Chap 27: Tình yêu sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô say sưa với những miếng bánh trong tay. Vị của nó thật sự rất ngon.

- Ngon không? - Toru hỏi cô.

- Ngon lắm. - Cô gật đầu lia lịa, đôi tai cứ rung rung biểu thị sự phấn khích.

Anh ta cười rồi nhẹ nhàng nói:

- Nếu cô thích tôi có thể làm và mang đến cho cô hàng ngày.

- Có được không?

- Ổn mà, ngày nào tôi chả vào rừng lấy thuốc. Tiện đường thôi mà.

- Vậy cảm ơn anh.

Ngay lúc này, cô ước gì Karma tuyệt vời, dịu dàng, quan tâm cô như tổ tiên của cậu ấy ngay bây giờ. Mà chả biết anh ta có phải tổ tiên của cậu ấy không nhưng nhìn mặt thấy giống chắc đúng rồi. 

- Kitsune san, cô thấy sống một mình buồn không?

- Um... Cũng buồn, nhưng từ ngày có anh bầu bạn là tôi vui rồi. Anh không sợ hãi ngoại hình của tôi, anh còn cứu tôi khi tôi gặp nguy hiểm nhưng quan trọng hơn hết là anh chấp nhận tôi, coi tôi như một người bạn dù tôi chỉ là yêu quái. Như vậy, đối với tôi là quá đủ rồi.

- Hay cô về sống với tôi đi. Dù sao tôi cũng ở một mình, nhà lại ở ngoại thành, ít người qua lại, chắc chắn sẽ ổn thôi.

Cô hơi bất ngờ về lời đề nghị của anh ta, còn cơ thể của cô lại phản ứng một cách thái quá: tim đập mạnh, mặt đỏ lên, cái đầu cứ gật lia lịa không ngừng. Anh ta nhìn cô như thế rồi cười

- Cô gật đầu là đồng ý phải không? Thế thì về thôi. Chúng ta sẽ về nhà.

Cô ngơ ngắc một lúc rồi mới theo Toru về. Thông qua kinh nghiệm xem những bộ anime lịch sử của những thế kỉ trước thì cô có thể hình dung đại khái ngôi nhà của người xưa. Vừa đi, anh ta vừa kể cho cô nghe những câu chuyện thường ngày, những điều thú vị mà anh ta thấy. Trước khi ra khỏi khu rừng rộng lớn, cô đã xoay sở để che dấu được 9 cái đuôi và hai cái tên vướng víu đó. 

- Wow, đây là nhà anh sao?

Nhà của Toru thật sự rất đẹp. Không to cũng chẳng nhỏ. Trước cửa nhà là cây hoa anh đào, nhưng do vì là mùa đông nên không có hoa, nhưng thế cũng đủ cho ngôi nhà trở nên thật phong thủy. Sau khi bước qua cánh cửa là con đường lát sỏi đá, bên phía tay trái lối vào là hồ cá nhỏ, bên tay phải lại là một vườn thảo mộc. Nhà chính có khá nhiều gian, ngăn cách với nhau bởi những những cánh cửa trượt bằng giấy, đậm chất truyền thống. cả những hành lang bên ngoài bao bọc căn nhà nữa, ngồi đây hóng gió rồi nghe tiếng chuông gió chốc lại kêu, nhâm nhi tách trà thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Cô rất thích cái cảm giác ấy, thật sự rất kích thích. 

Cô sau khi được tham quan nhà, ra hành lang ngồi, vừa ngân nga vừa đung đưa chân. Được một lúc mới chợt nhớ ra, quay vào nhà gọi:

- Ông chủ, cho tách trà miếng bánh đi.

Toru san trong nhà nghe thấy chỉ biết cười. Rõ ràng là cô ấy đang ở nhờ nhà anh mà. Bánh và trà được mang ra, cô ngồi thưởng thức. Cảm giác bình yên này còn gì có thể tốt hơn. Cuộc sống thế này thật hạnh phúc. Về già, nhất định cô sẽ về vùng quê sống một cuộc đời thật an nhàn.

