CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả mùa hè ba đứa không hề gặp Ron, nghe nói gia đình Ron đã đi du lịch, Helen, Hermione và Harry cũng chẳng hẹn nhau đi đâu được vì thời tiết vô cùng xấu, cứ mưa suốt ngày. Helen quay về trang viên của gia tộc để có không gian nghiên cứu độc dược, nó cứ suốt ngày ở trong phòng chế dược, đến nỗi ông bà Williams cũng phải nhắc nhở nó nên giữ gìn sức khỏe, chẳng biết từ khi nào nó lại đam mê cái đống độc dược đó như thế. Thỉnh thoảng Harry sẽ đến chơi cùng nó, thằng bé cứ bám nó như sam, nhưng nó cũng không thấy phiền về điều đó. Hôm nay là ngày bọn nó trở lại trường, bọn Harry đã có mặt trên toa tàu từ sớm nhưng chưa thấy Helen. Cho đến khi tàu gần khởi hành thì Helen mới tới, mặt nó trông có vẻ mệt mỏi, nó lên tàu và tìm toa của bọn Harry, đang đi thì nó đâm sầm vào một người đi ngược hướng mạnh đến nỗi nó suýt ngã, Helen vội xin lỗi, lúc ngước mặt lên thì nó thấy Draco, không hiểu sao nó lại có cảm giác là thằng bé cao hơn trước ấy nhỉ, sau khi Draco đỡ nó đứng vững thì thằng bé lại cuối đầu nói khẽ với nó rồi bỏ đi. Helen nhìn theo, nó không hiểu tại sao Draco lại muốn nó cẩn thận, mà tại sao thằng bé lại xuất hiện ở đây không phải chổ ngồi nó ở phía đầu sao? Đến lúc nó tỉnh thì Draco đã đi mất rồi. Helen ôm một bụng nghi vấn vào toa tàu của bọn Harry, nó thấy mặt đứa nào cũng có vẻ lo lắng, sau một hồi thì Hermione mới nhấn mạnh rằng Harry đang gặp nguy hiểm, Helen vẫn chưa hiểu bọn nó đang nói đến nguy hiểm gì, sau một hồi suy nghĩ Helen mới nhớ đây là năm Harry tìm ra sự thật về con chuột phản bội đó và nhận lại cha đở đầu Sirius của nó. Giờ thì nó hiểu tại sao Draco lại kêu nó cẩn thận rồi, vì bọn giám ngục sẽ vào tàu để lục soát và Harry sắp bị chúng tấn công.

Mặc dù có thể thực hiện được phép gọi thần hộ mệnh nhưng Helen vẫn hơi lo lắng khi sắp phải đối mặt với bọn giám ngục. Tàu chạy được một đoạn khá xa thì có một tiếng động lớn xảy ra, cả con tàu dừng lại, Ron nói nó thấy có thứ gì đó đan di chuyển bên ngoài, Helen bắt đầu nắm chặt cây đũa trong tay, mọi thứ trở nên lạnh lẽo, những tấm kính dần dần mờ đi vì hơi lạnh, ngoài cửa những cái bóng màu đen to lớn đang di chuyển, có một cái đang tiến dần về phía bọn nó, thứ đó mở cửa ra, Helen trừng to mắt để nhìn hình dáng của tên giám ngục nhưng nó chẳng thấy được gì ngoài một màu đen sau những lớp áo choàng rách rưới. Hắn bắt đầu tiến tới chổ của Harry nhưng chưa kịp làm gì thằng bé thì Helen đã dùng chú gọi thần hộ mệnh, từ đũa của Helen bay ra một con khổng tước nhỏ màu trắng kéo theo từng vệt ánh sáng rất mạnh, bọn giám ngục đã bị đẩy ra ngoài, khi ánh sáng tắt thì cũng là lúc Helen bất tỉnh, đây là lần gọi thần hộ mệnh thành công nhất của Helen từ khi nó học. Trong lúc mơ màng nó nghe thấy tiếng gọi của bọn Harry và tiếng thét của Ron đã thành công làm cho nó tỉnh lại, nó cảm thấy màng nhỉ của nó như bị thủng, nó trừng mắt với Ron, làm thằng nhỏ rụt cổ lại rồi vừa cười vừa gãi đầu. Trông bọn nó có vẻ lo lắng nhưng Helen đã bảo là nó không sao, nhưng nhìn Harry vẫn còn lo lắng lắm.

Năm học mới bắt đầu với hàng đống môn học phải đi đăng ký, có một môn học của giáo sư Lupin, Helen và Hermione thường xuyên đến thư viện để học, học kỳ này bọn nó có rất nhiều bài tập cần làm. Trong tiết học về Ông kẹ, Helen đã không biết được nỗi sợ hãi của nó là gì vì sau những ám ảnh về con giám ngục của Harry thì thầy Lupin đã tống ông kẹ vào tủ. Helen ngồi cạnh cửa sổ phòng nhìn ra sân trường, con Penny thì cuộn tròn trên người Helen, Helen vuốt vuốt lông nó, con mèo bắt đầu nghịch sợi dây chuyền của Helen. Helen tháo sợi dây ra khỏi vuốt con mèo, nó cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía, đây là món quà cuối cùng nó nhận được từ ba mẹ của nó. Helen vuốt ve mặt dây chuyền, một vầng trăng khuyết màu lam trông thật đẹp, nó giơ sợi dây chuyền lên cao rồi cười, ánh sáng hắt qua cửa sổ chiếu đến mặt dây chuyền, Helen thấy lạ, nó cảm thấy như có nước bên trong vậy, nó nhìn thật kỹ, nó vẫn không thể biết được bên trong đó là thứ gì. Helen nghĩ nó nên mang tới hỏi cụ Dumbledore, chưa kịp đi thì Hermione đã chạy vào phòng hét lớn làm nó giật mình, con bé lôi kéo nó đi tìm Ron và Harry, Helen lắc lắc đầu, đeo sợi dây chuyền vào rồi đi theo Hermione.

Thời tiết hôm diễn ra trận Quidditch cực kỳ tồi tệ, mưa cứ rơi không ngớt và trận đấu cũng bị hủy khi Harry rơi từ trên cao xuống, nó bị bọn giám ngục tấn công, cũng may Draco đã kịp kéo Harry lại trước khi nó rơi xuống đất, Harry bất tỉnh, cây chổi của nó gãy nát, nó được đưa vào bệnh thất để hồi phục, một hai ngày sau đó Harry trở lại bình thường, Helen cảm thấy Harry rất có duyên với bệnh thất vì nó cứ vào đấy như cơm bữa. Trong học kỳ này, tần suất Helen gặp phải Draco ngày một nhiều hơn, đôi khi Helen cảm thấy như đang bị Draco đang theo dõi vậy, Draco đang muốn làm gì sao? Helen lại không thể đoán được điều mà Draco nghĩ. Helen lại ngồi suy tư, bỗng nó nhớ tới sợi dây chuyền, nó cần nhờ cụ Dumbledore xem giúp, ngồi nghĩ nghĩ một lúc rồi nó quyết định đến văn phòng hiệu trưởng của thầy Dumbledore. Đây là một quyết định rất đúng vì nhờ đó mà Helen sẽ biết được những bí mật mà nó không bao giờ ngờ tới từ sợi dây chuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net