Chap 11: Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày cô đã dần làm quen với lũ trẻ. Nói một cách khác thì cô và tụi nhỏ đã thân thiết với nhau lắm rồi. Bởi nhưng câu chuyện cô kể cho tụi nhỏ nghe rất khác lạ, nó không còn được gọi là cổ tích nữa rồi.

- Chào mọi người nha!

Cô bước vào nhà trẻ, tươi cười.

- Chị Kiri đến rồi này

- Chị vào đây chơi với tụi em đi ạ.

- Ừ, đợi chị chút. - Cô quay sang nói với mọi người - Tụi nhỏ để tớ trông cho, các cậu đi giúp nhóm của lớp trưởng xây nhà đi.

- Vậy nhờ cậu nha!

- Tớ biết rồi!

Cô vào chơi với tụi nhỏ. Mấy đứa trẻ dù tính cách có hơi khó đoán nhưng lại rất dễ thương luôn.

- Chị Kiri, kể chuyện tiếp đi ạ!

- Chị tưởng chuyện cổ tích là kể hết rồi? Còn chuyện nào sao?

- Vâng! Hôm qua cô giáo mới mua truyện Nàng tiên cá, nhưng mới kể được một lần à, với lại cô giáo kê chuyện không giống với cách chị Kiri kể a~~.

- Nếu đã vậy thì hãy lắng nghe Nàng tiên cá phiên bản hiện đại.

" Ngày xưa, ở một vùng biển rộng lớn, bên dưới đáy đại dương sâu thẳm, là một vương quốc huyền thoại - vương quốc của người cá. Theo ta được biết, người cá là một loài vật có nửa trên giống người và nửa dưới là đuôi cá. Tại vùng đất huyền bí này, cũng có vua cai trị. Vị vua đó có có một cô con gái xinh đẹp với một giọng hát say đắm lòng người. "

- À mà công chúa tên gì ấy nhỉ? Có đứa nào cho chị biết không?

- Em quên rồi!

- Không nhớ được!

- Vậy thì cứ gọi là công chúa đi.

" Nàng công chúa của biển cả đã lớn khôn. Một cô công chúa mới bước vào tuổi thanh xuân tươi đẹp của một đời người thì luôn có những khao khát mãnh liệt về tự tự do và một tình yêu cháy bỏng. Nhưng biết sao được, luật lệ của người cá suốt bao đời này là không được lên trên mặt nước vì trên đó, con người là kẻ thù của người cá. Cô công chúa cũng tò mò lắm chứ, cô muốn biết thế nào gọi là mặt trời, thế nào là mặt đất và con người là ai. Vì sự tò mò ấy, cô công chúa đã phá luật và bơi lần mặt nước. "

- Bơi lần là gặp Hoàng Tử ?

- Rồi thích luôn đúng không ạ?

- Sau đó công chúa thành người

- Ơ mấy cái đứa này, cứ thích cầm đèn chạy trước ô tô ấy nhỉ. Nhưng chỉ đúng cậu chuyện một nửa thôi, nghe tiếp nè!

