CHƯƠNG 49: ĐAU ĐỚN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Những cuộc tập huấn của cô càng ngày càng khắc nhiệt. Rất nhiều người đến cũng rất nhiều người đi. Điều kiện để họ hoàn thành cuộc tập huấn chính là xuống đất chân núi.

    Nhớ lại cái cuộc họp thượng đỉnh mấy tháng trước trước ấy. Lúc đó các Trụ Cột đã đưa ra quyết định là cử hai Trụ Cột để bảo vệ Oyakata-sama.

   Nhưng Himejima lại nói rằng anh ấy đã từng hỏi Ngài ấy như vậy nhưng Ngài lại nói không cần trong suốt 8 năm ròng.

   Tanjirou cũng đã hoàn thành cuộc tập huấn của mình ở cô một cách xuất sắc.

   Mối quan hệ của cậu rất rộng thế nên cậu có thể biết được vài thứ cần thiết khi huấn luyện ở đây.

   Đó chính là không lơ là trong 1 giây dù là khi đang tìm đường xuống núi, ngoại trừ đang ăn, ngủ để nạp năng lượng.

   Cậu ấy đã có thể tránh, né những đòn tấn công hay những cái bẫy của cô dựa trên mùi.

   Cuộc huấn luyện của Tanjirou và những đứa bám theo cậu đều kết thúc trong 5 ngày. Cô cảm thấy rất hài lòng với Tanjirou.

   "Tanjirou-san....." cô gọi Tanjirou lại. Giờ cô và cậu cùng những người khác đang ở dưới chân núi.

   "Chuyện gì vậy Kime?"

   "Anh........Mong chúng ta còn sống sót để gặp nhau" cô lưỡng lự một hồi rồi nở nụ cười gượng pha chút gì mếu máo.

   "Ừm! Ta sẽ còn gặp nhau!" Tanjirou gật đầu cười hồn nhiên với cô.

    Nhìn bóng dáng của Tanjirou bước đi theo con quạ dẫn đường của mình mà cô có chút nhói.

    Trận chiến này.....cô nên kết thúc nó càng nhanh càng tốt. Họ là quỷ, họ đã giết nhiều người, ăn nhiều người. Đã phạm tội tày trời quá nhiều....cô buộc phải chém đứt chuỗi đau thương đó.






    Mọi chuyện bẵng đi vài tuần nữa, vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Muzan. Nhưng cô cam đoan rằng cái đêm đau thương ấy sẽ tới, sẽ nhanh thôi.

    "Khụ..." Kime ngồi trong phòng đưa tay lên che miệng lại rồi ho một cái. Bên trong bàn tay chính là thứ chất lỏng màu đỏ. Mùi tanh bốc lên cả khắp căn phòng.

    "Chủ Nhân.....Ngài nên nghỉ ngơi đi! Mai lại tiếp tục" Miu luống cuống nhìn Kime đang dùng chiếc khăn lau vệt máu đỏ ở khóe môi.

    "Không sao....ta vẫn tiếp tục được.." cô đặt chiếc khăn xuống sàn. Trên sàn chính là máu của cô cùng vài tờ giấy bị vứt tứ tung bị nhuộm đỏ máu.

   Ánh trăng sáng trên trời cao kia vẫn chiếu sáng cả nhân giới bằng thứ ánh sáng yếu ớt.







    Sáng hôm sau, lại tiếp tục cuộc tập huấn đáng yêu này. Có vài tân binh được cô đánh giá là có tiềm năng.

    Lượng người tham gia Sát Quỷ Đoàn toàn là mấy thằng đực rượi nên rất ít những đóa hoa hồng xinh đẹp.

    Trung bình thì tầm 4-5 đội thì mới có 1-2 đứa con gái. Số lượng con gái rất ít ỏi thế nên mỗi lần gặp đội nào có con gái là cô sẽ nương tay một chút xíu.

    Nhưng chỉ chút xíu thôi, lực cô nương tay còn chưa bằng cô nương tay cho Kanao.

    Lại tiếp tục là một đêm trăng khuyết nữa...cô lại tiếp tục công cuộc rèn luyện kiếm thuật và sức mạnh của mình.

    Nhưng bất chợt có thứ gì đó làm cô rùng mình. Cái cảm giác quen thuộc này......

