Chap 37: Kế hoạch xâm nhập bất thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bước vào thang máy của tòa chung cư. Trong đầu không thể không suy nghĩ về những gì xảy ra ban nãy. Tội lỗi lại càng thêm tội lỗi.

- Quần áo mình ướt hết rồi. Haizzz, mất tiền mua dù mà vẫn bị ướt. Nhưng chắc cái dù mình đưa sẽ không làm Karma ướt đâu, hihi.

Cứ lẩm bẩm như vậy cho đến khi thang máy dừng lại tại tòa nhà cao nhất của chung cư. Cô bước ra khỏi thang máy đồng nghĩa với việc cô đã bước vào lãnh địa an toàn nhất. Không ai ngoài những người sống ở tầng cao nhất biết về bí mật của thang máy tường trừng như bình thường đó.

- Em về rồi đây!

Cô mở cửa bước vào. Chị Layla chạy ra cửa đón, nhìn bộ dạng thảm hại của cô khiến chị ấy không khỏi lo lắng.

- Kiri chan, mưa vậy sao em còn về? Sao không mua dù mà đi?

- Em mua rồi... Nhưng em gặp họ...

Chị Layla hơi bất ngờ với lời nói của cô. Chị ấy cũng biết hết tất cả về chuyện của cô ( do cái tên nhiều chuyện nào đó)

- Bạn em hả? Chị hiểu rồi, mau vào tắm đi, cẩn thận không cảm lạnh.

Chị ấy nhẹ nhàng cầm lấy túi đồ trong tay cô rồi vào trong lấy quần áo cho cô thay. Cô cầm lấy quần áo nhưng chân lại không muốn bước vào phòng tắm.

- Kiri chan... Em sao vậy? Nhanh đi tắm đi!

- Chị Layla...

Cô nhẹ nhàng gọi tên chị ấy.

- Sao?

- Tại sao lại là hôm nay? Tại sao em lại gặp họ hôm nay?

- Kiri chan...

Chị ấy ôm chầm lấy cô, vuốt ve mái tóc đã ướt sũng của cô. Chị Layla là người sống rất tình cảm, chị ấy có thể cảm nhận được chất giọng run run của Kiri, điều đó thể hiện Kiri đang rất sợ hãi.

- Chúng ta sẽ nói chuyện này sau,... Trước hết em hãy đi tắm đi. Nhanh lên, ngôi nhà này không thích có người bị cảm đâu.

Lời nói đùa của chị Layla khiến cô bật cười. Cô ôm lấy quần áo vào phòng tắm. Hôm nay quả là một ngày ít may mắn.

Sau khi tắm xong, cô ra ngoài phòng khách ngồi trầm ngâm. Chị Layla mang đến cho cô một cốc cacao nóng.

- Uống đi cho ấm bụng.

- Vâng.

Ngậm vài ngụm nước trong miệng rồi từ từ cho nó trôi vào bụng.

- Ấm quá!

- Kiri chan... Chị sẽ nghe em nói, có điều gì vướng bận không?

Điều vướng bận sao? Là con người, ai chẳng có. Tâm hồn chúng ta chưa bao giờ là hoàn toàn thanh thản.

- Chị biết đấy... Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của lớp E sau kì nghỉ... Theo nguyên tác, một sự kiện trọng đại sẽ xảy ra vào hôm nay. Tức là các cậu ấy sẽ không thể ra về vào giờ đó. Vậy nên em mới đồng ý đi mua đồ cho chị. Nhưng... mọi sự tính toán của em đều sai hết khi em gặp họ ở cửa hàng tiện lợi. Tại sao họ lại ở đó? Tại sao lại ra về lúc này? Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu em. Nhưng cuối cùng sự lựa chọn của em lại là chạy trốn sự thật đó.

Chị Layla đứng dậy, lại gần ngồi cạnh cô. Hai tay chị ấy áp sát vào má của cô, di chuyển đôi tay thon dài của mình. Mặt cô từ đó cũng biến dạng theo.

