CHƯƠNG 29: LÀNG THỢ RÈN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đã hơn một tuần trôi qua, cô đã khoẻ hẳn. Nhưng vì bất tỉnh hơn nửa tháng làm cho độ dẻo dai, linh hoạt và sức mạnh bị giảm sút nên cô đã phải ở lì trong Ngân Hà Phủ để lao đầu tập luyện.

    Cô cũng được cấp lại đồng phục vì trong trận chiến với Kokushibou thì nó bị rách khá nhiều chỗ dù cơ thể cô không có ngoại thương mà chỉ nội thương ở phổi...

    Lúc nhận đồng phục thì nó làm cô nhớ tới lần đầu tiên trở thành Sát Quỷ Nhân.

    Người may đồng phục cho Sát Quỷ Đội là Mắt Kính Cặn Bã đã đưa cho cô một bộ đồ không thể làm cô phải nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ (?).

    Bộ đồng phục đó may rất hở hang. Áo thì không có cúc ở phần ngực. Váy ngắn cũn cỡn.

     Cô thề là lúc đó cô đã có ý định xách kiếm đi tìm Madea Masao. Kime không phải là ghét mặc váy nhưng cô là đứa không thích mặc áo quần hở hang.

     Dù cho có là hở chân hay ở eo nhưng nếu váy hơn đầu gối thì cô có thể tạm chấp nhận nhưng chỉ là tạm thôi. Bảo cô cổ hủ cũng được.

    Cô không muốn mặc nó dù cô thấy Kanroji mặc cũng không vấn đề gì nhưng nếu cô mặc vào thì khác nào tự mình sỉ nhục bộ ngực bằng phẳng của mình?

    Thế là cô tìm tới chỗ may và đứng trước mặt cô ấy và đốt bộ đồng phục ấy. Vì vậy mới có đồng phục có tay áo dài hơn bàn tay một chút như ngày hôm nay. Đó là yêu cầu của cô...

    Nhắc mới nhớ, kiếm của cô đã bị mẻ quá nhiều. Với tư cách là một là một thợ rèn kiếm tài ba, thợ rèn kiếm của cô đã đem nó về để tu sửa lại.

    Cô cũng xin Oyakata-sama tới đó để lấy kiếm. Và Ngài đã chấp nhận.

   Làng Thợ Rèn là nơi được che dấu rất bí mật. Đây là nơi ở của các Thợ Rèn có nhiều kinh nghiệm.

   Cũng như suối nước nóng ở đó rất chi là tuyệt vời. Nó có thể chữa trị vết cắt, trĩ, phỏng, sưng viêm,.....thật là tuyệt vời.

     Nghe nói Kanroji-san đang ở đó nữa.

   "Được rồi, Ngài có thể mở bịt mắt được rồi"

   Đưa tay lên cởi đồ bịt mắt. Ban đầu mọi thứ còn mờ mờ vì bịt mắt quá lâu nhưng vài phút sau, hình ảnh trước mắt cô đã hiện rõ.

   Cánh rừng xanh mơn mởn phía sau những ngôi nhà lớn tuy được xây dựng bằng những vật liệu đơn sơ từ tre gỗ.

    Nhưng nó lại làm cho người khác cảm thấy những ngôi nhà đó đang cố hoà mình vào thiên nhiên vậy.

    "Cảm ơn nha!" Kime quay sang mỉm cười với Kakushi đã cõng cô tới đây.

    "Không đâu! Bổn phận của tôi là giúp Ngài tới những nơi bí mật" Kakushi ấy cũng vui vẻ khi được cảm ơn.

    Đừng đùa, được một Trụ Cột ưu tú cảm ơn rất khó khăn. Điều đó làm anh ta nhớ tới những lần cõng các Trụ Cột. Người thì thờ ơ, người thì cục súc, người thì ồn ào quá mức,...

     (Đến đây đột nhiên thắc mắc. Khi Gyomei tới Làng Thợ Rèn để bảo trì vũ khí thì làm thế nào để tới?)

     Kime vẫy chào tạm biệt với Kakushi rồi bước đi tìm người rèn kiếm cho cô, Kajiya Kashii.

    Tên của cậu ta khá kì lạ vì họ của cậu Kajiya (鍛冶屋) nghĩa là Thợ Rèn còn tên thì được rút từ Kashikoi (賢い) có nghĩa là Tài Giỏi.

