CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Helen nhìn những làn khói ấy một lúc rồi tiến đến kéo tay Draco "Đi thôi!", hai đứa cùng đi xuống dưới, Voldemort đang săm soi chiếc đũa phép trên tay, có lẽ hắn đã lấy từ một tên thuộc hạ nào đó. Sau một lúc hắn dời ánh mắt về phía bầu trời đầy u ám và mỉm cười thích thú, đám tử thần thực tử im phăng phắc cho đến khi hắn phất tay ra lệnh, từng vệt khói màu đen lao lên bầu trời và biến mất. "Con trai, hãy để mắt đến nó!!" Hắn nói với Draco rồi rời đi như một cơn gió.

Helen kéo chiếc mũ trùm lên đầu rồi kéo tay Draco, thằng bé không di chuyển, Helen thở dài nó tiến đến và lấy hai tay vỗ vỗ lên mặt Draco "Đừng do dự nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." nói xong con bé trùm mũ lên cho Draco. Sau một lúc Draco cũng cử động, nó nắm chặt lấy tay Helen, dẫn con bé ra ngoài và cả hai cùng biến mất, cả ngôi biệt thự trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn mấy con gia tinh đang lấp ló sau cánh cửa với vẻ mặt sợ hãi.

Helen ôm lấy cổ Draco, tiếng gió vù vù lướt qua bên tai nhưng Helen vẫn nghe được tiếng Draco nói "Đừng rời bỏ anh ..được không...?" thằng bé vửa nói vừa siết chặt lấy eo Helen như sợ con bé biến mất. Helen im lặng, không ai biết được nó đang nghĩ gì và vẻ mặt của nó như thế nào bên trong chiếc mũ trùm đó, một lát sau con bé nói: "chắc chắn rồi! ..... xin lỗi" và hai từ cuối cùng chỉ có mình Helen nghe thấy, nó đưa tay vén sợi tóc đang xõa ra trước mắt Draco, cảm xúc mềm mại từ tay truyền đến làm Helen lưu luyến không thôi.

Helen biết cuộc chiến sẽ không thực sự bắt đầu khi Voldemort chưa giết được Harry, hắn không quan tâm Harry chính là một trong những trường sinh linh giá của mình, hắn chỉ muốn giết chết nó, giết chết đứa trẻ "huyền thoại" mà mọi người vẫn luôn ca tụng, đó có lẽ là "chấp niệm" của Voldemort, hắn không cho phép ai ra tay với Harry vì chỉ có hắn mới có quyền giết chết thằng bé, và hiển nhiên việc đầu tiên khi Voldemort tới đó là tìm mọi cách mang Harry ra ngoài. Khi những lời dụ dỗ không có tác dụng thì dĩ nhiên sự đe dọa, tấn công chính là việc mà hắn đang làm lúc này. Tấm lá chắn mỏng manh nhưng lại chắc chắn, nó kiên cường chống lại vô số sự tấn công từ nhiều phía, nhưng cuối cùng thì nó cũng không chống cự được lâu trước sự tấn công liên tục không ngừng nghỉ như thế, tấm chắn dần dần vỡ ra từng mảng cho đến khi các lối ra vào không còn là chướng ngại. Sau cái vẫy tay của Voldemort, bọn tử thần thực tử bắt đầu bay vào như bầy ong vỡ tổ.

Sự tấn công và chống trả diễn ra quyết liệt, ánh sáng từ đũa phép lóe lên ở khắp nơi, tiếng gào thét, la hét đầy sự hưng phấn của bọn tử thần thực tử làm cho không khí càng thêm quái dị. Nhiều người ngã xuống, kiến trúc dần bị phá hủy, mọi chuyện dần có xu hướng tồi tệ đi ... Cứ tưởng mọi thứ sẽ kết thúc nhưng không, Voldemort ra lệnh cho bọn tử thần thực tử rút lui, hắn gửi cho mọi người và Harry một vài thông điệp "Ta thật tiếc thương cho sự hy sinh của những người chiến đấu anh dũng, những sự mất mát không đáng có!! Và mỉa mai thay, Harry ngươi lại trốn tránh trước sự hy sinh của bạn bè mình, một cơ hội cho ngươi để kết thúc sự giết chóc này, hãy đến gặp ta ở khu rừng cấm, ta thật mong chờ được gặp ngươi, đừng làm ta thất vọng."

Sau thông điệp của Voldemort bọn tử thần thực tử lập tức lùi ra ngoài phạm vi của Hogwarts, nhưng chúng vẫn thập thò và nhìn vào bên trong một cách thèm thuồng, có lẽ chúng thích cảm giác giết chóc. Mọi người bắt đầu đưa những người bị thương vào trong để chữa trị. Harry thẩn thờ nhìn xung quanh, cảm giác tự trách bắt đầu dâng lên trong lòng thằng bé, nó siết chặt hai tay, những sợi gân trên mặt nó phập phồng lên, chứng tỏ cảm xúc lúc này của thằng bé rất mãnh liệt. Helen và Draco đã đến, bọn nó đứng trên đỉnh của tòa lâu đài ở một góc khuất không ai chú ý đến, Helen nhìn quanh đống kiến trúc đổ nát như đang suy nghĩ điều gì. Bỗng nó thấy Harry lao ra ngoài, nhưng sau đó Hermione, Ron, Ginny và một số người khác đã chạy ra cùng lúc, học lôi kéo và ngăn cản Harry không cho Harry đi tìm Voldemort, trong đó Ginny có vẻ rất xúc động, con bé ôm chầm lấy Harry vừa nói gì đó vừa khóc rống, nhìn hết toàn bộ quá trình ánh mắt Helen chợt lóe có vẻ nó vừa nghĩ ra gì đó.

Draco thấy Helen im lặng bèn nắm lấy tay nó siết chặt lại, Helen giật mình, nó mỉm cười nhìn Draco rồi vỗ vỗ lên tay thằng bé. Phía bên dưới, Harry đã bắt đầu đi, nhìn thằng bé rất kiên quyết, mọi người đành đứng nhìn và không lên tiếng nữa. Draco quay sang hôn lên trán của Helen và nói: "Phải thật cẩn thận!!" Helen lại cười, nó gật gật đầu và đẩy nhẹ thằng bé: "Em biết rồi, đi đi.." Sau đó Draco đuổi theo phương hướng Harry vừa biến mất.

Helen nhìn về phía rừng cấm một lúc lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, nó nhìn xuống lần nữa thì thấy bọn Hermione đang giúp những người bị thương còn lại di chuyển vào trong, chỉ còn Ginny vẫn đang đứng, con bé cũng nhìn về phía khu rừng cấm, những sợi tóc đỏ cứ bay lòa xòa che đi biểu cảm lúc này của nó, Helen nhìn chằm chằm Ginny, một lúc sau Ginny cũng có vẻ đã nhận ra được điều đó. Con bé quay nhìn xung quanh và tìm về phía ánh mắt đã nhìn nó. Helen thản nhiên nhìn lại khi Ginny tìm thấy nó, con bé làm khẩu hình miệng "Xin chào!!" và mỉm cười với Ginny. Ginny có vẻ ngạc nhiên hai mắt nó trừng lớn rồi ánh mắt dần dần lạnh đi, Helen còn thấy được trong mắt của Ginny đầy sự thù hận, Helen nhìn Ginny với ánh mắt khiêu khích rồi xoay người bay đi. Qua chiếc mũ Helen thấy Ginny bắt đầu đuổi theo nó, con bé cười đầy thâm ý và tự nhủ con cá đã cắn câu mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net