Chap 38: Kế hoạch phá hủy nguy hiểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Được rồi mọi người, không cần chờ đợi nữa. Chúng ta sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch " Gặp mặt Kiri II"

Tất cả đang tập trung tại trường học sau  khi kết thúc buổi học. Mọi trang bị các thể loại đều đầy đủ. Đội quân hùng hổ bắt đầu ra trận.

Tại phòng giáo viên.

Koro sensei liên tục thở dài.

- Ngươi gặp vấn đề gì sao? Koro sensei?

Bitch sensei tỏ ra quan tâm đến thái độ gần đây của thầy ấy.

- Thì cô biết đấy, dạo này các em ấy xa cách tôi quá. Mấy hôm nay tôi thấy các em ấy chuẩn bị những thứ gì đó rất nhộn nhịp. Tôi cũng muốn tham gia cùng nhưng lại khó xử lắm.

- Sợ sao?

- Không hẳn, tôi nghĩ mấy em bắt đầu ghét tôi rồi. Giờ học nào của tôi cũng không còn vui vẻ như trước nữa, các em ấy cũng không cười nói như trước. Đến cả Kiri cũng không đi học. Gần đây tôi có suy nghĩ liệu tôi có hợp với nghề giáo viên này hay không?

Bitch sensei tỏ ra suy tư một lúc rồi lên tiếng:

- Không ai hợp với nghề giáo viên hơi ông đâu. Tụi nhỏ sẽ không bao giờ ghét ông đâu. Ông biết đấy, tôi đã tìm được nơi mình thuộc về, đó là lớp học này. Các em ấy thật lòng yêu quý chúng ta, vậy nên ông đừng lo lắng. Vấn đề này sẽ được giải quyết nhanh thôi.

- Tôi mong là vậy!

Quay trở lại với biệt đội đột nhập nhà Kiri. Tất cả thành viên đang đứng ngoài cửa chung cư. Từ đây nhìn lên trên có thể thấy tầng số 9, ánh sáng chiếu vào lớp kính thật choi lọi. Kiri đang ở trong tầng đó, rất nhanh thôi, lớp E chắc chắn sẽ sớm gặp được Kiri thôi.

- Mọi người, bắt đầu triển khai. Nhóm hành động một, Itona, giao cho cậu phụ trách.

- OK!

Itona lấy ra trong balo ba cái máy bay điều khiển từ xa. Đó là những cái máy bay khá to. Đồng thời, Terasaka cầm một vài sợi dây thừng to buộc vào thân của máy bay.

- Itona, cậu chắc máy bay sẽ bay được chứ? Mấy cái dây thừng này khá nặng đấy.

Kaede lo lắng hỏi.

- Ổn mà, tớ đã nghiên cứu và cải tiến nó cả đêm qua, nó có thể mang được những vật nặng hơn nó mà vẫn bay bình thường.

Itona vừa cầm cái điều khiển vừa nói. Đừng bao giờ coi thường con trai của cựu chủ tịch cửa hàng sản xuất điện thoại di động nha.

Những cái máy bay từ từ cất cánh mang theo những sợi dây thừng to lớn. Thật may khi chung cư này ít người qua lại, nếu không họ sẽ nghi ngờ những hành động kì lạ của lớp E mất.

Khán giả ở dưới nhìn cái máy bay đang mang theo cái dây mà không khỏi trầm trồ.

- Ghê thiệt! Dây thừng đó khá nặng mà vẫn bay như không.

- Itona, cậu đúng là thiên tài.

Cứ di chuyển như vậy, những cái máy bay mang theo dây thừng dần bay lên tầng 9.

- Cầu trời cho Kiri đừng nhìn thấy. Cầu trời cho Kiri đừng nhìn thấy.

Mọi người cứ nhắc đi nhắc lại câu nói đó. Nếu Kiri mà nhìn thấy rồi lỡ nảy sinh nghi ngờ xuống dưới này kiểm tra thì hết đường. Đây là chung cư của cậu ấy, nếu gặp mặt ở dưới sảnh như thế này thì người thắng chỉ có Kiri. Vì vậy mà mới có kế hoạch đột kích này.

Máy bay mang theo cả kết quả ngày hôm nay bắt đầu đến tầng 9. Không khí căng thẳng tột độ. Nó cứ từ từ bay qua tầng 9 rồi đến sân thượng.

- Kiri có nhìn thấy không?

Nếu thắc mắc về vấn đề đó thì câu trả lời là...

Tại phòng khách của nhà Kiri. Cô đang nhìn chằm chằm vào cái máy bay kì lạ mang theo dây thừng đang bay lên. Cô đang xem TV tại phòng khách, tự nhiên vật thể lạ này thu hút ánh nhìn của cô.