- Chị Layla... Âu không pải úc ùa âu. ( Đây không phải lúc đùa đâu)

- Tỉnh dậy đi, cưng à!

- Cưng?

- Thế giới này đã chọn em rồi, em hãy từ bỏ cái nguyên tác vớ vẩn gì đó đi. Nếu lúc nào em cũng biết trước được tương lai thì cuộc sống của em sẽ không tồn tại hai từ " trải nghiệm". Thế giới này không phải nơi mà em có thể đoán được tất cả, điều gì cũng có thể xảy ra, tùy vào cảm xúc của nhân vật thay đổi như thế nào. Đừng suy nghĩ gò bó, đừng ép mình vào cái khuôn khổ chật chội đó. Sống đi, càng không biết gì thì càng thú vị. Em sẽ được trải nghiệm những cuộc phiêu lưu kì thú của thế giới.  Đây không phải là nơi cứ chạy theo dòng chảy của mạch truyện em từng biết, có thể thầy của em ngay ngày mai bị làm sao đó mà chết đi. Vậy nên việc hôm nay em gặp họ chẳng có gì là kì lạ cả. Em bất ngờ, sợ hãi khi gặp họ, không sao cả. Nhưng em đừng nói là nó không nằm trong nguyên tác, không theo kế hoạch. Bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi! Đồ ngốc!!!

- Đồ ngốc?

Cô đúng là ngốc thật. Chuyện hôm nay xảy ra thật sự đã làm cô ngốc đi. Phải rồi, cô đã đến thế giới này để cứu Koro sensei, để cho những giọt nước mắt của lớp E không rơi, và cũng là để sống lại cuộc đời mới. Vậy mà cô cứ quá phụ thuộc vào nguyên tác.

- Chị Layla, tẩy não em đi!

Đột nhiên cô đưa ra lời đề nghị hết sức bất ngờ.

- Hả? Tẩy não?

- Thì xóa bỏ phần kí ức liên quan đến nguyên tác gốc. Làm ơn đi, Layla kamisama!

Lúc này, giọng chị Layla nghiêm túc hẳn.

- Điều ước của con,... Ta không nghe rõ.

- Tẩy não con đi, làm ơn.

- Không nghe thấy.

- Chị Layla!!!

Chị ấy đột nhiên bật cười, rồi xoa đầu cô.

- Nếu chị xóa nó, những cảm xúc của em về những lần em bộ phim đó sẽ hoàn toàn biến mất. Khi đó, động lực để cứu thầy em liệu có còn? Mà còn hay không chị cũng không thích xóa.

Cô thở dài, cách này không được, cách kia không được. Thôi kệ đi cho trời nó xanh.

- Chị Layla... Có mùi khét.

- Em nói đúng, nhà ai cháy à?

Cô nghi ngờ ngó ngó vào bếp. Ặc, cái chảo đang cháy, khói lửa tùm lum kìa. Sao chị ấy có thể để bếp vậy mà đi chứ?

-  Chị Layla... Nhà mình cháy đấy.

- Nhà mình? Chết ! Cá của mình!

Cô cười, thì ra thần linh cũng có lúc vụng về vậy sao. Cứ như vậy một ngày của cô trôi qua bình yên nhưng là yên lặng trước giông bão.

-----------------
Ngày hôm sau, tại lớp E thân yêu ( chưa) tràn đầy sức sống.

- Chào buổi sáng!

- Chào!

Mọi người dần có mặt đông đủ trước giờ học. Khi tất cả chuẩn bị cho tiết học đầu tiên của buổi học, Isogai lên tiếng câu dẫn sự chú ý.

- Các cậu, hôm qua nhóm của Nagisa khi trên đường về nhà đã gặp Kiri.

Lời nói của lớp trưởng khiến mọi người hơi có phần bất ngờ.

- Gặp Kiri... Tức là cậu ấy không bị sao cả? Cậu ấy không ốm đau gì hả?

