CHƯƠNG 45: MẶT TRỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Sau khi đã chém bay đầu hắn thì cậu thở ra hít vào liên tục để lấy không khí. Nhìn cơ thể không đầu của Hantengu đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo.

    Từ phía rạng đông, bầu trời đang dần chuyển màu sáng hơn báo hiệu cho mặt trời sắp mọc và ngự trị cả bầu trời.

    Nhưng đó chưa phải là tất cả. Nezuko, ở đây toàn là cánh đồng chẳng lấy hang tối nào để Nezuko trốn được mặt trời cả.

    Khi Tanjirou cất giọng định bảo Nezuko chạy đi thì cậu phát hiện rằng cổ họng cậu không phát ra tiếng gì ngoài âm thanh ho khụ khụ của cậu.

    Nezuko đứng lên vươn tay tới Tanjirou nhưng con bé nhận ra Hantengu vẫn chưa chết. Hắn ta đang đứng dậy với thân thể không có đầu tiến tới chỗ dân làng.

   "Mau chạy trốn đi Nezuko!! Trốn dưới râm ấy!!" Cuối cùng cậu cũng có thể nói được nhưng giọng hơi khàn một chút.

   "ƯM......UMMMM!! UMMM UGH!!" Nezuko gầm gừ như muốn nhắc phía sau Tanjirou đang có cái gì. Rồi cô bé đưa tay lên chỉ phía sau cậu.

   Cơ thể của Hantengu đã đuổi kịp các Thợ Rèn kia. Cậu quay ra sau suýt thốt lên một câu chửi thề.

   Cái đầu của hắn, lưỡi của hắn ghi chữ "Oán Hận" chứ không phải "Sợ Hãi".

   Tanjirou sốc lại tinh thần, cầm chặt kiếm định chạy lên phía trước thì từ phía đông mặt trời đã bắt đầu nhô lên một chút.

   Ánh sáng của mặt trời chiếu thẳng vào khuôn mặt của Nezuko. Một nửa khuôn mặt của Nezuko bắt đầu có dấu hiệu bị cháy.

   Nezuko hét lên che mặt lại vì mặt trời đanv từ từ thiêu đốt da cô bé.

   Bất chợt Tanjirou khựng lại quay sang che cho Nezuko.

   "Nezuko!!! Mau thu nhỏ đi!! Anh sẽ mang em vào trong!!" Cậu sợ hãi ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của Nezuko.

   Đôi mắt cậu đảo liên tục tìm người có thể giúp cậu ngay bây giờ nhưng chẳng có ai đủ gần cậu cả.

   Những ý nghĩ liên tục xuất hiện trong não của cậu. Cậu buộc phải chọn, một là Nezuko, người thân duy nhất của cậu và hai là tính mạng của hai Thợ Rèn kia.

   Bỗng Nezuko hất cậu bay lên không trung. Từ trên cao, cậu thấy cơ thể của Nezuko đang bị thiêu cháy dưới ánh mặt trời.

   Mặc dù bị chiếc ống tre chặn trước miệng nhưng nhìn vào khuôn mặt của cô bé dường như Nezuko đang nở một nụ cười đầy sự ngây thơ.

   Tanjirou nhìn thấy nụ cười ấy liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù đôi mắt của cậu đang xuất hiện những dòng nước mặn chát.

   Nhanh chóng dừng khứu giác của mình Tanjirou đã có thể xác định được vị trí của bản thể thật.

   Cậu chém đứt hai tay của hắn rồi chém ngang cơ thể Hantengu không, là Urami mới đúng. Bản thể chính bên trong tim Urami bị chém bay đầu. Những kí ức dần xuất hiện như một thước phim ngắn.

   Mặt trời đã lên, ngự trị cả một khoảng bầu trời rộng lớn. Hantengu cũng đã chết, những mảnh thịt của hắn dần tan rã trước mặt trời.

   Cả người cậu đổ gụ xuống, cậu đã thắng rồi nhưng Nezuko đã.....có lẽ em ấy đã bị mặt trời thiêu đốt. Những suy nghĩ ấy cùng với dòng nước mắt hòa vào làm một rơi xuống mặt đất.

   Cây cỏ đón lấy những giọt nước mắt ấy chôn sâu vào trong đất.

   "Kamado-dono! Kamado-dono!!" Những người thợ rèn ấy liên tục gọi tên cậu. Và một người trong ba thợ rèn ấy chỉ vào phía sau cậu.