- Máy bay đồ chơi thời nay phát triển phết nhỉ? Mang được đồ nặng thế sao? Mấy bọn trẻ con nghịch ngợm thế ta, chắc thi xem ai đưa may bay lên cao hơn đây mà....

Cô cứ ngồi suy đoán như vậy mà không nảy sinh chút nghi ngờ nào cả.

- Thôi chết, phim của mình. Kệ cái máy bay đó, xem phim thôi.

Quay trở lại với lớp E. Sau khi máy bay qua được tầng 9, một lúc sau vẫn không có bất kì động tĩnh gì từ phía Kiri, mọi người đã thở phào.

- Chắc ổn rồi ha!

- Ải một coi như thành công!

Mọi người vui vui mừng mừng. Kiri dù thông minh thì có thông minh thật nhưng những lúc ngốc nghếch thì lại ngốc không ai bằng. Nếu không nảy sinh bất kì nghi ngờ nào thì quả thật không ngốc nữa mà phải nói là ngu.

Mọi người đang vui vẻ thì đột nhiên Itona nói

- Đừng vội, nếu không buộc được sợi dây thừng này nên lan can của sân thượng thì cũng vô ích thôi.

Mọi người ngẩn đầu nhìn về phía mấy cái máy bay đang lơ lửng ở chỗ lan can của sân thượng. Đó là cái lan can làm bằng đá, giữa những cái cột của cái lan can đương nhiên phải có khoảng cách. Mục tiêu bây giờ là dùng máy bay để buộc sợi dây thừng vào đấy. Nhưng đó là một thử thách khó, người thường dùng tay còn khó buộc chặt, huống gì là máy bay.

Vui mừng chưa bao lâu thì dần lo lắng, mặt ai cũng nhăn nhăn nhó nhó lại.

- Bình tĩnh đi, buộc dây thừng thôi mà. Có gì mà không làm được.

Terasaka nói rồi giật lấy điều khiển từ tay Itona. 

- Cậu làm được không?

- Dễ như chơi game thôi!

Chơi game không có dễ đâu, dù sao thì cũng cầu nguyện cho mấy cái dây thừng được buộc một cách hoàn hảo. Terasaka bắt đầu di chuyển máy bay bay vòng quanh cái cột, sau đó bằng một cách nào đó, cậu ấy đã thành công khi cho máy bay luồng vào vòng tròn đã được tạo. Cứ như vậy cho đến khi mấy cái dây thừng được buộc chặt nhất có thể.

- Thấy chưa, đã nói là rất dễ mà.

Terasaka tự tin nói. Mọi người đến bây giờ vẫn không tin vào mắt mình. Làm thế nào có thể buộc dây thực bằng cái máy bay chứ, không thể tin nổi, đến tác giả còn không thể tin được chuyện đó có thể xảy ra. Quá vi diệu!

- Thật không thể tin được.

- Tin hay không tin thì dây cũng đã được buộc rồi.

- Phải ha!

Nhìn mấy cái dây thừng treo lủng lẳng từ sân thượng xuống dưới đất. Mọi người vẫn hoài nghi là liệu Kiri có nghi ngờ gì không? Nhưng cũng chẳng để tâm mấy.

- Các cậu, dây thừng đã được treo chắc chắn rồi. Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành treo lên tầng chín.

- Cuối cùng cũng đến khoảng khắc này. 

Mọi người khấn khởi đeo balo lên vai như thể chuẩn bị leo núi. Ai ai cũng thích thú. Nếu cứ bám theo sợi dây mà đi lên, lợi dụng cả những cái lan can ngoài hành lang của tám tần còn lại làm bàn đạp thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Không có gì làm khó lớp E cả.

- Những bạn nào mang đồ có thể đập phá cửa kính nhà Kiri thì hãy leo lên trước mở đường, con gái tốt nhất là nên đi sau.

- Biết rồi!

Cuộc hành trình của các nhà phưu lưu bắt đầu. Leo núi chắc sẽ dễ hơn là "leo nhà" phải không? Vì lớp E thật sự rất chật vật để đi lên, đường đi căn bản quá bằng phẳng và dễ trượt chân, rất khó để giữ thăng bằng. 

Còn về phần Kiri, hiện tại cô vẫn đang tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy sợi dây thừng ngoài cửa kính. Nhìn một cách chăm chú.

- Hm...Hm... Sao máy bay đồ chơi lại bay lâu thế nhỉ, nãy giờ mà chưa thấy cái nào hạ cánh. Khủng khiếp thật, đồ chơi càng ngày càng hiện đại, chắc một ngày nào đó sẽ có cái máy bay đồ chơi đầu tiên tiến vào vũ trụ quá! Mà bọn trẻ con đúng là nghịch thật, sao cứ lấy dây thừng của bố mẹ ra nghịch làm gì chứ? Hay toàn nhà có của nhỉ? Chắc thế rồi...