Chẳng mấy chốc mà trời chợt tối, cô nhìn lên bầu trời rồi ánh mắt bị thu hút từ phía xa xa.

- Toru san, hôm nay là ngày gì sao?

Cô hỏi to, vì Toru san đang ở mãi trong gian bếp mà.

- Cô không biết sao?

- Không, tôi thấy ở ngôi làng gần có ánh sáng, chuyện gì vậy?

Bây giờ cô không phải là người, mà là một con yêu quái nên có thể phóng tầm nhìn của mình lên đến rất xa, cụ thể là bao nhiêu thì không biết, chỉ biết là có thể nhìn rất xa.

- Cô đúng là người rừng, hôm nay là lễ ngắm trăng. Mọi người sẽ tổ chức lễ hội để thưởng nguyệt cũng như ăn những món ăn truyền thống.

- Ồ, ra vậy. Toru san, hay là chúng ta cũng đến lễ hội ngắm trăng đi. Tôi muốn ăn đồ ăn.

Một lúc sau, Toru san mới ra gặp cô, cười và nói:

- Tôi cũng định rủ cô đi này, ai ngờ cô nói trước.

Cô nghe thế mừng ra mặt, lại sắp có cơ hội ăn đồ ăn truyền thống, chắc chắn sẽ rất ngon. Mục đích chính của cô chỉ có ăn thôi, trăng thì tính sau.

- Vậy mình đi luôn chứ!

- Từ từ đã, Kitsune. Cô phải mặc cho đúng trang phục truyền thống chứ.

- Ý anh là Kimono hả? Thôi, nóng lắm luôn đấy, mặc khó chịu nữa. Tôi không thích đâu.

- Phong tục là phong tục, cô không mặc là tôi cho cô ở nhà đấy.

Cô bĩu môi, chỉ là bộ quần áo thôi mà. Làm gì căng, đúng là phong tục rắc rối. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng ra bộ kimono màu xanh nước biển, chẳng mấy chốc cô đã khoác trên mình bộ kimono như ý.

- Quá tuyệt vời, mình biết phép thuật luôn này. 

Cô chốc đã đắm chìm trong những điều kì lạ mà bản thân làm được. Nhưng cái cô thích nhất là cô có thể biến ra ngọn lửa màu xanh. Cô mà thực sự có được sức mạnh này thì đã làm mẹ thiên hạ, nhưng mà đây chỉ là giấc mơ, vậy nên hãy mơ hết tất cả những gì có thể mơ.

- Cô chuẩn bị xong rồi thì mình có thể đi.

Cô và anh rời nhà. Đi được tầm hơn mười lăm phút thì đến ngôi làng. Không khí thật nhộn nhịp. Những chiếc đèn lồng treo khắp nơi, quầy bán hàng bày la liệt, tiếng người lớn, tiếng trẻ con hòa vào nhau khiến lễ hội thật tưng bừng.

- Toru san, anh có tiền không?

- Có, nhưng không nhiều.

- Không sao, đưa tôi một đồng.

Cô nhận lấy một đong tiền từ anh ta, phù phép một lúc, cô đã có cả túi tiền. Mắt cô sáng lấp lánh, cười nói:

- Đồ ăn đêm nay sẽ là của ta, ha ha ha.

Không để tâm đến người bên cạnh nữa, cô chạy nhanh đến các cửa hàng bán đồ ăn. Cô sẽ ăn tất cả, vì cái nào cũng ngon.

 Ba mươi phút ăn đã trôi qua, nhìn xung quanh cô mới nhận ra là không thấy Toru san đâu cả. Cô bắt đầu thấy lo lắng đi tìm.

- Toru san, anh ở đâu? Toru san...