   Phía sau cậu là cảnh Nezuko đang đứng dưới mặt trời. Chiếc ống tre bị đứt một bên treo lủng lẳng trên không.

   Cậu nhìn Nezuko với ánh mắt không thể diễn ta nổi, những giọt nước mắt ấy vẫn rơi nhưng nó không còn mặn chát nữa. Bên trong cậu nổi lên một sự hân hoan không thể diễn tả hết bằng lời.

   "Chào...sáng....chào buổi sáng...anh trai...Kamaro..." giọng của Nezuko cất lên trong trẻo và bệp bẹ như đứa trẻ mới bắt đầu tập nói.

   Cậu nhớ tới bức thư mà Tamayo gửi cho mình, trong nội dung thư bảo rằng vào một ngày không xa Nezuko có thể đi dưới ánh nắng mặt trời.

   Lê chiếc chân bị thương của mình gần hơn với Nezuko. Bàn tay chai sạn ấy vươn ra cầm chặt vai áo Nezuko.

   "Cảm tạ...trời đất!...Em.....đã là người rồi....đúng không, Ne..zuko?" Tanjirou cười, đôi lông mày dãn ra nhưng khóe mi vẫn còn nước mắt. Các thợ rèn giúp cậu đứng vững hơn.

   "Tạ....trời ...cảm tạ...Em...người.." Nezuko nghiêng đầu nói những từ bập bẹ.

   Các thợ rèn kia cảm ơn anh em nhà Kamado một cách chân thành tới mức nước mắt của họ chảy ra sau cái mặt nạ.

   Cậu bất chợt ôm lấy Nezuko khóc lớn. Một phần là hạnh phúc vì Nezuko có thể đi dưới mặt trời và phần còn lại là cậu có thể vứt đi cái hộp ấy.

   "Tuyệt....vời"

   Genya đã xuống được bên dưới, cậu nhìn cảnh tượng trước mắt mình một cách hạnh phúc.

   Tanjirou đang cười tươi nói chuyện thì cậu ngã xuống nhưng may mắn là được đỡ lại.

   Từ phía đằng xa, Kime và Mitsuri bước tới. Mitsuri ngoài bị rách vài chỗ ở áo và bị bụi bẩm bám vào cùng vài vết thương ngoài da thì chẳng có vấn đề gì.

   Riêng Kime mới là vấn đề, đầu chảy máu rất nhiều, gãy xương sườn, chân bị gãy.

   Nezuko đang cõng Tanjirou nói chuyện với Muichirou đang được đỡ bởi Kotetsu.

   Mitsuri chạy tới ôm chầm lấy mọi người. Genya đỏ mặt tới mức bốc khói. Cô cố gắng đi tới chỗ của Tanjirou đang ôm lấy nhau.

   Tuy bắp chân bị cắn gãy nhưng trong cô như chẳng quan tâm tới cái chân ấy.

   Cô mỉm cười nhìn Mitsuri đang ôm Tanjirou, Nezuko, Muichirou, Genya và Kotetsu đang kẹt cứng ở giữa.

   "Kime, em không sao chứ?" Tanjirou thấy cô rồi hỏi han. Cậu chưa hề biết tới tình trạng của cô bây giờ.

   "Em không sao"

   "Kime, chân em!!!" Genya quay ra sau nhìn cô. Cậu giật mình trước cái chân dễ thương của cô.

   "Chị đã bảo là để chị cõng em đi mà!!" Mitsuri ôm cô quên luôn lúc mà Mitsuri đã bỏ cô để ôm nhóm Tanjirou ra sao.....chắc cô ấy xúc động quá nên nhất thời quên.

   "Chân gãy rồi như vậy vẫn đi được à?" Muichirou tiến tới chạm chạm vào cái chân bị gãy của cô.

   "Muichirou, đừng chạm vào nó nữ.....a........" cô đang nói bỗng nhiên ngất đi. Cả thân người đổ ngục xuống đất.

   "Kime!!!" Tanjirou gọi tên cô nhưng cô không trả lời.

   Ai cũng cuống cuồng lay người cô dậy.

/////////////

   Tác giả thấy dạo này văn chương của tác giả lại xuống cấp nữa rồi......có lẽ sẽ vào nhà vệ sinh để tu luyện lại văn chương của mình lại lần nữa....






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net