" Cô công chúa từ từ bơi lên mặt nước, cô đã cảm thấy thứ ánh sáng mới mẻ rực rỡ đó, chắc có lẽ là bóng đèn phát sáng khổng lồ mà người ta gọi là Mặt Trời. Cô đã chạm đến cột mốc cuối cùng. Là được nổi trên mặt nước. Bầu không khí trong lành, một sức sống mãnh liệt. Xung quanh là một sự ồn ào lớn. Cô công chúa đang ở một hồ nước nhỏ của công viên nước nào đó được kết nối trực tiếp với đại dương, phũ phàng hơi nữa lại ở khu trình diễn cá heo. Mọi người xung quanh nhìn cô với con mắt kì lạ, rồi sau vài dây lắng đọng, tất cả bùng nổ hò hét. Vì đây là lần đầu họ thấy người cá. Một loài sinh vật huyền thoại ngu ngốc lạc trôi đến đây. Còn cô công chúa vẫn đang ngơ ngác không thể hiểu được chuyện gì và đây là đâu.Những đám đông hò reo, trên mặt nước là vị trí đứng của người huấn luyện. Cô liền nghĩ tới việc mọi người muốn mình lên hát. Cô liền ngồi lên trên bục, đuôi ca vẫn vẫy vẫy dưới nước. Và bắt đầu cất tiếng hát. Quả là một giọng hát tuyệt đẹp, mọi người đều choáng ngợp vì vẻ đẹp đó. Từ những người thuộc ban tổ chức còn hoang mang đến những khán giả hò reo đều bình tĩnh thưởng thức nó. Nhưng khi nàng tiên cá hát được một nửa thì đã có người cắt ngang. Người đó có một vẻ đẹp và một phong thái quyền quý, không biết miêu tả thế nào nhưng cứ gọi là chuẩn soái ca đi. Sau khi cô dừng tiếng hát, ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trước mặt, cô đã động lòng. Dù không biết anh ta là ai, anh ta là người thế nào, cô chỉ biết anh ta khác biệt với mọi người và cô đang trải qua cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên. Chàng trai lạ cất một giọng nói đầy uy lực: " Này người cá, cô có biết mình đang hát trên lãnh thổ của tôi không? " Lãnh thổ của tôi tức là anh ấy là một hoàng tử. Cô nghe thấy giọng nói đó có chút rụt rè, nhưng vẫn nói nhỏ " Xin lỗi, tôi không biết! Tôi... Tôi đi lạc" Chàng Hoàng Tử nâng cằm cô lên, đưa khuôn mặt của mình lại gần cô. Tim cô đập rất nhanh, ánh mắt nhìn sang nơi khác để tránh xa sức hút mạnh mẽ trong đôi mắt kia. " Nếu xin lỗi mà xong thì cần cảnh sát làm gì? " Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô lạnh sống lưng " Tôi... Nhưng cảnh sát là gì? " Cô ngơ ngác hỏi, ở dưới đấy người ta có bao giờ xuất hiện từ Cảnh sát đâu mà. Chàng Hoảng Tử nhếch mép cười " Thú vị lắm! Mang cô ta vào cung. " "

- Hoảng Tử có vẻ kiêu ngạo, nhỉ?

- Đương nhiên rồi! Vì người ta là hoàng tử mà lại.

- Kiêu ngạo mà gặp ngốc nghếch thì cũng bằng 0.

- Bình luận đủ rồi, nghe tiếp nè mấy đứa.

" Vì là người cá không có chân nên Hoảng Tử đã thiết kế cho cô ở một gian phòng mà bốn phía đều là bể nước. Chính xác thì cho cô vào cái bể nước đấy, còn mình thì chỉ ngồi ngoài nhìn vào thôi. " Anh làm gì vậy? Thả tôi ra! " Cô công chúa đập bể nhưng làm sao mà vỡ được. " Người cá à, yên lặng chút đi! " Anh nhâm nhi tách trà. " Anh... Sao anh lại bắt tôi! " Cô ngồi trên hòn đá lớn được đặt trong đó. " Tôi thấy cô có vẻ không bình thường nên tôi bắt về thôi. " . " Anh có biết là gọi là bắt cóc không? " . " Đây là vương quốc của tôi nên tôi có quyền. " . Cô không nói gì chỉ lè lưỡi vài cái rồi ngồi chơi với mấy bạn cá trong cái bể siêu khổng lồ đấy. Kệ cái tên kiêu ngạo đó đi. "

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, phải nói cô kể rất dài, nôm na là vì vẻ thuần khiết của cô đã làm anh rung động. Hai người thích nhau và ngày ngày nói chuyện với nhau qua căn phòng toàn bể nước. Cô có khao khát muốn làm người để được đứng bên anh, để được khoác vai anh. Nhưng cậu chuyện tình yêu của họ là đang đi ngược với đạo lý. Chiến tranh xảy ra. Nguyên Nhân là người cá nghĩ con người đã bắt đi công chúa. Dù cô có cố gắng giải thích thế nào thì cũng không thể thay đổi sự tức giận của họ. Đây có thể nói là chuyện tình Romeo và Juliet thứ hai.

" Vì quá đau khổ khi nhìn thấy anh ấy đổ máu vì đất nước, nhìn thấy người cá hy sinh vì mình. Cô dần cảm thấy có lỗi, nếu ngày đó cô không ham muốn lên mặt đất, nếu ngày đó nơi cô lạc vào không phải là lãnh địa của anh thì tốt biết bao. " Xin lỗi, em không thể tiếp tục giữ lời hứa với chàng, xin lỗi vì không thể ở bên chàng lâu hơn, vì không thể cùng chàng nắm tay đi trên những con đường và không thể cùng chàng có những đứa con dễ thương. Xin lỗi " Giọt nước mắt cuối cùng lăn trên khuôn mặt xinh đẹp đó đã kết thúc một cuộc đời, một mối tình và những khát khao chưa thực hiện. Vì quá đau buồn khi biết được con gái mình hy sinh vì muốn ngăn chặn chiến tranh, đoàn người cá quyết định quay trở về. Hoà bình trở lại. Nhưng anh thì không. " Để được hoà bình thì phải đánh đổi bằng mạng sống của nàng sao? Ta không muốn. Hãy chờ ta... " Kết chuyện. "

- Hả???? Sốc nặng, tại sao cả hai lại phải chết.

