter!

Ciara giật mình. Trong lúc lơ đãng chìm vào suy nghĩ của bản thân, cô đã quên mất trước mặt mình còn có một người nữa:

-À..., tôi đang nghĩ rằng có phải do lúc đó tôi quá mệt mỏi vì vậy sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ mới có cảm giác như bản thân vừa sống lại, mới có cảm giác bản thân được uống một loại thuốc thần kì nào đó cũng nên.

Ngay sau đó cô lập tức gật đầu đồng tình:

-Phải, chỉ có thể là như vậy, làm gì có chuyện gì xảy ra được chứ!

Malfoy không nhận ra rằng bản thân khẽ thở hắt ra sau lời nói của cô. Đương nhiên cậu hoàn toàn tin vào nó, bởi lẽ cũng không có ai muốn đem mọi chuyện suy nghĩ theo một chiều hướng xấu đi trong khi đó còn có một khả năng khác tốt đẹp hơn nhiều. Malfoy biết rằng mình khá có thiện cảm với đứa thứ hai nhà Potter thay vì kẻ được mệnh danh là Chúa Cứu Thế kia, có thể do cách hành xử quý tộc của cô, có thể là vì cô không thiếu suy nghĩ như tên Potter ngu ngốc kia hoặc là còn vì nhiều lí do khác. Và điều quan trọng nhất hiện tại là cô có cùng suy nghĩ với cậu – Không muốn Harry Potter trở thành quán quân.

Với một sự an tâm khó hiểu dâng lên trong lòng, Malfoy quay trở lại bộ dáng cao ngạo, nhìn cô mỉm cười đầy châm chọc:

-Tôi không biết rằng cậu sẽ có những lúc đem mọi chuyện suy nghĩ nghiêm trọng đến mức ngớ ngẩn như vậy?

Ciara cũng rất nghiêm túc suy xét câu nói này:

-Cậu nói đúng.

Hiện tại không có manh mối nào làm Ciara đột nhiên không muốn tiếp tục tìm hiểu về những gì xảy ra tại trận Chung kết Cúp Quidditch nữa, vì vậy nghe Malfoy nói cô mới để ý rằng có lẽ đúng là như vậy thật. Có phải cô đã suy nghĩ quá nghiêm trọng về việc có ai đó muốn giết Harry? Về một âm mưu to lớn nào đó mà Harry chính là mục tiêu của nó? Hay việc Harry từ chối đề nghị của cô là vì một lí do nào đó khác? Vừa nghĩ như vậy, Ciara lại đặc biệt chỉ quan tâm đến câu hỏi cuối cùng trong đầu mình. Nếu thật sự là do cô suy nghĩ quá nghiêm trọng thì điều đó có nghĩa Harry thật sự là nảy sinh khát vọng trước chiến thắng và vinh quang mà cuộc thi đem lại, có nghĩa là Harry thật sự vì muốn thấy Malfoy đỏ mắt lên ghen tị với mình...

Càng nghĩ, gương mặt Ciara càng đen lại. Hai kẻ này, cứ khi nào nhắc đến nhau là lại có những suy nghĩ hết sức ngây thơ.

Cô lên tiếng, giọng ai oán:

-Giá mà quan hệ giữa cậu và Harry tốt hơn một chút thì hay.

Nghe cô nói, Malfoy ngay lập tức nhíu mày, lạnh lùng đáp lại:

-Cậu đang nói cái gì vậy?

Ciara xua tay:

-Dù sao tôi cũng thật sự rất biết ơn cậu vì đã đưa tôi trở về an toàn, như đã nói, nếu gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ cậu trong khả năng của mình.

Malfoy liếc nhìn cô:

-Tôi không cần sự trả ơn của cậu vì một chút việc cỏn con đó đâu.

Ciara chậm rãi đáp:

-Lời tôi đã nói sẽ không rút lại, tôi không muốn phải mang ơn cậu suốt đời đâu.

Nghe vậy, mãi một lúc sau, khóe miệng Malfoy mới đột nhiên nhếch lên đầy ranh mãnh:

-Được thôi, như cậu mong muốn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net