CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã qua một thời gian kể từ khi Helen nhận được thư của Draco, nó vẫn chưa thấy Draco trở lại, hẳn là thằng bé đang tìm thứ gì đó rất quan trọng. Bọn tử thần thực tử bắt đầu hành động, chúng tấn công nhà của Ron, Helen đã không thể nhớ được cụ thể thời gian việc đó xảy ra và dĩ nhiên con bé không có ở đó. Helen nghe mọi người kể lại lúc đó Harry bị bọn tử thần thực tử dụ ra khỏi nhà của Ron và thằng bé đã không chần chừ mà lập tức chạy theo, cái chết của Sirius đã làm cho Harry thay đổi nhiều, thằng bé dễ kích động hơn và cũng dễ nỗi nóng hơn, họ nói tình hình lúc đó rất nguy hiểm nhưng Ginny đã không màn đến điều đó con bé đã đuổi theo Harry, cùng Harry đối mặt với nguy hiểm cho đến lúc mọi người tìm ra hai đứa, bọn tử thần thực tử không thể làm gì nên đã đốt căn nhà để thỏa nỗi tức giận trong lòng. Helen đã không nghe Harry nhắc đến những việc đó, có lẽ thằng bé sợ nó lo lắng.

Qua sự việc đó, Helen biết rằng Voldemort đã bắt đầu thực hiện những kế hoạch đó. Đúng như con bé nghĩ, Voldemort đã không thể đợi thêm nữa, hắn thúc giục giáo sư Snape ra tay với cụ Dumbledore. Helen đã nghe họ nói về điều này, giáo sư Snape vẫn còn đang rất do dự, nhưng ông đã không thể không làm vì sự kiên quyết của cụ Dumbledore. Helen không hiểu, tình tiết đã có nhiều thay đổi vậy sao kết cục của cụ Dumbledore vẫn như vậy? Helen bắt đầu suy nghĩ đến những kế hoạch lúc trước của nó và cụ Dumbledore, liệu những điều đó có thể diễn ra đúng với dự tính hay không??

Helen cố gắng đem tinh thần trở về với những việc hàng ngày của nó, học hành, nghiên cứu, thỉnh thoảng lại ra ngoài cùng bọn Harry, nhưng Helen dần cảm thấy Harry có điều gì không đúng, chắc chắn thằng bé đang dấu nó chuyện gì đó, Helen cũng không hỏi về điều đó, nhưng trong lòng con bé có một chút khó chịu, thất vọng. Cuối cùng cụ Dumbledore cũng không thoát khỏi kết cục đó, ở một góc khuất Helen tận mắt chứng kiến cụ ngã xuống khỏi tháp. Helen rất muốn lao ra khỏi đó, nhưng nó nghĩ đến những lời cụ đã nói, nó không thể hành động nông nổi làm hỏng những kế hoạch đã định sẵn , càng không thể để sự hy sinh của cụ trở nên vô ích. Helen yên lặng tiến đến cạnh Harry, thằng bé đứng đơ ra như tượng, gương mặt là những biệu hiện không thể tin vào những gì đang diễn ra. Helen nhẹ nhàng kéo thằng bé, Harry hốt hoảng quay lại và định nói gì đó, Helen nhanh chóng lấy tay che miệng thằng bé lại không để nó phát ra âm thanh gì cả. Harry thấy người kéo nó là Helen thì cũng không có những phản ứng mạnh mẽ như ban nãy nữa, nó mặc cho Helen kéo. Ánh mắt của thầy Snape vờ đảo qua chỗ Harry đứng, để xem tình hình thằng bé, khi thấy Helen cũng ở đó, ông ấy cảm thấy an tâm. Một lúc sau, bọn tử thần thưc tử đều rời đi, Helen và Harry mới rời khỏi đó. Bọn nó chạy đến bên cạch thi thể của cụ, Harry ôm chặt cụ, nhìn nó vô cùng đau khổ, Helen chỉ đứng cạnh yên lặng nhìn cụ, trong đôi mắt Helen có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, không biết nó đang nghĩ gì. Đôi mắt Helen nhìn cây đũa của cụ Dumbledore, cây đũa cách thi thể cụ không xa, Helen cầm nó lên, gương mặt trầm ngâm một lát như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, nó dùng sức bẽ gãy cây đũa, có một chút khó khăn nhưng cây đũa thật sự đã gãy, một vệt sáng đánh về phía Helen, con bé không nghĩ đến sẽ bị sức mạnh của cây đũa phản phệ trở lại, vì thế con bé không tránh được. Helen vứt hai nửa của cây đũa đi trước khi Harry quay lại, nhưng vệt sáng lúc nãy đã đánh trúng con bé, Helen cảm thấy tay và lồng ngực đau như cắt, cảm giác ngòn ngọt bắt đầu dâng lên ở cổ họng, sau đó lan ra trong miệng, Helen chữi thầm một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh.

Helen tỉnh lại trong bệnh thất, nó nhìn thấy Hermione ngồi đọc sách bên cạnh, Helen cử động một chút, thì cảm thấy cả người đau đớn. Hermione vừa đỡ nó vừa nói:

- Cuối cùng cậu cũng tỉnh, làm mình lo chết đi được. Câu cảm thấy như thế nào?

Helen chỉ biết giơ tay làm một biểu tượng chứng tỏ nó không sao, rồi nhìn Hermione cười cười, thật ra bây giờ người nó đều ê ẩm đến nổi không muốn cử động, nhưng nó vẫn làm ra vẽ ổn vì sợ Hermione lo lắng.

- Cậu cũng khá lắm bị tấn công bất ngờ như vậy mà cũng không sao, bọn khốn không có nhân tính đó chỉ giỏi đánh lén, may mà cậu được đưa đến bệnh thất kịp thời nếu không ... -Hermione vừa đưa tay quét ngang cổ vừa thè lưỡi khiến Helen không thể nhịn được cười- Tớ đi nói với Ron và Harry một tiếng, cậu ngồi nghỉ ngơi một chút.

Hermione giúp Helen chỉnh chỉnh tư thế ngồi thoải mái một chút rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, Helen nhìn quanh một vòng bệnh thất, chỉ còn lại nó và bốn bức tường, Helen ngồi ngẩn người, đột nhiên nó cảm thấy trống rỗng, nó nghĩ đến lời Hermione vừ nói, có lẽ bọn Harry nghĩ nó bị bọn tử thần thực tử quay lại đánh lén? Helen thở dài, mặc kệ vậy, cứ để họ nghĩ vậy, nó đỡ phải giải thích dài dòng. Không bao lâu sau khi Hermione rời đi, cánh cửa lại lần nữa mở ra, không phải cô y tá, cũng không phải bọn Harry, mà là Draco. Helen nhìn Draco chằm chằm, thằng bé đóng cửa và tiến đến giường của Helen, trông Draco có vẻ mệt mỏi. Helen định nói gì đó nhưng cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nên cứ im lặng mà nhìn Draco. Draco ngồi kế bên Helen cầm bàn tay đã được băng bó cẩn thận của Helen xem xét.

- Mình mới rời khỏi không lâu mà cậu đã để bản thân ra nông nỗi này rồi!

Helen mắt nhìn mũi, không lên tiếng, chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy chột dạ, giống như nó vừa gây ra lỗi lầm gì vậy, sau một hồi ngu người thì nó định phản bác gì đó với Draco, nhưng thằng bé đã đưa tay lên vuốt nhẹ tóc nó. Hay lắm! Helen tiếp tục ngu người, con bé nghĩ rốt cuộc nó nên làm sao mới phải??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net