Cuộc tìm kiếm của cô bị cắt đứt do pháo hoa đã nổ tung bầu trời. Mọi người hao hức đi đến địa điểm ngắm pháo hoa. Cô bị dòng người này cuốn theo chiều ngược lại nên mất phương hướng. Tiếng pháo hoa lại át cả tiếng gọi của cô. Cô thở dài, đành ngắm pháo hoa vậy, chắc chắn anh ta chỉ ở quanh đây, nếu không đã về nhà, trường hợp tệ nhất thì cô sẽ dùng năng lực của mình để kiếm anh ta, cô tự nhủ.

Pháo hoa cứ từng lúc từng lúc nở rộ trên trời đêm. Mọi người ai cũng phấn chấn, vui vẻ. Nhưng khi cái pháo cuối cùng được tung lên trời, cô bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.

- Nhìn kìa, là yêu quái... cô ta mọc tai và đuôi kìa.

Một người đàn ông hét lên, chỉ tay về hướng cô. Mọi người nhìn cô rồi vội vã chạy đi, tránh xa cô thật xa, rất nhanh. Bỗng chốc, cô cảm thấy mình cô độc và lạc lõng. Tiếng khóc, tiếng xì xào, run rẩy bao trùm trong thế giới của cô. Khi đó, cô chỉ có một ý nghĩ:

Toru san, anh đang ở đâu? Làm ơn... đến đây!!!

Cô nhìn lại mình, đuôi đã mọc lại, hai cũng từ đâu mà xuất hiện, chả trách mọi người lại sợ hãi vậy. Ngước nhìn lên trời, trăng tròn. Thì ra phép biến hóa của cô không có tác dụng vào lúc trăng tròn, và sáng nhất. 

- Đồ yêu quái, cút đi!

Người dân thi nhau ném đá vào người cô. Thấy cô không có ý định phản kháng lại càng được nước lấn tới. Thậm chí có người đã dùng đao để phi thẳm vào cô. Cô nhẹ nhàng né cây đao, ngước nhìn tên đã phi bằng con mắt căm phẫn, thật sự lúc đấy cô chỉ nghĩ là chơi trò nguy hiểm vậy, lần sau phải qua lớp đào tạo đi rồi mới được phi. Nhưng không biết tên phi đao nghĩ gì mà ngã ra đất, hét lên:

- Chắc chắn nó định giết tôi, làm ơn cứu tôi với.

Mấy thằng điên, diễn kịch cho ai xem vậy? Nếu muốn chết thì đây cho toại nguyện. 

Cơn gió lớn đến với ngôi làng, gió thổi tắt hết những ánh đèn lồng. Không gian trở nên tối mịt. Mọi người hoảng loạn chạy khắp nơi. Đột nhiên, một ánh sáng xanh xuất hiện ở một gian hàng và cứ thế lan đến các gian hành khác, rất kì diệu nhưng đáng sợ. Cô đứng đấy nhìn cảnh người người chen chúc nhau chạy toán loạn. Không khỏi cảm thấy thú vị. Lúc nãy mạnh mồm lắm mà, sao giờ lại sợ hãi thế kia?

- Đúng là đồ yêu quái, mau gọi quân lính đi!

- Mọi người dập lửa nhanh lên.

Gọi quân lính? Dập lửa? Mơ mộng chắc, cho mười ngày đêm nữa chưa chắc dập được lửa của cô hơn nữa, có tên lính nào lại dám đến gần một con yêu quái chứ? Ngay từ đầu, cô đã không muốn gây chiến đâu, chỉ tại bọn họ khiến cô ngứa mắt mà thôi.

Vừa ngồi trên cây vừa huýt sáo, nhìn người dân dưới kia mà cảm thấy dễ chịu ghê, đúng là không gì tuyệt vời khi xả được cơn tức này. Quân lính đã đến nhưng chẳng ai làm được gì. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong số những người hoảng loạn dưới kia, không có hình bóng của Toru san. Vậy là anh ta đang ở nơi nào đó an toàn rồi. Cô sử dụng khả năng trời ban để tìm Toru san. Và thật bất ngờ khi cô thấy anh ta sau cái cây mình đang ngồi. Cô cười khúc khích, kế hoạch là sẽ quay xuống hù anh ta một trận. 