- Em không muốn đâu.

- Không được đâu.

- Chị Kiri chơi xấu, rõ ràng kết thật là hai người về với nhau mà.

- Mấy đứa phải làm quen với việc này đi, phải biết chấp nhận sự thật. Đời không như là mơ.

- Em sau này sẽ trở thành nhà văn để viết những cái kết thật hay cho cậu chuyện của mình.

- Ể? Làm được không đó.

- Được!

Cô rất giỏi khoản trông trẻ đấy nhỉ. Hình như ngôi nhà cũ sắp được tân trang xong rồi, bây giờ chỉ có sắp xếp đồ đặc cho phù hợp thôi.

- Mấy đứa, vận động nào. Đi giúp các anh chị làm việc di.

- Vâng!

Cô cũng bắt tay vào với việc dọn đồ cùng mọi người, nào là đồ ở phòng học, thư viện, khu trò chơi.

- Ô, trong đây có đàn Piano nè, còn dùng được không ạ? - Cô nhìn trong nhà kho có một chiếc piano hơi cũ.

- Hình như là được. Chỉ tại nhà hơi nhỏ không có chỗ để nên thầy hiệu trưởng mới cho vào đây. - Chị gái nói

- Vậy mang nó lên thư viện nha!

- Được thôi!

Sau một buổi sáng dọn dẹp đồ đạc. Cuối cùng ngôi nhà cũng trở nên thật tuyệt vời.

- Chiều nay thầy hiệu trưởng xuất viện sẽ bất ngờ lắm cho xem.

- Phải đó! Lớp ta đã làm rất tốt rồi.

- Đúng rồi, mọi người! Tới thư viện đi, tớ sẽ đàn cho nghe. - Cô lên tiếng.

- Là chiếc Piano cũ đấy hả? Cậu làm được không vậy?

- Cả một tuổi thơ học nhạc mà lại.

- Vậy thì đi thử xem.

Đến phòng đọc sách. Chiếc piano cũ được lau chùi cẩn thận trở nên sáng bóng hơn. Cô ngồi vào và đặt tay lên các phím đàn.

- Nói thì nói vậy chứ cũng chục năm rồi có đánh đàn đâu. Không biết có làm được không?

- Kiri, cố lên!

- Chị Kiri cố lên.

- Dễ mà!

Tiếng nhạc phát ra nghe thật êm dịu. Cô cũng biết đánh đàn đấy chứ những chắc lâu không đánh lên đôi lúc sai vài nhịp.

- Khó thật! Nhưng nếu như đệm đàn để hát thì chị có thể làm được. - Cô nhìn mấy đứa trẻ.

- Được rồi, các em đứng vào đi. Chúng ta sẽ hát cùng nhau nha.

- Vâng!

Những âm thanh hòa lại cùng nhau nghe thật thích thú. Tụi trẻ vừa hát vừa cười đùa rất vui. Cô thì cư để ý nghe tụi nó hát lên nói chung là đánh sai loạn xạ cả lên. Bực mình quá cô quyết đánh bừa luôn.

Một ngày vui vẻ trôi qua, cũng chính là ngày cuối cùng cô cùng mọi người phải tới đây. Buổi chiều thầy HT xuất viện, cô phải chia tay tụi nhỏ cũng buồn lắm. Nhưng biết làm sao được. Đêm nay cô phải học bài để thi nữa, không thể cứ vậy để tụt hạng được.

- Bye bye, chị về đây! Hẹn gặp lại nha!

- Tạm biệt!

Cô và mọi người đi về cùng một đường. Nắng chiếu vào từng nụ cười rỡ của tất cả. Những ngày qua mọi người đã trưởng thành không ít. Có lẽ đây mới là mục đích thật sự khi Koro sensei chọn giáo dục lớp E. Không phải vì thành tích mà vì sự trưởng thành trong từng đứa trẻ của thầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net