CHƯƠNG 27: THỰC HAY MƠ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Khi được đưa về Điệp Phủ, ai cũng lo lắng cho cô khi phổi của cô gần như bị đóng băng.

    Đến Shinobu cũng nhăn mặt khi nhìn vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê của cô.

    Tình trạng của cô bây giờ rất nguy hiểm, nếu cô không được đưa về sớm hơn thì có lẽ cái mạng này của cô không còn giữ lại được.

    Shinobu đã rất cật lực làm việc chữa bệnh cho cô. Khi Himejima bế cô đưa cho Shinobu, nhìn thể trạng của cô làm cho Shinobu cuống quýt cả lên. Lúc đó, cả Điệp Phủ rất bận rộn và ồn ào.








    "Đây là đâu?" Giọng nói của Kime vang vọng khắp nơi trong khu rừng. Khi cô mở mặt thì cô đã thấy mình đang dựa vào một gốc cây cổ thụ.

     Ánh sáng chiếu le lói qua các tán lá làm cô chói mắt. Kime từ từ đứng dậy, cô thắc mắc rằng sao mình lại ở đây.

    Rõ ràng là trước khi bất tỉnh, Kime đã thấy hình ảnh của Himejima, Rengoku và Tomioka tới lo lắng cho cô, bế cô đi.

    Đôi chân bước đi trong vô định, tiếng chim hót khắp cả khu rừng. Yên bình không thể tin nổi.

    Giờ cô mới biết rằng hiện tại mình đang mặc một bộ kimono ngắn tới đầu gối màu tím như hoa tử đằng cùng obi màu trắng.

    Chân mang vớ đen khá giống với đôi vớ của vợ Uzui. Mái tóc đen được cột lỏng ở sau gáy. Trên hông cô còn dắt theo một thanh Nhật Luân Kiếm quen thuộc.

     Kime đoán rằng cô thực tại đang bất tỉnh trên giường bệnh của Shinobu. Còn ý thức thì lại lạc ở chốn khỉ ho cò gáy này. Nghe khá giống xuất hồn.

     "Trời má! Ở đây là đâu vậy? Mình cần tỉnh lại gấp để tham chiến ở Làng Thợ Rèn nữa!!!" Kime mệt mỏi than vãn.

    Cô thử tát mình một cái nhưng thay vì không đau thì cô lại cảm nhận cơn đau rõ ràng. Vậy đây không phải là mơ?

     "Ai vậy?" Một giọng nói nam trầm thấp vang lên thu hút sự chú ý của Kime.

     Cô quay người lại tìm kiếm nơi phát ra giọng nói ấy. Đập vào mắt cô là một người con trai khá trẻ.

     Mái tóc đen cùng những lọn tóc nhỏ uốn cong lại trên đầu. Khuôn mặt màu sẫm, đôi mắt to màu hạt dẻ dưới cặp lông mày đen dài.

     Trên khuôn mặt có vết bớt hình ngọn lửa lớn lan rộng xuống mí mắt, anh ta cũng đeo một cặp khuyên Hanafuda.

    "Yo....rii...chi?" Kime mấp máy môi phát ra những âm thanh nhỏ. Trước mắt cô là Cụ Nhật Yoriichi, kiếm sĩ mạnh nhất thời Chiến Quốc.

    Như nghe được từ cô vừa nói, Yoriichi nhìn thẳng vào mắt cô hơn.

    Đôi mắt màu hạt dẻ nhìn cô với khuôn mặt đụt đã di truyền cho hai người là Muichirou và Giyuu.

    "Cô biết tôi?" Yoriichi với chất giọng lạnh lùng nhìn cô nói.

    "À vâng!! Ngài là kiếm sĩ duy nhất có thể sử dụng Hơi Thở Mặt Trời đầu tiên và duy nhất trong hàng nghìn năm qua của Sát Quỷ Đội"

     Kime gật đầu lìa lịa. Cảm xúc của cô bây giờ rất hỗn loạn. Lần đầu gặp Yoriichi bằng xương bằng thịt, dù không biết đây là mơ hay thực thì cô không quan tâm.

     'Ấn Diệt Quỷ, cô ta có rồi. Các cơ bắp, xương cho thấy cơ thể của cô ta đã được tinh luyện tối đa. Có vẻ mình không nên bỏ qua người này'

    Anh nhìn cô bé 14 tuổi trước mặt đang loay hoay tìm thứ gì đó.

    Yoriichi nhìn cô rồi đoán rằng cô cũng là một Sát Quỷ Nhân vì trên người cô cũng có một thanh kiếm.

     Và đôi mắt của anh đã thấy các tế bào, xương, cơ của cô, tất cả đểu chắc khoẻ.

     Cũng như dựa trên cách cô hít thở thì anh có thể phán đoán một điều rằng cô có một nền tảng thể lực cực kì khoẻ.

    "Cô cũng là thợ săn quỷ?" Yoriichi lạnh lùng nói. Anh là chỉ muốn xác nhận ý nghĩ của mình về cô là đúng.

     "À...vâng! Em cũng là một thợ săn quỷ đang trên đường làm nhiệm vụ ở đây!" Kime gật đầu.

    Tay vẫn đang tìm kiếm chiếc máy ảnh của mình nhưng lại không thấy.

    'Cô ta có một đôi mắt thật là lạ. Mình chưa thấy ai có đôi mắt đó' Yoriichi nhìn thẳng vào mắt của cô. Một đôi mắt đặc biệt có một không hai trên đời.

    "Hơi thở?"

    "Hơi thở!? À là hơi thở của vũ trụ" cô giật mình nhưng vẫn trả lời. Cô không thích nói dối người khác.

    Không phải vì nó làm cô bối rối hay khó chịu, mà chỉ đơn giản là không thích mà thôi.

    "Hơi thở thật lạ, tôi chưa nghe bao giờ. Nó được phân nhánh từ Hơi Thở Mặt Trời?" Yoriichi xoa cằm nói.

    Anh lại thấy cô rất bí ẩn, từ đầu tới giờ cô rất bí ẩn.

   Gió thổi qua các cành cây xào xạc. Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua các tán lá in trên mặt đất đầy cỏ xanh tươi những tia sáng vàng nhè nhẹ.

   Hai người một trai một gái đứng đối diện nhau.

   Một lớn một nhỏ im lặng nhìn nhau trong thời tiết oi ả, khó chịu. Bỗng người con trai trẻ tuổi ấy nói một câu làm cho cô gái giật mình.

   "Cô trở thành kế tử của tôi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net