Vừa quay lưng, bất chợt một mũi tên bay trúng vai cô. Cô cảm nhận được cái đau đang lan tỏa dần, cả người tê dại, mũi tên có độc. Cô mất thăng bằng, ngã xuống cây và bất tỉnh. Ngọn lửa dần tắt, người dân sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch thì lại bắt đầu nguyền rủa cô. Cô ngất lịm như vậy cho đến hai ngày sau:

Cô từ từ mở mắt. Thấy mình đang ở bãi đất rộng, xung quanh toàn người dân đứng nhìn, xác định luôn cô chuẩn bị bị xử tử. Hai tay bị giam trên cột gỗ hình chứ thập. Cô mệt mỏi suy nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra. Chẳng hiểu sao khi biết mình sắp chết mà cô lại nghĩ về anh ta, Toru san. Thân thể này là của Kitsune, cô ta lẽ ra sẽ hạnh phúc nếu không bị cô nhập vào.

- Kitsune san, tôi xin lỗi cô nhiều lắm. Chỉ tại một phút hồ đồ mà dẫn cô đến con đường chết. Thành thật xin lỗi. Thôi thì nếu có kiếp sau, hãy đầu thai thành con người và phải thật hạnh phúc đấy.

Sau khi nói ra lời " di chúc", cô tiếp tục tìm Toru san. Anh ta không có ở nơi này, không đến để nhìn cảnh cô chết sao? Không phải đó là mục đích của anh ta ư? Phải, anh ta đã hợp tác với vị lãnh chúa tàn bạo, bắt và giết cô. Ai ngờ đâu lại dễ dàng vậy, chắc anh ta hạnh phúc lắm. Cô không giận anh ta, mà chỉ căm tức thay cho Kitsune. Bộ lông của Hồ ly rất đáng giá, nhưng chẳng lẽ nó đáng giá hơn tình yêu mà cô ta dành cho anh? 

- À, nếu đầu thai, xin cô đừng yêu một người như thế, anh ta không xứng đáng để cô đặt tình cảm của mình vào đâu. Tôi và cô đều bị lừa, ngốc nhỉ?

Anh ta chắc chắn không phải là tổ tiên của Karma, chắc chắn không phải. Karma sẽ không bao giờ làm vậy, chắc chắn...

Thời gian đã hết, cô bị thiêu sống. Nhìn ngọn lửa đang bao bọc lấy mình, cô chỉ có thể tự cười mình. Nếu muốn cô có thể cho cơn mưa dập tắt ngọn lửa và thoát một cách dễ dàng. Nhưng thoát rồi thì làm gì, thôi thì cứ chết đi, có gì tính sau. Như vậy, cuộc chiến giữa hồ ly và con người, con người thắng. Nhưng cuộc chiến tranh giữa yêu quái và dân thường thì sẽ mãi không có hồi kết...

Kitsune chính thức chết!

Đồng thời tại bệnh viện.

- Bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân đang hạ thấp đột ngột, khả năng tim sẽ ngừng đập là rất lớn.

- Chuẩn bị đồ dùng, chúng ta sẽ làm mọi cách.

- Vâng!

Các bác sĩ bận rộn trong phòng điều trị. Nhịp tim của Kiri vẫn đang giảm. Cơn nguy kịch đang đến rất gần...

Cô tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng xa lạ. Cô vẫn sống này, biết mà, cô sống dai lắm, chết được cũng khó. Vậy là vẫn chưa về nhà được, phải tiếp tục" phiêu lưu" thôi. Cô đang trong trạng thái là người, không còn là hồ ly hay yêu quái gì nữa, thế là tốt rồi. Mặc dù ngoại hình có chút biến đổi không quen mắt nhưng không sao, sẽ dần thích nghi được thôi.

- Không biết ở thế giới này mình là gì nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net