    "Thợ Rèn Tài Giỏi". Khi đọc tên thôi thì cũng biết cậu ta tài giỏi tới mức nào và quan trọng cậu ta cũng bằng tuổi cô nhưng sinh trước cô 5 tháng.

    Kime bước tới một ngôi nhà tuy không nhỏ nhưng diện tích đủ để hơn 5 người ở. Bên cạnh nhà cũng trồng rau củ.

    "Cho hỏi có Kajiya-kun có ở đây hay không?" Cô gõ cửa nhẹ nhàng. Cánh cửa mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ tuổi trung niên.

    Mặc bộ Kimono màu xanh trời nhẹ nhàng. Khuôn mặt bị che bởi mặt nạ Hyottoko. Một loại mặt nạ truyền thống của Nhật Bản, thường được sử dụng trong các lễ hội với mục đích gây hài.

    "Kime-sama!?? Ngài đến tận đây để tìm con trai của tôi? Thật là! Chắc thằng bé lại quên đưa kiếm cho Ngài nữa rồi!! Thành thật xin lỗi Kime-sama!!!"

     Người phụ nữ ấy tên là Kajiya Yuji, mẹ của Kashii. Cô ấy liên tục gập đầu xin lỗi liên tục làm cô lúng túng.

    "Vậy thì Kajiya-kun đang ở đâu vậy?" Kime mỉm cười trong sự bối rối.

    "A! Thằng bé đang bận tập rèn những loại kiếm mới. Hiện tại đang ở trong rừng" Vừa nói bà Yuji vừa chỉ tay về phía khu rừng gần đó.

    Kime gật đầu cảm ơn rồi bước đi về phía rừng. Sau lưng vẫn còn văng vẳng tiếng xin lỗi của Yuji-san.

    Được một người xin lỗi mình làm cô có hơi lúng túng để xử lí tình huống này. Cô là một người rất có khăn để đưa ra một câu trả lời nhất định hay một cách xử lí phù hợp.

     Bên trong khu rừng là một quang cảnh thoáng mát, bình yên. Tuy gió không thổi nhưng nắng nhẹ làm cho ai cũng cảm thấy đây là một ngày tuyệt vời.

    Cô rất thích thời tiết như thế này, không nóng cũng không lạnh. Nhìn cách mà các đám mây trắng trôi hờ hững tạo thành những hình thù kì lạ qua các tán lá làm tâm trạng của cô cũng vui vẽ hơn.

    Bỗng một con dao sắc nhọn phi tới hướng của cô. Nhanh chóng nhận ra có thứ đang bay về phía mình, Kime nhẹ nhàng né nó.

    Con dao ấy ghim vào thân cây phía sau cô. Kime cũng chưa hoảng hốt là bao, cô quay về phía sau, nơi con dao đang bị ghim vào thân cây. Tiến tới rồi rút con dao ra.

    Mới rút ra chưa lâu thì đột nhiên lưỡi dao ấy từ không màu chuyển dần sang màu vũ trụ. Trên đầu cô như con quạ bay qua, chấm hỏi nhìn con dao ấy.

   "Ah!!!!! XIN LỖI!!! NÓ LÀ CỦA TÔI!!!!" Một giọng nam vang lên từ phía sau cô. Giọng trong có vẻ như khá gấp gáp. Kime biết được giong này là của ai, cái chất giọng mà cô không quên.

   Từ từ quay về phía sau nhìn nơi phát ra giọng nói ấy. Cô cô gắng mỉm cười, ra vẻ mình không sao như vừa lúc ấy chưa hề có con dao nào đã suýt găm vào đầu cô.

   'Giờ vẫn cười được, Chủ Nhân hay thật' Miu nhìn Kime qua một màn hình nhỏ.

   "Này Miu-chan~ Ngươi đang xem cô bé tên là Kime ấy hả?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

   "Đừng có giở giọng với ta như vậy. Ta đã hơn 5.000 năm tuổi rồi" Miu kinh bỉ nhìn người phụ nữ trước mặt.

    Cô ta có vẻ ngoài đẹp tới mức khó cưỡng. Khuôn mặt trái xoan thon gọn. Chiếc cằm nhỏ nhắn.

    Đôi mắt đỏ như máu hút hồn, như thể trên thế giới không có ai có đôi mắt tuyệt đẹp ấy.

    Chiếc mũi cao, thẳng tắp cùng đôi môi mỏng đỏ tự nhiên. Làn da trắng như sứ cùng mái tóc trắng chuyển dần đỏ ở phía sau.

