CHƯƠNG 24: THEO DÕI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hôm nay là một ngày không nắng, mưa tầm tã làm cô khó chịu. Cô rất ghét trời mưa. Nó cho cô cảm giác khó chịu dù cô thích trời lạnh.

    Từng giọt mưa rơi tí tách trên mái nhà của quán trọ. Kime thở dài nhìn ra bên ngoài, đôi mắt mệt mỏi nhìn những chiếc ô đủ loại màu sắc đang di chuyển.

     "Chủ Nhân, tối hôm qua Người gặp Kibutsuji Muzan sao không giết hắn?" Miu bay xung quanh cô nhưng cô lười tới mức không thèm liếc mắt nhìn.

     "Miu, em đã từng thấy Fan nào mà lại giết Idol của mình chưa?" Kime hướng mắt vào những đám mây đen xám xịt trên bầu trời.

    "..." Miu im lặng nhìn Kime lòng thầm tặc lưỡi thắc mắc.

    Đối với Miu thì các nhân vật trong anime chi là thứ giúp con người giải trí nhưng đối với cô, nó như một sự cứu vớt đời cô từ sự cô đơn trong cuộc sống ở thực tại.

    Đôi mắt thẫn thờ nhìn dòng người bận rộn, ồn ào nói chuyện. Đang lướt nhìn những người đó thì đôi mắt cô lại ở một người đàn ông mặc kimono quen thuộc. Cái dáng làm cô nhớ tới ai đó.

    Đang ngắm nhìn người đó thì bỗng nhiên người đó ngước mặt nhìn cô như biết được cô đang nhìn hắn.

    Đập vào mắt là đôi mắt đen huyền nhìn thẳng vào cô. Khuôn mặt của anh ta rất điển trai làm những cô gái đi qua anh cũng phải quay mặt nhìn và đỏ mặt.

    "Cụ Nhất!!!!? Cụ đang làm gì ở đây?!!!" Kime giật mình suýt rơi xuống đất. Nhìn lại thì không thấy Kokushibo ở đâu.

    "Này Miu! Em thấy Cụ Nhất phải không?!!" Kime quay mặt sang nhìn Miu.

    "Vâng.."

    Kime nhanh chóng chạy nhanh xuống dưới tìm kiếm tung tích của Kokushibo nhưng không còn thấy nữa.

    Trước mắt cô bây giờ chỉ là dòng người xô đẩy, chen lấn nhau để đi làm việc kiếm tiền.

    Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Cụ Nhất. Thở dài một hơi rồi bước vào trong phòng trọ.

     Từ đằng xa, một bóng người cao lớn đang nhìn cô từ xa dõi theo bước đi của cô đang vào phòng.

    Một buổi tối không trăng cũng không sao, Kime chuẩn bị lên đường đi truy tìm tung tích của Muzan chơi.

    Dù trong manga có đề cập nhà của Muzan đang ở hiện tại nhưng không rõ là nhà nào nhưng chắc chắn là nhà phải giàu nhất cái phố đông người này.

    Chầm chậm bước đi nhìn xung quanh, Kime vừa cảnh giác vừa vào hẻm tối. Tối nay trời không mưa nên cô cũng yên tâm ra ngoài.

    Đôi mắt lướt nhìn xung quanh cảnh giác với mọi thứ mình thấy. Chỉ cần cô lơ thì cũng có thể bị lũ quỷ tấn công bất cứ lúc nào.

    Dù rất mạnh nhưng cô vẫn không tự tin về sức mạnh này lắm. Cô là con gái mà, nếu cô là con trai thì cô có thể khai thác hơi thở của vũ trụ này tối đa vì cơ bắp của con trai rất nhiều.

    Nhưng cơ thể nhỏ nhắn của con gái rất tiện. Linh hoạt, dẻo dai, tốc độ có thể nhanh hơn Muichirou đấy.

    Đi dưới đất chán chê, Kime nghĩ tới việc nhảy lên các mái nhà để tìm cho dễ. Nghĩ là làm, cô lấy đà nhảy lên cao. Chân nhẹ nhàng dđáp xuống mái nhà rồi di chuyển.

    Đời này cô chưa từng nghĩ mình có thể nhảy lên nóc nhà một cách dễ dàng như vậy. Cái này mà xuyên qua Attack on Titan thì không cần bộ động cơ đó thì việc cô tiêu diệt mấy con Titan là việc dễ như ăn cháo.

    "Sao còn chưa thấy?!!" Kime vừa nhảy vừa than vãn. Bỗng một đòn kiếm từ đâu tới phía cô làm cô suýt chết. Kime nhảy lùi lại đề phòng.

     Từ dưới, một nam nhân cao lớn ngước mặt lên nhìn cô giữa hẻm nhỏ tối tăm.