Nhìn một lúc nữa cô lại quay vào xem phim. Trong lòng chỉ nghĩ không biết mấy cái máy bay đó có đắt không, cô cũng muốn mua một cái chơi cho vui.

Chuyển cảnh qua lớp E, hiện tại đội tiên phong bao gồm Nagisa, Karma, Isogai và Terasaka đang ở ngay dưới tầng chín. Nói cách khác, tay họ có thể chạm vào tấm kính của tầng chín. Karma cố leo cao thêm chút nữa, bây giờ cậu có thể hoàn toàn nhìn thấy được bên trong nhà Kiri. Dĩ nhiên, cậu chỉ để cho phần từ đôi mắt trở lên xuất hiện để nhìn. Kiri vẫn đang ngồi xem TV trên ghế sofa. Nếu bây giờ tấn công luôn chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy và chạy thoát.

 Karma nói rõ tình hình cho những người ở dưới nghe thấy, cuối cùng lớp E quyết định:

- Vậy thì để có thời gian tấn công mà không bị Kiri chú ý, chúng ta cần đánh lạc hướng cậu ấy. Karma hãy gọi điện cho Karma đi, nói gì đó thật lâu vào. Đừng để cậu ấy nhìn về phía này, nếu không cậu ấy sẽ chạy đấy, cũng đừng để cậu ấy ra khỏi phạm vi là phòng khách.

Karma dù có chút không muốn nhưng vẫn phải gọi cho Kiri, nhưng biết nói gì để cậu ấy không nhìn về phía cửa đây?

Kiri trong nhà, vẫn không biết rằng mình sắp gặp nguy hiểm, đang đắm chìm vào các tình tiết của bộ anime thì chuông điện thoại reo. Cô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy dòng chữ " Karma' thì không nghĩ ngợi gì cả bắt máy luôn.

- Hôm nay trời đẹp nên cậu gọi tớ à? Hay muốn cảm ơn vụ cái ô? Không cần đâu, cậu không ướt là tớ mừng rồi.

Chưa kịp để Karma nói câu nào Kiri đã tuôn xối xả. Nhưng khi nghe đến từ " cái ô" Karma chỉ muốn dập máy ngay lập tức nhưng vì tính kế lâu dài nên cậu vẫn nhẫn nhịn, bắt đầu nói:

" Cái ô của cậu đưa hỏng rồi, dù che nhưng tớ vẫn bị ướt."

- Thế á? Tớ tưởng đã khiểm tra cái ô kĩ lắm mà, nó lại thủng sao?

" Cậu ngu thật hay giả bộ ngu đấy?"

- Ý cậu là sao?

" Cậu không nhớ sau khi đưa ô cậu đã làm gì à?"

- Làm gì? Tớ chỉ đá ngã cậu.... 

Lúc này cô mới sực nhớ ra mình đã làm gì, phải ha, cô đã đá cậu ấy ngã xuống đường, dù muốn hay không thì cậu ấy cũng bị ướt, vậy mà lúc nãy cô còn nói vụ cái ô. Đột nhiên cảm thấy trong điện thoại tỏa ra luồng sát khí cực mạnh.

- Tớ... Tớ hình như nhớ rồi. Phải, tớ nhớ rồi. Karma, thành thật xin lỗi, tớ không cố ý lắm đâu?

" Thế nào là không cố ý? Rõ rằng cậu đá tớ để có cơ hội chạy, không cố ý đó hả?"

Karma cũng không vừa, cậu bị cơn giận chi phối đến nỗi quên luôn cả nhiệm vụ chính của mình. Phải để mọi người nhắc lại cậu mới nhớ ra.

" Kiri... chuyện đó để sau rồi nói. Cậu nghe tớ nói này."

- Vâng! Chỉ cần bỏ qua, tớ sẽ nghe lời cậu vô điều kiện.

" Không phải bỏ qua, mà tạm gác lại sang một bên. Kiri bây giờ cậu đang ở phòng khách phải không?"

- Vâng.

" Vậy thì đứng dậy, quay lưng lại với tấm kính. Nhà cậu có tấm kính đúng không?

- Tớ rõ rồi!

Kiri làm theo y như những gì Karma bảo. Bây giờ mọi người bên ngoài có thể nhìn thấy lưng của Kiri.

" Cậu tiến về phái trước tầm 3 bước nữa"

Kiri lại tiếp tục làm theo.

" Rồi, cứ đứng yên như vậy. Đừng quay lung tung, ngoài thở ra cậu không được làm bất kì điều gì khác. Nhắm mắt và đừng mở ra."

Dù thấy Karma hơi kì lạ nhưng cô cũng không muốn nghi ngờ, yên lặng và làm theo. Cô quay lưng lại với cửa, không nói gì, không nhìn thấy gì cả. Cứ đứng như vậy cho đến lúc nào mà Karma bảo ngừng. Đúng là trong cuộc sống luôn có đứa khiến ta phải nghe lệnh nó một cách tuyệt đối.

