Chương 9: Những tiết học đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ta có thể nghe thấy, Ciara Potter, ngươi đang lo sợ sao?

Cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang run rẩy của mình, khi nghe thấy điều đó, cô đã sửng sốt, mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng bây giờ trong đầu cô đang rất rối bời, sao cái mũ đó lại có thể biết chuyện này được?

Nở một nụ cười tự giễu. Phải, cô đang lo sợ, hắn là người đã giết gia đình cô, giết cậu ấy. Cô hận hắn, thật sự rất hận hắn, nhưng cô càng cảm thấy lo sợ hơn. Cô sợ mình sẽ tiếp tục sai lầm, cô sợ mình sẽ làm hại đến Harry, cô sợ chính bản thân mình... sẽ tiếp tục do dự.

Sau một thời gian định thần lại, cô tiếp tục hướng mắt lên, quan sát buổi lễ. Bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chăm chú từ dãy bàn nhà Slytherin, vội quay sang nhưng lại không thấy gì cả:

" Có lẽ mình đã căng thẳng quá rồi"

Nhưng cô không biết rằng khi cô vừa quay lưng lại, ánh mắt đó lại chăm chú nhìn cô. Không giống như những ánh mắt ngưỡng mộ khác, nó rất khác biệt.

Sau khi kết thúc lễ phân loại, cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

-Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Harry không biết có nên cười hay không. Nó ngờ ngợ hỏi Percy:

-Cụ... cụ... cụ ấy... có... mát không vậy?

-Mát hả?

Percy vui vẻ nói:

- Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo.

Nghe xong lời nói của vị hiệu trưởng này, Ciara phải thừa nhận vế trước Percy nói rất đúng nhưng vế sau thì không hề. Bài phát biểu đó của cụ rất sâu sắc.

Sau bữa ăn tráng miệng, giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

-E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

-Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

Ciara nhìn vị giáo sư này chăm chú, đó thật sự là lời cảnh cáo sao? Cô dường như nhận ra ông ta không chỉ là một thiên tài mà còn là một lão già xảo quyệt.

Sau bài ca của trường mà Ciara cho rằng có lẽ nó là bài hát khủng khiếp nhất cô từng nghe, học sinh năm nhất bắt đầu theo huynh trưởng về kí túc xá. Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Cuối cùng họ đến trước bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

-Mật khẩu!

Percy đáp:

-Caput Draconis.

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường.

Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor được trang hoàng bằng gam màu ấm áp với những chiếc ghế bành em lẽ ái. Bây giờ, Ciara thực sự đã rất mệt mỏi, ngày hôm này cô dùng quá nhiều sức lực rồi:

-Ciara Potter, em ổn chứ?

Nghe thấy có người đang gọi tên mình, cô ngẩng đầu lên nhìn:

-<Em ổn>

-Em thật sự không sao chứ, Ciara?

Harry lo lắng hỏi lại.

-Harry... Ciara em ấy...- Percy ngạc nhiên hỏi

-Em biết, em ấy không thể nói chuyện. - Harry lộ ra vẻ buồn bã

Nghe thấy điều này, mọi người trong phòng sinh hoạt chung đều sửng sốt.

Ciara trầm mặc, cũng không có gì phải giấu, chuyện này sớm muộn gì người khác cũng biết, rằng em gái Chúa Cứu Thế là một người câm.

Ciara ở chung phòng với Hermione, cô bé là một người rất chu đáo. Vì vậy, cô cũng cảm thấy khá thoải mái.

Sáng hôm sau, cô thức dậy khá sớm, đó đã là một thói quen của cô. Đánh thức Hermione dậy, cả hai cùng đến Đại Sảnh Đường, trên đường đi có rất nhiều người nhìn bọn họ, cô còn có thể nghe được bọn họ trò chuyện:

-Đó không phải là em gái Chúa Cứu Thế sao, nghe nói con nhỏ đó bị câm đó.

-Thật sao? Vậy thì khác gì một Squib chứ.

...

Tin tức lần truyền cũng nhanh thật, mới đó mà có vẻ như mọi người đều đã biết hết rồi, Ciara cũng không quan tâm xem ai là người đã tiết lộ chuyện này, chỉ có điều cô không thích việc họ dùng ánh mắt thương hại để nhìn cô như vậy. Rất khó chịu.