    Cô ấy có một cơ thể tuyệt đẹp với ba vòng gợi cảm, vòng nào ra vòng nấy. Chẳng bù cho main chính nhà chúng ta. Ba vòng như một...

     "Thôi mà Miu-chan~! Dù ngươi có hơn 5.000 tuổi nhưng với bộ dạng ấy thì chẳng ai đoán được ngươi đã hơn 5.000 tuổi đâu!"

     Cô ấy liên tục mỉm cười dùng ngón tay trỏ thon dài chọt chọt liên tục vào má của Miu.

     Miu giờ không phải là cuốn sách hay bay lơ lửng nữa mà là một cô bé tầm 10 tuổi. Với mái tóc xanh dương mềm mại cùng đôi mắt lớn trắng vô hồn.

    Chiếc mũi nhỏ xinh xinh. Đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh ai nhìn cũng muốn véo, muốn cắn một lần. Miu mặc một bộ váy màu trắng tinh như tô lên làn da trắng sứ ấy.

    "Ta khinh bỉ ngươi đó Thần Lửa, Moeru" Miu liếc nhìn thiếu nữ tầm tuổi đôi mươi tên là Moeru ấy.

     "Dù gì ngươi cũng là thần ngang bằng với ta mà Thần Thời Gian, Miu- À không! Là Jikei mới đúng" Moeru ấy cũng không phải dạng vừa. Cô ấy híp đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy lại nhìn Miu.

    Miu chỉ im lặng không nói gì, lẳng lặng quay sang nhìn Kime đang nói chuyện với một đứa con trai khác.

    Cô thừa nhận rằng Jikei là tên của cô. Cô chính là vị Thần Thời Gian nổi tiếng. Tên của cô Jikei (じけい ) được lấy từ Tokei (時計) nghĩa là Đồng Hồ và Jikan (時間) nghĩa là thời gian.

    Những vị thần này là những người điều hành cả thế giới này. Người có quyền lực nhất. Tất cả các vị thần ở đây đều không có họ.

    Họ sinh ra có thể là từ hai vị thần hợp nhau nên duyên hay chỉ là từ ước muốn của con người hoặc được sinh ra để đảm nhận một nhiệm vụ khác tuỳ theo việc con người dưới nhân giới kia đã tạo ra cái gì.

    Ước nguyện, ước mơ, thờ phụng hay mong muốn, tất cả vị thần ấy đều được sinh ra từ đó.

     Đương nhiên cũng sẽ có một người đứng đầu, lãnh đạo mọi vị thần trên thế gian này. Một vị thần đứng trên hàng vạn vị thần khác. Thần Vũ Trụ.

     Người đã tạo ra các hành tinh, cũng như là người đã gián tiếp tạo nên các vị thần từ Thần Mặt Trời, Thần Gió hay Thần Mặt Trăng,....

     Các vị thần trên thế gian này chẳng ai biết được khuôn mặt của Ngài ấy như thế nào. Nhưng theo các ghi chép của các vị thần đời trước.

     Thần Vũ Trụ là một người chàng trai có khuôn mặt hoàn mĩ, đẹp hơn cả các vị nam thần khác trên thiên giới.

    Anh ta luôn mặc một bộ quần áo màu đen, rất hiếm khi bắt gặp vị thần ấy mặc màu sáng. Đa số là những màu tối.

     Khuôn mặt anh ta luôn tỏ vẻ lười biếng, buồn ngủ, không quan tâm sự đời.

     Nghe nói anh ta nếu chán thì có thể làm một vụ nổ lớn, thường thì nhân loại thường gọi là Big Bang hoặc tạo một vụ nổ siêu tân tinh.

     Mục đích là nhìn nhân loại khổ sở tìm tòi vì sao lại có vụ nổ bất thường ấy. Anh ta rất thích nhìn các vị thần và nhân loại khổ sở trong một vụ gì đó.

     Nhưng cũng theo một nguồn tin mà chẳng ai biết đúng hay không thì Thần Vũ Trụ ấy có một người con trai.

     Tính cách con trai của vị thần tối thượng ấy giống ý hệt cha mình. Đều thích nhìn người khác thống khổ. Thích chà đạp trên nỗi đau của người khác.

     Lười biếng, cao ngạo, chẳng xem ai ra gì. Nhưng cũng có người nói rằng con của vị thần tối thượng ấy là con gái.

////////////////
    Đến đây tác giả thấy mình có tư duy phong phú thật :Đ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net