    Từ hướng nào đó, một con quạ đen liên tục hét lên những từ ngữ làm cô đơ người ra.

    "TRIỆU HỒI KHẨN CẤP! TRIỆU HỒI KHẨN CẤP!!"

    Thanh kiếm gỗ trên tay cô rơi xuống, chiếc haori trắng được thay mới kể từ khi trận chiến ở Làng Thợ Rèn bị gió thổi bay phấp phới.

    Trong một khoảng thời gian ngắn cô đã biến mất cùng con quạ ấy. Các Trụ Cột từ mọi hướng đang dần tới nơi.

   Gió rít gào qua vành tai cô nhưng cô không quan tâm.

   "Nhanh hơn!! Phải nhanh hơn nữa!! NHANH LÊN!!" Mọi suy nghĩ của cô chủ đổ dồn vào dinh thự của Oyakata-sama.

   Tầm nhìn của cô bỗng mờ đi, có thứ chất lỏng màu trong suốt đang tràn ra ở khóe mi rồi rơi khắp chặn đường cô chạy.

   Cô đang khóc, những dòng nước mắt mặn chát nóng hổi đang lăn dài trên má. Đau đớn, buồn bã tới mức tuyệt vọng khi trận chiến ấy cũng đã xảy ra.

   Nó đã xảy ra lúc cô xao nhãn nhất, không đề phòng nhất. Cứ tưởng rằng mình đã sẵn sàng nhưng có lẽ cô đã quá tự tin vào chính mình...

   Kime chưa sẵn sàng, chưa có đủ can đảm để đối diện với sự thật rằng sẽ có những người cô yêu thương ra đi trước mắt mình.

   "ĐÂY RỒI!!!" Cô đã đến được dinh thự nhưng chưa kịp đặt chân vào thì một tiếng nổ lớn kinh hoàng khiến cho cả dinh nổ tung.

   Mùi gỗ cháy lẫn chung với mùi cháy của da thịt người. Mùi máu tuy cô không thể ngửi được nhưng cô có thể cảm nhận được....

   Oyakata-sama, Amane-sama cùng hai người con gái lớn của ngày đã hi sinh. Hi sinh một cách anh dũng...

   "O...yaka...ta-sa....ma" cô mấp máy môi nói ra những từ mà cô hay nói khi báo cáo.

    Nước mắt bây giờ cứ như thác đổ, nó tiếp tục rơi trên áo. Cả người cô như bị đả kích lớn không thể di chuyển. Mồ hôi cùng nước mắt hòa quyện với nhau.

    Khung cảnh mà cô chỉ nhìn qua truyện giờ đây lại được chứng kiến bằng cả đôi mắt này.

    Lửa bốc lên che cả tấm mắt của cô và Sanemi. Ở trong đống lửa ấy chính là Kibutsuji Muzan, hắn ta đang tái sinh lại cơ thể.

    Nhưng chưa kịp tái sinh hết thì những cục thịt từ hư không chui ra tạo thành những chiếc gai nhọn đâm và giữ chặt hắn.

    'Là Huyết Quỷ Thuật! Là kẻ nào đó đang dùng Huyết Quỷ Thuật!' Muzan liên tục nhích người nhưng tiếc là không thể di chuyển.

    Đôi mắt đỏ máu của hắn liên tục đảo xung quanh tìm người thi triển Huyết Quỷ Thuật ấy.

    Bỗng hắn thấy một tay của ai đó đang thủng bụng mình. Bắt lấy bàn tay đó rồi nhìn kẻ phía dưới đang đâm bụng hắn.

    "TAMAYO!!! CON Ả NHƯ NGƯỜI LÀM GÌ Ở ĐÂY!!!" Muzan, hắn gắt lên rít từng cơn đầy khó chịu và ghét bỏ với người phụ nữ tên Tamayo đó.

   "Ngươi nhận ra Huyết Quỷ Thuật này chứ!? Đó là người đàn ông bị ngươi biến thành quỷ ở Asakuga!!"

    Tamayo hét lên. Cơn thù hằn bị dấu bao lâu nay đã bộc phát. Cô chưa bao giờ hận hắn tới như thế này. Kẻ đã giết gia đình cô, lấy đi hạnh phúc duy nhất của cô.