Trong lúc Kiri đang nghe lệnh Karma, mọi người đã tranh thủ tiến lên tầng chín. Hiện tại, một vài người đã và đang xuất hiện sau tấm kính nhà Kiri, lơ lửng và lơ lửng.

Isogai bắt đầu ra lệnh.

- Các cậu, khi tớ đếm một hai ba thì hãy đập vỡ nó.

- Đã rõ!

Những người tiên phong cầm trên tay một cái cây khá dài, đầu cửa nó là một khối sắt lớn. Họ có thể vác theo nó leo lên tận tầng chín mà không thấy nặng sao? Cái câu đó cũng đâu có nhỏ đâu chứ? Đúng là lớp E có rất nhiều tài năng chưa được khai quật mà.

- Một...

Sao Karma lại bắt mình làm vậy nhỉ?

- Hai...

Chờ chút đã... Có gì đó rất lạ... Những cái máy bay...dây thừng... Không lẽ là!!!!

- Ba! Phá!

Kiri vội vàng quay lại ra đằng sau, đúng lúc đó thứ cô nhìn thấy là những mảnh kính đã bị đập và đang bắn tung tóe. Những mảnh kính bay khắp nơi trong phòng khách, dù muốn lấy tay che đi cái đầu để những miếng sắt kia không bắn vào nhưng cô không thể. Chuyện gì đang xảy ra ở nhà của cô vậy? Những người đang nhảy vào từ cửa kính đã vỡ kia là ai chứ? Lớp E sao? Họ ở đây ư? Cửa kính nhà cô bị đập bởi họ ư? Lúc này cô không thể suy nghĩ được gì cả. Từ khi nào mà họ ở đây? Cô đã không cảm nhận được chút nghi ngờ nào cả? Tại sao? 

Karma bước lại gần cô, nãy giờ cô vẫn bất động như vậy, không thể di chuyển.

- Kiri...

Khi cậu ấy gọi cô, dường như cô lại lấy lại được bình tĩnh. Cô bất ngờ ngã xuống dưới sàn nhà, chân cô thật khó để mà đứng vững. 

- Bất ngờ không?

Karma nhìn thẳng vào mặt cô mà nở nụ cười, nụ cười tưởng như thân thiện nhưng tràn đầy mùi nguy hiểm. Cô lé tránh ánh mắt cùng cái nụ cười giễu cợt đấy, không thể ngờ được cô đã bị cậu ấy dắt mũi trong suốt quá trình đó.

Vội đính chính lại, không phải chỉ có Karma mà còn cả lớp E, tất cả đang ở đây, ở nhà cô, nơi cô luôn coi là an toàn nhất. Cô vội vã đứng dậy chạy vào phòng và khóa cửa lại.

- Chạy à?

Karma cứ đi dần về phía phòng của Kiri. Cậu ấy nghĩ sẽ thoát được sao? Khi Karma chuẩn bị phá luôn cái cửa phòng Kiri thì đã có người xuất hiện.

- Ô, tưởng gì mà ồn ào hóa ra là bạn của Kiri chan sao?

Chị Layla xinh đẹp từ phòng bếp đi ra. Vừa nhìn thấy chị ấy mọi người đã bị thu hút. Chị ấy quá đẹp, quả là mĩ nhân, tại sao trên đời lại có người xinh đẹp như vậy. Mặc dù chỉ mặc bộ quần áo bình thường và đeo cái tạp dề bình thường nhưng vẻ đẹp của chị ta là bất thường.

- Đẹp quá...

- Ai vậy chứ?

Chị Layla nhìn cái cửa kính bị phá nát cùng những vị khách không mời này dường như đã hiểu ra vấn đề. 

- Mấy đứa là người đầu tiên vào nhà bằng cách đó đấy. Thú vị thật.

Chị ấy cười, nét cười thu hút cả tâm hồn người ngắm.

- Chị gái xinh đẹp ơi, tụi em muốn gặp Kiri ạ!

Kurohashi vội vã nói. Chị Layla thì lại ngại ngùng

- Chị gái xinh đẹp sao? Chị lớn hơn các em rất nhiều tuổi đấy!

- Nhìn chị ấy ngại đáng yêu ghê ha!

- Phải đó!

- Không, quan trọng là Kiri chứ không phải chị gái xinh đẹp này. Tụi em muốn gặp Kiri có được không ạ?

Chị Layla nhìn vào phòng Kiri, chắc con bé không muốn rồi.

- Được thôi, chỉ là sau khi các em dọn sạch sẽ nhà chị đã. Nếu được thì hãy nấu luôn cả bữa tối.

- Hả???




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net