Sau một hồi tìm đường, cuối cùng cả hai cũng đến được Đại Sảnh Đường, lúc này còn khá sớm, nên không có nhiều người ở đây. Đến Hogwarts, Ciara phát hiện ra cũng có rất nhiều thứ thú vị để học.

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỷ sứ với Uric gớm ghiếc.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống.

Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Harry hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

-Thật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó.

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến no trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát ấy que diêm để học cách biến diêm thành kim. Suốt cả buổi Ciara chỉ ngồi nhìn que diêm trước mặt, giáo sư McGonagall thấy hành động của cô, chỉ thở dài rồi đi mất. Đúng như bọn họ nói, một người câm thì không khác Squib là bao, có lẽ giáo sư cũng có suy nghĩ đó. Nhưng chắc hẳn bà không thể ngờ được, Ciara đối với việc tẻ nhạt trước mặt không hề có hứng thú, dẫu sao cô cũng không thể tuỳ tiện sử dụng phép thuật. Cuối buổi học chỉ có một người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Hermione. Giáo sư giơ cái que của Hermione cho cả lớp xem: nó có màu bạc và hơi nhọn ở một đầu, rồi bà nở một nụ cười hiếm hoi với Hermione.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là lớp chống lại nghệ thuật hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàn thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Bọn trẻ nghe mà không tin lắm. Vì một lẽ, khi Seamus sốt sắng hỏi ông đã chiến thắng con yêu tinh cái như thế nào thì ông đỏ mặt và nói lảng qua chuyện thời tiết. Mặc khác, bọn trẻ để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ông toả ra một mùi rất tức cười. Hai đứa sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi. Ciara luôn cảm thấy rằng giáo sư Quirrell này không đơn giản, cô luôn giữ khoảng cách với ông ta, bởi dự cảm của cô từ trước đến nay không bao giờ sai.

Thứ sáu, đám sư tử có hai tiết học độc dược chung với Slytherin, điều này khiến ai cũng ủ rũ, giáo sư dạy môn độc dược là một người nổi tiếng thiên vị Slytherin

Từ trước đến nay, Harry và Ciara đã quen với việc không bao giờ có thư. Tuy nhiên sáng nay, con Hedwig xà xuống giữa hũ đường và hũ mứt để thả một lá thư vào dĩa của Harry. Harry mở thư ra đọc ngay tức thì. Bức thư viết bằng những dòng chữ ngoằn ngèo sau:

Harry và Ciara thân mến!

Ta biết trưa thứ sáu các con được nghỉ, vậy các con có muốn đến uống một tách trà với ta vào lúc ba giờ không? Ta muốn nghe các con kể về tuần lễ đầu tiên con đi học. Hãy bảo Hedwig hồi âm cho ta.

Hagrid

Harry mượn chiếc lông chim của Ron, viết ngay mấy chữ lên mặt sau lá thư:

Vâng, chúng cháu rất vui lòng. Hẹn gặp lại bác sau.

Con Hedwig lập tức mang thư bay đi.

Cũng may là Harry còn có buổi hẹn uống trà với bác Hagrid để mà trông ngóng, chú không thì chết chán luôn với buổi học về độc dược. Bài học độc dược hôm đó đúng là kỷ niệm tồi tệ nhất trong đời Harry từ trước tới nay.

Lúc ở bàn tiệc khai giảng, Harry chỉ mới có cảm tưởng rằng giáo sư Snape không ưa nó. Nhưng đến cuối buổi học thứ nhất thì nó biết chắc là nó hoàn toàn sai lầm.

Không phải giáo sư Snape không ưa nó, mà ông ghét nó.

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

-À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.

Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Nhưng khi đọc đến tên Ciara, ông khẽ khựng lại một chút rồi mới tiếp tục đọc đến người tiếp theo, khi đó Ciara đã có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó xuất hiện tia cảm xúc giống như khi nhìn thấy cô ở lễ phân loại, một loại cảm xúc khó để hình dung được


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net