    Cô có thể cảm thấy một luồn sát khí lớn đang toả ra. Đột nhiên thân ảnh đó lấy đà nhảy lên. Tay rút kiếm để chuẩn bị cắt đầu cô khi Kime đang ló đầu nhìn xuống.

     "Hơi thở của mặt trăng

       Thức thứ nhất: Ám Nguyệt: Tiêu Cung"

     Anh ta rút kiếm nhanh lao về phía cô rối chuần bị chém đầu cô với một nhát kiếm dứt khoát.

     Tưởng chừng cô sẽ bay màu nhưng Kime cũng chẳng ngần ngại rút kiếm chặn đường kiếm của hắn. Một đường kiếm thật tao nhã và không một khuyết điểm.

     Kime nhẹ nhàng nhảy ra xa nhằm giữ khoảng cách nhất định với kẻ trước mặt. Đôi mắt vũ trụ híp lại nhìn rõ hắn.

     "K-Kokushibo!?" Kime bất ngờ nhìn Thượng Huyền Nhất Kokushibou bình tĩnh ngước mặt lên nhìn cô. Gió thổi mạnh làm cho ai cũng phải ớn cả da gà khi đứng trên cao.

    "Ngươi...." Giọng nói khàn đặc của Kokushibo vang lên trong đêm lạnh giá. Từ từ chậm rãi không khác gì là đang cố hù người.

     Kime lắng nghe Cụ Nhất đang định nói gì. Đột nhiên Kime nhớ ra Kokushibo có khả năng nhìn thấu thế giới.

     Cô chắc chắn rằng Cụ đã thấy được khả năng kiếm thuật cùng khả năng làm chủ hơi thở một cách nhuần nhuyễn.

     "Kĩ thuật kiếm và hơi thở không một góc chết. Nó uyển chuyển, tao nhã hơn cả tên đó" Kokushibo bước tới dần dần với phía cô với áp lực như muốn đè nặng phổi người khác.

     Nhưng đối với cô, cái sự vui vẻ khi lần đầu gặp Cụ Nhất bằng xương bằng thịt trước mặt đã che đi nỗi sợ hãi trong lòng ngực.

    'Nghiêm nghị, bình tĩnh trong mọi tình huống. Không hổ danh Cụ Nhất!!! IDOL CỦA LÒNG CHÁU!!!!' Trong thâm tâm của Kime như đang nhảy ngót ăn mừng.

     Như mũi tên của thần tình yêu bắn xuyên qua lồng ngực, nơi mà trái tim nóng đang đập. Xung quanh cô như tràn ngập màu hồng và những màu sắc hạnh phúc khác nữa.

     "Cho ta biết tên của ngươi đi" lời nói của Kokushibo như kéo cô về hiện thực. Giờ không phải là lúc để vui vẻ, chỉ cần cô lơ là một chút vơi Cụ Nhất thì đầu sẽ không còn nằm trên cổ nữa.

     "Kime, chỉ là Kime thôi" Cô lấy lại sự bình tĩnh.

     Rút thanh Nhật Luân Kiếm, vào thế thủ cũng như tấn công sẵn sàng bước vào trận chiến mà cô không hề mong muốn. Lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì.

    'Ngay cả thế thủ kia cũng hoàn hảo hơn tên đó' Kokushibo ghen tị nhìn cô.

    Cụ đã dành hơn 500 năm đề trau dồi kiếm thuật và kĩ thuật hơi thở của mình nhưng vẫn chưa đặt tới múc thượng thừa như Yoriichi.

     Cứ tưởng ngoài Cụ Nhật ra sẽ không còn ai có thể đạt tới cảnh giới đó thì hơn 500 năm sau, Kime chính là người đầu tiên hắn thấy là người có khả năng ngang tầm, à không! Phải hơn cả em trai của Kokushibo, Yoriichi nữa.

    "Kime...chỉ Kime thôi sao? Ngươi không có họ à?" Kokushibo thoát khỏi kí ức của mình khi còn là con người để tiếp tục nói chuyện với cô.

    "Không có. Từ khi sinh ra, Kime này đã không có họ" Cô cũng không biết nên xưng hô với Kokushibo như thế nào.

    Những đám mây đen dần trôi đi nhường chỗ cho mặt trăng sáng trên bầu trời.

    Ánh sáng của mặt trăng yếu ớt chiếu rọi cả màn đêm. Lúc này Kokushibo mới nhìn rõ màu sắc trên thanh kiếm của cô.
 
    "Màu sắc trên thanh kiếm của ngươi thật lạ. Ta chưa bao giờ thấy một tên thợ săn quỷ nào có thanh kiếm có màu lạ từ xưa tới nay. Ngươi sử dụng loại hơi thở nào vậy?"

    Nhờ ánh sáng mặt trăng mà Cụ nhìn thấy thanh kiếm của Kime. Một màu sắc mà Kokushibo chưa bao giờ thấy từ trước tới nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net