Kurahashi lên tiếng hỏi rối rít.

- Ừ, cậu ấy rất khỏe. Chạy trốn tụi tớ nhanh lắm, đã thế còn đá ngã cả Karma cơ.

Kaede đột nhiên hưng phấn khi nói đến sức mạnh của Kiri. Phải nói là cú đã hôm qua của cậu ấy tuyệt đẹp. Tiếc là không thể khen trước mặt mà chỉ thầm ngưỡng mộ sau lưng.

- Đá ngã được Karma sao? Cậu ta trâu bò phết nhỉ?

Terasaka nhìn Karma và cười một cách coi thường. Nam nhân trai tráng mà bị một nữ nhân chân yếu tay mềm đá sao? Thật nực cười!

- Im hết đi!

Karma bực tức lớn tiếng. Nỗi nhục hôm nay cậu phải trải, nhất định Kiri cũng phải nếm.

- Mọi người, chú ý nào. Chúng ta sẽ vào luôn vấn đề chính. Nagisa, cậu nói đi.

Nagisa đứng dậy, nhìn tất cả mọi người rồi bắt đầu giải thích.

- Tớ biết các cậu muốn giải quyết tình trạng đang diễn ra hiện tại. Trước hết, tớ nghĩ chúng ta nên kêu Kiri quay lại, nếu cậu ấy quay lại thì điều đó rất quan trọng với Koro sensei. Các cậu biết đấy, ý tớ là chuyện của Yukimura sensei.

- Chẳng phải Yukimura sensei đang ở với Kayano ư? Sao cậu không bảo cô ấy đến đây nói chuyện với Koro sensei.

- Mình cũng thử khuyên chị ấy nhưng nhất quyết chị ấy không gặp, cũng không nói bất kì điều gì liên quan đến Kiri hay những tháng ngày sau khi chị ấy mất tích.

- Cô ấy nhất quyết giữ bí mật sao?

- Phải! Chị ấy nói chỉ có khi nào Kiri trở lại bình thường thì mới ra mặt.

- Rắc rối thật! Vậy thì chúng ta chỉ cần lôi cổ Kiri đến đây và làm rõ chuyện này đúng không?

- Phải, chúng ta cần gặp Kiri để kết thúc tất cả. Hơn nữa tớ có một ý kiến cần sự đồng ý của cả lớp E, thiếu một người thì không còn là lớp E nữa.

Nagisa trở nên nghiêm túc hẳn. Mọi người khi nghe câu đó đều mỉm cười. Lớp E chỉ hoàn thiện khi có đầy đủ thành viên, vậy đương nhiên là không thể để Kiri và Koro sensei cứ như vậy được.

- Thế Nagisa, cậu có ý tưởng gì không? Làm thế nào để nói chuyện với Kiri?

- Cái này...

Nagisa đang suy tư thì Karma bất ngờ lên tiếng.

- Chỉ cần vào thẳng nhà và hỏi thôi.

Sau buổi học, cả lớp ở lại chuẩn bị đồ để tiến hành cuộc đột nhập vào nhà của Kiri.

- Chúng ta có nên mang theo những bộ đồng phục chiến đấu này không?

- Tớ nghĩ là các cậu cứ mang theo đi.

Đột nhiên, Ritsu siêu thông minh xuất hiện trên màn hình điện thoại.

- Các cậu, theo thông tin mà tớ vừa cập nhập thì Kiri ở trên tầng cao nhất của tòa chung cư. Cách đơn giản nhất để đến đó là đi thang máy. Nhưng khi tớ kết nối với thang máy của tòa chung cư thì có cảm giác gì đó rất lạ. Tốt nhất là các cậu nên cẩn thận.

- Tụi mình biết rồi, Ritsu. Cảm ơn cậu.

Tất cả những đồ dùng cần thiết đều được chuẩn bị sẵn. Thậm chí họ còn có cả những thanh sắt khác nhau với những hình dạng kì lạ. Vì nếu như Kiri không chịu mở cửa, họ sẽ phá khóa.

