CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm đó ông William đã sang nhà Dursley để xin cho Harry sang nhà ông đón sinh nhật với Helen như mọi năm. Được sự đồng ý từ họ Harry hớn hở sang nhà Helen cùng với ông William, Harry vừa vào nhà chưa kịp nhìn thấy Helen thì đã bị bà William đưa đi thử bộ đồ mà bà đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Helen đã chuẩn bị gần xong, nó đang chải tóc trên phòng, với tay lấy cái nơ nho nhỏ cài lên tóc rồi nhìn gương một chút, mỉm cười hài lòng. Khi Helen xuống nhà, thì mọi người đã ở đó rồi, nó nhìn Harry một chút, đưa mắt từ đầu đến chân rồi nhìn từ chân lên đến đầu, đến nỗi Harry phải run rẩy cả người, à Helen biết là nó vừa mới làm Harry sợ rồi, nó dời ánh mắt đi, nhưng nó công nhận là bà William thật có mắt thẩm mĩ, nhìn Harry rất dễ thương, chắc không thua gì Draco đâu nhỉ? Harry lại nhìn nó, rồi nói một câu:

- Dễ thương lắm Helen!

- Cảm ơn cậu Harry.

Helen trả lời thật bình tĩnh, nhưng trong lòng nó hình như đã nở hoa rồi. Mọi người cùng nhau đón sinh nhật thật vui vẻ, sau khi cắt bánh thì Helen đã lấy bức thư của Hogwarts đưa cho Harry, hai đứa định mở thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Helen đoán là Hagrid, đang định mở cửa thì Harry đã tung tăng chạy trước. Cửa mở ra, thằng bé có chút giật mình, nó lùi về phía Helen một chút, Hagrid vào chào hỏi ông bà Williams một chút rồi nói chuyện với Harry. Thì ra Hagrid là giáo viên hướng dẫn của Helen và Harry, bây giờ Hagrid vẫn đang cố thuyết phục cho Harry rằng nó là một phù thủy, nhìn biểu cảm của Harry thì Helen biết nó không tin vào điều đó rồi, Helen nhắc Harry về bức thư, cả hai bắt đầu mở ra, Harry đọc từ từ, nhìn khuôn mặt nó có vẻ rạng rỡ hẳn sau khi đọc hết bức thư. Harry nhìn Helen như muốn Helen khẳng định điều đó vậy, Helen cầm tay Harry và nói:

- Đúng vậy Harry, chúng ta là phù thủy.

Có lẽ Harry đã chấp nhận được sự thật này, sức thích nghi của Harry mạnh hơn Helen tưởng, Hagrid đã đưa Harry về nhà Dursley để nói với họ một tiếng trước khi đưa Harry vào nhập học. Đang dọn dẹp thì Helen nghe tiếng quát của ông Dursley, một lúc sau thì im bặt, Helen lên ngủ một chút, đến sáng nó phải đến hẻm xéo mua đồ dùng học tập, vì rất háo hức nên nó không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại, đến lúc vừa chợp mắt một chút thì đã bị bà William gọi dậy. Lúc ra khỏi cửa Helen đã thấy Harry vẫy tay, Harry nhìn có vẻ háo hức hơn cả nó. Hagrid đưa nó và Harry đến một nơi nhìn có vẻ khá là cũ kỹ, từ lúc Harry vào đây nó đã nắm chặt lấy tay của Helen, nơi đây có rất nhiều người, họ ăn mặc kỳ lạ, mọi đồ vật nơi này đều tự chuyển động. Harry có vẻ ngạc nhiên khi có người biết được tên nó, cái người mà Helen đề phòng đã bước đến, giáo sư Quirrel với chiếc khăn trùm đầu nhìn thật là dị, ông ta nói vài điều nhảm nhí với Harry. Helen rất không kiên nhẫn khi đứng nghe ông ta nói nhảm, cuối cùng Hagrid cũng lên tiếng rồi kéo hai đứa nó đi, đến một bức tường Hagrid lấy cây dù gõ gõ lên những viên gạch trên đó, tiếp đến bức tường tự động tách ra, tạo thành một cái cửa. Helen cùng Harry bước vào, cảm giác thật là khác khi chỉ đọc và được chứng kiến như thế này, tụi nó nhìn ngó khắp nơi cuối cùng ánh mắt Harry dừng trên chiếc tủ trưng bày có một đám trẻ vây quanh, một cây chổi bay, Helen không mấy hứng thú vì nó đã nhìn thấy chúng rồi. Họ cùng đến Gringotts để rút tiền, Helen cũng có một căn hầm ở đây, ông bà Williams đã chuẩn bị cho nó. Helen đưa chìa khóa cho yêu tinh, rất nhanh nó và Harry đã lấy xong số tiền cần dùng, Harry vẫn còn ngạc nhiên vì không nghĩ bản thân có nhiều tiền như vậy. Bọn nó cùng Hagrid đến căn phòng 713 để lấy hòn đá, nhìn Hagdrid to con như vậy chứ động tác ông ấy lại rất nhanh, ông lấy hòn đá nhanh đến nỗi Helen còn chưa nhìn rõ. Hagrid không quên dặn bọn nó là đừng đề cập chuyện này với ai. Hai đứa nó nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu vì còn cả đống đồ đang chờ bọn nó đến mua.

Bọn nó bắt đầu ở tiệm may, vừa bước vào thì người ta đã biết bọn nó đến may đồng phục Hogwarts. Cây thước đang đo thì tiếng mở cửa lại vang lên, Helen ngước lên và nhìn thấy một thằng bé trông cũng dễ thương với mái tóc bạch kim, Helen đã khẳng định được đó là Draco nhờ người đàn ông đi phía sau thằng nhóc đó, tóc dài bạch kim cầm tay cầm cây gậy đầu rắn, ngoài Lucius Malfoy thì còn ai nữa. Helen tự nhủ đúng là xui xẻo, nó vẫn đứng để cây thước đo vì đã sắp đo xong. Nhưng ông Lucius lại đến, không phải để châm chọc Harry mà đến chổ nó để bắt chuyện, ông ta hỏi về ông bà Williams, Helen trả lời qua loa vài câu rồi kéo Harry đi mất, bà chủ hẹn một lát sau sẽ có đồng phục cho bọn nó, một điều nó cảm thấy lạ là từ khi bước vào thì Draco chỉ im lặng, nhìn nó? Lại có chuyện gì sao? Helen tự nhủ mặc kệ vậy, mua đồ trước rồi tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net