    Lúc mà cô đâm cánh tay của mình vào bụng hắn thì cũng là lúc cô bơm thứ thuốc biến quỷ thành người do cô chế tạo.

    "HIMEJIMA-SAN!! LÀM ƠN!! HÃY LÀM ĐI!!" Tamayo đưa một mắt còn nguyên của mình gọi người đàn ông cao lớn đang cầm vũ khí của mình chuẩn bị tấm công.

    Ở trên áo anh cũng giống Tamayo, đều có những chiếc bùa do Yushirou tại ra nhằm ẩn thân.

   "NA MÔ A DI ĐÀ PHẬT!!" Gyomei tung chiếc chùy sắt và điều khiển nó điêu luyện tấn công vào Muzan.

   Chiếc chùy sắt ấy đập vào đầu Muzan khiến cho đầu hắn nát bét. Mùi máu và thịt cùng những bộ phận trên khuôn mặt rơi ra lả tả.....

////////////////////

   Ngoài từ "hóng", "hóng a~~", "Tem" các thứ thì các độc giả sẽ viết gì?

    Bởi tác giả cứ mỗi lần thấy comment trên truyện thì tác giả lại vứt bỏ mọi thứ về phía sau để xem các độc giả comment gì.

    Nhưng đáng tiếc rằng những từ "hóng" hay đại loại thế cứ liên tục xuất hiện.

    Nó xuất hiện ngày càng nhiều khi tác giả không còn viết theo lối khá "trẩu" như xưa.

    Bởi vì Kime giờ đây đã trưởng thành hơn so với lần đầu gặp các Trụ cùng nhóm Tanjirou.

    Không còn làm mấy trò con bò như xin chữ kí tới mức thái quá và cách nói chuyện quá trẻ con dù đã 14.

    Không phải tác giả bất bình hay ghét bỏ gì đâu.... Tác giả cũng là con người nên cũng có lòng tham riêng. Lòng tham muốn thấy các độc giả sẽ nói gì ngoài từ "hóng" hay "Tem.

    Chỉ muốn các độc giả góp ý hay nhận xét truyện của mình ra sao. Nhưng đại đa số bình luận là từ "hóng" (hoặc số chương) nên tác giả rất hoang mang.

    Chẳng biết là độc giả chỉ đọc cho vui hay truyện của tác giả hay tới mức khiến các độc giả chỉ để lại từ "hóng" rồi rời đi.....

    Không ai là hoàn hảo và tác giả cũng vậy. Tác giả là người được sinh ra từ tử cung của mẹ giống như bao người khác nên lỗ hổng trong tính cách cũng rất nhiều.

    Cái mà tác giả vui nhất là thấy các comment nhận xét truyện hay hay dở. Muốn thấy các bạn hiểu được thứ mà tác giả gửi gắm qua Kime.

    Nhưng các bạn có quyền tự do ngôn luận nên tác giả cũng chẳng thể yêu cầu hay ra lệnh các độc giả phải làm theo ý chính bản thân mình.

    So với những người có danh tiếng trên Wattpad này thì tác giả chỉ là một sợi tóc. Có cũng được, mất cũng chẳng sao vì trên đầu đứa nào mà chẳng có hàng nghìn sợi tóc?

    Là một con người có thói quen hay sửa chữa các lỗi của mình. Tác giả mong muốn các độc giả hãy comment những gì các bạn nghĩ về Kime và bộ truyện.

    Nhưng xin hãy đáp lại những giờ, những ngày mà tác giả bỏ ra để suy nghĩ về bộ truyện cho nó đi theo một sự logic nhất định và làm sao để các nhân vật gốc của Kny không bị OOC quá nhiều.

    Cảm ơn và xin lỗi vì đã làm mất thời giờ của các độc giả. Cảm ơn vì đã "lắng nghe" tác giả.....

    Và chân thành cảm ơn tới những độc giả thật sự đề cập tới cách mà tác giả viết truyện hoặc góp ý.

    Những độc giả ấy xứng đáng nhận được một tấm huy chương vì trở thành những Reader vàng và hiếm thấy nhất.

    Tiếc rằng Wattpad không có tính năng đó....

    Chắc hẳn tác giả đã tiêu tốn thời gian của các bạn một cách vô nghĩa, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net