CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm nay Helen cảm thấy rất mâu thuẫn, nó nghĩ nó có nên đi cùng Draco hay không, đến đó hay bỏ mặc thằng bé đây? Helen cứ suy nghĩ mãi cho đến lúc lễ phục được ông bà Williams gửi tới, Helen đọc bức thư đính kèm, nó mỉm cười, thì ra bà William đã tốn khá nhiều thời gian trong việc chọn cho nó bộ lễ phục này, bà mong nó sẽ thích. Helen lấy bộ lễ phục chuẩn bị vào phòng thử thì bọn Harry đến, bọn nó cũng đang thử lễ phục, mặt Ron mếu máo rất đáng yêu, nó đòi vứt cái đăng ten trên cổ, trông Harry khá hợp với bộ đồ, nhìn vừa vặn và rất đẹp. Helen nhìn sang Hermione, ánh mắt nó hiện lên vẻ tán thưởng, nó nghĩ Ron đúng là may mắn khi được Hermione để ý. Hermione chạy đến chỗ Helen, con bé cứ hỏi về người đã mời Helen, Ron và Harry dường như cũng đang chờ câu trả lời của Helen. Helen đã nói cho bọn nó biết, con bé nghĩ điều đó chẳng có gì là bí mật cả vì bây giờ Draco và Harry cũng chẳng phải kẻ thù, cả đám bắt đầu bàn tán về bữa tiệc đến gần tối, Hermione nói nó có việc và đi trước, Ron cũng rất phấn khởi, thằng bé kéo Harry đi mất dạng, Helen bắt đầu nhớ ra là nó còn chưa thử lễ phục, nó vào phòng và bắt đầu thử. Sau một lúc loay hoay Helen đã mặc xong, nó quay tới quay lui trước gương và bắt đầu đánh giá chính mình, một cái đầm trắng ngang gối, không quá đơn giản nhưng cũng không cầu kì, Helen gật đầu hài lòng, nó lại bắt đầu thán phục con mắt thẩm mỹ của bà William. Việc thử đồ mất khá nhiều thời gian, Helen thấy đã sắp trễ giờ, nó nhanh chóng chải sơ mái tóc dài hơi gợn sóng của mình rồi đến chỗ hẹn. Khi đến hành lang nó đã không thấy Draco, nó nghĩ có lẽ do trễ hẹn nên Draco tưởng nó không đến và đã đi rồi? Một chút thất vọng hiện lên trong mắt Helen, nó định quay về phòng và thực hiện kế hoạch ban đầu đã định. Helen vừa đi được vài bước thì đã bị gọi lại, Draco bước ra từ góc khuất của cây cột và tiến đến chỗ của Helen, thằng bé đang rất vui, có thể thấy được điều đó qua đôi mắt của nó. Helen thì đang cảm thán trong lòng vì vẻ ngoài của Draco, nhìn Draco thật sự rất thu hút trong bộ lễ phục đó, con bé bắt đầu để trí tưởng tượng của nó bay cao.

Helen thoát khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn của nó là nhờ Draco, thằng bé chỉnh chỉnh mái tóc của Helen và không biết lấy ra từ đâu một chiếc vương miện nhỏ xinh cài lên tóc con bé. Helen nhìn Draco với ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu, thằng bé đã không nói nhiều, nó chỉ nói là chiếc vương miện rất hợp với Helen rồi kéo con bé đi. Cũng may là bọn nó không đến trễ, nhưng cũng đã có rất nhiều người đến rồi, mọi người bắt đầu nhìn về phía bọn nó, Helen cảm thấy mất tự nhiên về việc có quá nhiều người nhìn như thế. Draco như cảm nhận được điều đó, nó nhanh chóng đưa Helen ra khỏi đó và đến khu vực dành cho các quán quân, Helen đã gặp Harry và Hermione ở đó, có vẻ bọn trẻ cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Helen. Bữa tiệc bắt đầu với màn khiêu vũ của các quán quân, bọn nó di chuyển đến giữa phòng, lúc này Helen mới phát hiện ra vẻ đẹp của căn phòng, chúng được trang trí tỉ mỉ, được phù phép, làm cho người ta có cảm giác như đứng dưới một bầu trời đêm đầy tuyết, rất chân thực. Khi tiếng nhạc cất lên cũng là lúc bọn nó hòa mình theo điệu nhảy, nhìn Helen di chuyển rất nhẹ nhàng, làn váy đung đưa theo từng bước chân nó, thật uyển chuyển. Helen không còn để ý mọi thứ xung quanh nó nữa, nó chỉ đang chăm chú nhìn Draco, nó rất muốn nhìn thấu Draco, nhưng không thể, đôi mắt ấy rất điềm tỉnh, nhưng Helen lại không cảm thấy như thế, Draco đang che dấu điều gì chứ? Bữa tiệc diễn ra rất náo nhiệt, Helen nói với bọn nhỏ là nó không khỏe nên về nghỉ ngơi trước, thật ra do Helen không thích đám đông cho lắm, với lại nó muốn yên tĩnh để suy nghĩ.

Helen ngồi trên bậc thềm của đài phun nước, nó đang sắp xếp lại cảm xúc của bản thân, thời gian gần đây Helen luôn có linh cảm về một điều gì đó mà nó cho là rất tồi tệ, nó thường xuyên cảm thấy sợ hãi mà không hiểu nguyên nhân vì sao. Helen úp mặt vào hai tay, nó cảm thấy rất mệt mỏi, Draco đến trước mặt Helen, đôi mắt đầy cảm xúc khi nhìn bóng dáng con bé, nhưng những cảm xúc đó rất nhanh được che dấu khi Helen ngẩng đầu lên và thấy nó. Bất giác Draco đặt tay lên mái tóc của Helen và vuốt nhẹ, nó cũng muốn cùng Helen san sẽ những điều muộn phiền, nhưng có lẽ là chưa đến lúc. Không đợi Helen lên tiếng, Draco đã đặt quyển sách vào tay con bé rồi quay đi. Helen nhìn theo hướng Draco rời khỏi, nhìn cho đến lúc thằng bé đi mất. Một lúc sau, Helen mới cầm quyển sách về phòng, vào phòng Helen nhìn quanh, mọi người vẫn chưa về, nó thay đồ rồi cầm lấy quyển sách của Draco, nhìn sơ lược đây là một quyển sách rất cũ, giấy bên trong đều ố vàng, những hoa văn bên trên nhìn rất cổ quái, Helen có cảm giác bất an khi cầm nó. Helen bắt đầu đọc, quyển sách khá là mỏng, sau khi đọc một số trang, Helen kết luận đây là một quyển ghi chép, ghi chép về một loại phép thuật cổ xưa, đây rõ ràng là một loại phép thuật hắc ám, nó rất kinh khủng, dùng để phân tách một phần linh hồn của người khác, người bị ếm sẽ không chết nhưng phải chịu sự đau đớn còn hơn cả cái chết. Sau khi đọc xong, Helen nghĩ tại sao Draco lại đưa thứ này cho nó? Thằng bé muốn ám chỉ điều gì? Helen dấu quyển sách đi rồi bước đến cửa sổ, nó yên lặng nhìn màn đêm qua khung cửa, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, thở dài một hơi và tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net