- Các cậu, nơi chúng ta sắp xâm nhập là nơi ở của Kiri. Vì vậy tớ mong tất cả mọi người hãy cảnh giác. Khi thấy bất kì điều gì bất thường phải báo cáo lại ngay.

Isogai ra lệnh với tư cách là một lớp trưởng.

- Đã rõ!

Đội quân hùng hổ di chuyển đến tòa chung cư của Kiri. Người đường nhìn vào họ nghĩ rằng đó là đám học sinh cá biệt, thành lập băng đảng đi đánh thuê chém mướn.

Cứ di chuyển như vậy cho tới khi đến trước cửa chung cư.

- Mọi người, do thang máy không thể chứa được hết tất cả chúng ta nên là các bạn nữ sẽ đi thang mấy còn con trai, chúng ta đi thang bộ.

Đám con gái nhìn Isogai bằng con mắt thán phục.

- Đàn ông quá đi!

Còn đám con trai thì mặt gần như ỉu xìu. Rất may chung cư này chỉ có 9 tầng, có thể tiết kiệm sức lực.

- Nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta xuất phát nào!

Hai đội cứ đi như vậy, điểm đến là trên tầng cao nhất. Trong thang máy, đương nhiên là không thể thiếu được những lời buôn chuyện một hai.

- Chuyện này thú vị ghê! Không biết Kiri sẽ thế nào nếu nhìn thấy tụi mình bất ngờ xông vào nhỉ?

- Chắc chắn là rất vui ấy.

Kaede nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi trong thang máy. Họ đã đến tầng 8, một lúc nữa thôi là họ sẽ chạm gần hơn với Kiri.

Đúng lúc đó, đột nhiên thang máy dừng lại ở tầng 8. Cửa thang máy mở ra.

- Kaede, cậu ấn nhầm tầng à? Chúng ta cần đến tầng 9 mà.

- Tớ không rõ, nhưng tớ nhớ mình đã ấn tầng 9 mà.

- Thôi nào, đừng làm tui tớ sợ. Ấn lại đi.

Mọi người lại về vị trí trong thang máy. Sau khi Kaede ấn số 9 trước sự chứng kiến của mọi người thì thang máy di chuyển, nhưng là đi xuống tầng 1 rồi nó lại tiếp tục đến tầng 8.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy ?

Mọi người ra khỏi thang máy, họ dừng chân ở tầng 8.

- Có phải thang máy có vấn đề không?

Khi mọi người đang thắc mắc thì Ritsu hiện lên trong điện thoại của Kaede.

- Mọi người, đây là điều tớ thấy lạ ở cái thang máy này. Rõ ràng là chung cư có chín tầng nhưng thang mấy chỉ dừng lại ở tầng số 8. Nhưng Kiri thường ngày vẫn về nhà bằng thang máy này.

- Vậy tức là không phải thang máy bị hỏng sao?

Mọi người đứng trước thang máy một lúc thì tui con trai lên đến tầng 8.

- Lâu quá đi!

Thấy tụi con trai cũng dừng chân ở tầng 8, Kaede lên tiếng hỏi.

- Thang bộ không có đường lên tầng trên sao?

- Tụi tớ nghĩ vậy vì nó dừng ở đây.

Suy nghĩ một lúc, mọi người mới nhờ đến Ritsu.

- Ritsu, đường duy nhất có thể lên tầng trên là thang máy. Cậu có thể kiểm tra nó kĩ một chút không?

- Rõ!

Ritsu thay đổi trang phục thành bộ đồ của một thám tử.

- Trước hết tớ cần xem qua các nút điều khiển trong thang máy, các cậu có thể giúp tớ không?

- Được!

Một vài người vào trong thang máy dò sét, vài người đi đi đi lại tìm đường nào đó khác.

- Trò này thú vị quá đi! Cảm giác như đang tham gia một vụ án trinh thám vậy.

- Vui thì vui nhưng nếu không gặp được Kiri thì cũng vô ích thôi.

Sau khi đi loanh quanh ở tầng 8 thì Ritsu đã tìm ra vấn đề của cái thang máy.

- Các cậu, nút điều khiển tầng 9 có vấn đề.

- Là sao?

- Đây là công nghệ nhận biết dấu vân tay. Có lẽ nút điều khiển này chỉ được kích hoạt khi nó nhận được dấu vân tay đã thiết lập từ trước.

Mọi người dần hiểu ra mọi chuyện.

- Tức là dù chúng ta có ấn bao nhiêu lần thì thang máy cũng chỉ dừng lại ở tầng 8, trừ khi người ấn là Kiri hoặc người nhà của cậu ấy?

- Đúng vậy! Ngoài ra, thang máy còn có hệ thống nhận biết khuôn mặt. Những người được chủ nhà tầng 9 cho phép mới có thể lên.

- Vậy làm sao chúng ta có thể đến tầng 9 đây?

Sau một hồi suy nghĩ, Kaede lên tiếng.

- Ritsu, cậu có thể xâm nhập  hệ thống thang máy được không?

- Xin lỗi, tớ đã thử nhưng công nghệ rất cao cấp, không dễ dàng xâm nhập.

Mọi người bất lực thở dài.

- Tớ cá là cái thang máy này do anh trai cậu ấy làm ra.

- Phải đấy, hóa ra đây là sự bảo vệ an toàn nhất.

Karma để ý xung quanh tầng 8. Từ thang máy có một đường thẳng xuyên đến cuối cùng. Hai bên là những phòng chung cư. Lúc nãy, trước khi bước vào, cậu có thấy, các phòng đều hướng ban công ra trước. Nhưng theo trí nhớ của cậu, Kiri từng kể nhà cậu ấy được bao quanh bởi cửa kính. Nếu sự thật là vậy thì mọi thứ trở nên đơn giản rồi.

Karma nhìn mọi người, bắt đầu nói.

- Tớ có ý này, mặc dù hơi nguy hiểm.

- Cậu nói nghe thử xem.

- Nhà Kiri được bao quanh bởi kính. Nhưng những tầng dưới, ban công lại hướng ra ngoài. Tớ nghĩ chúng ta nên tận dụng điều này.

Karma nói kế hoạch của mình cho tất cả. Có thể cho rằng, sắp tới, nhà Kiri sẽ có một cuộc tổng tấn công cực kì nghệ thuật.

- Nếu vậy chúng ta phải chuẩn bị rất nhiều thứ rồi.

Isogai suy nghĩ một lúc rồi chốt lại vấn đề.

- Hay là chúng ta đợi đến ngày mai, sau khi dụng cụ được chuẩn bị đầy đủ sẽ quay lại đây?

- Được đó.

- Nhưng liệu Kiri có phát hiện không?

- Rất khó nói nhưng mình cá là Kiri sẽ không để ý đâu.

- Phải ha, Kiri mà.

Cùng thời điểm đó, tại nhà Kiri.

* Hét xù * Hắt xì * Hây xừ *

Kiri đã liên tục hắt hơi ba cái liền trong bữa ăn tối.

- Kiri chan, em không sao đấy chứ? Đừng nói là bị cảm lạnh rồi nha.

Cô xoa xoa mũi rồi nói.

- Không sao, chỉ là hơi lạnh sống lưng thôi. Nhưng mà tại sao nhà mình ăn tối sớm vậy ạ? Bây giờ mới năm giờ chiều?

- Anh em vừa gọi về, nói tối nay sẽ đưa chị đi chơi nên chị phải chuẩn bị bữa tối sớm cho em chứ.

- Thôi dẹp đi, em không muốn biết thêm gì về chuyện của hai anh chị đâu. Em ăn cơm đây.

Kết quả ngày đầu tiên:
Kiri chiến thắng vì chung cư quá sức hiện đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net