Chapter 2: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian dài sau, Koko bay lượn khắp nơi để quan sát xem liệu có ai gặp rắc rối không, sau khi uống suối trí tuệ cô đã mạnh hơn nhưng cô không dùng có bản thân mà cô dùng nó cho việc giúp đỡ người khác. Cô bay qua đâu cũng đều mang mới hạnh phúc, ấm no, sung túc và tình yêu tới đó nhưng cô cũng mang tới lời khuyên và cảnh báo cho những chuyện xấu xảy ra.

Nhiều người bắt đầu lan tin đồn về một chim kì lạ, đem lại may mắn và ấm no cho họ nếu tình cờ gặp được.

Chính vì thế đã thu hút sự chú ý của các vị thần Ây-xơ, Ô-đin đã ra lệnh các vị thần tìm kiếm cô nhưng hầu như họ đều không tìm thấy vì cô trốn quá kĩ.

Trong khoảng thời gian đó, cô cố gắng luyện tập cuối cùng cũng biến thành hình dạng người, có mái tóc màu xanh biếc đuôi tóc và làn da trắng, đôi tai dài mềm mại, cô mặc chiếc váy xanh biếc bó sát cơ thể, đôi cánh thì biến thành ống tay áo, còn cái đuôi lông vũ dài đằng sau nữa nhưng điều đó cũng không sao cả:

-Mình biến thành như thế này là được rồi. Ngoại hình chẳng quan trọng- Koko mỉm cười

Vào một ngày nọ, Koko đáp xuống một ngôi làng nọ, cô hái những quả táo ở trên cao để ăn trong lúc đang thưởng thức thì nghe thấy tiếng một người đàn ông đang khoe khoang điều gì đó, cô tò mò nghe lén:

-Này Mun-đi-phan, hai đứa con tuyệt với của ông tên là gì vậy?- Một người trong làng hỏi

-Ta vẫn chưa tìm ra được cái tên xứng đáng cho chúng cả. Không thể đặt bừa những cái tên tầm thường của loài người cho các con của ta được- Người đàn ông nói với giọng đầy kiêu ngạo

Koko nhớ không nhầm hình như người này là cha của cặp song sinh tên là Mun-đi-phan, Moon và Sun, đứa con điển trai tên Moon còn đứa con xinh gái tên Sun. Hai đứa trẻ sau này sẽ bị bắt lên Át-xgát vì người cha kiêu ngạo này.

Cô liền bay tới nhà của Mun-đi-phan để quan sát, hai đứa trẻ Moon và Sun đang nằm trong nôi đang ngủ rất say sưa thì đột nhiên có một con rắn bò tới. Koko nhanh chóng dùng chân gắp lấy nó và kẹp chặt khiến nó chết, nghe thấy tiếng động thì hai đứa trẻ tỉnh giấc khi chúng nhìn thấy cô thì cười vui vẻ.

Đúng lúc đó Mun-đi-phan trở về, cô thì nhanh chóng rời đi.

Kể từ đó, hai đứa trẻ lớn lên trong sự bao bọc và che trở của Koko, mặc dù không thấy được cô nhưng họ đều cảm thấy sự hiện diện của cô ở đâu đó rất gần.

Vào một ngày nọ, Koko nhớ tới người sẽ cưới Sun sau này trước khi bị bắt lên Át-xgát, cô mau chóng bay tới làng bên cạnh mang theo con hươu của Sun.

Khi tới nơi, thì cô thấy chàng thanh niên điển trai Glen đang đi săn nhưng không bắt được con nào, cô núp trên cành cây và phù phép vào con hươu của Sun làm nó chạy ngang qua anh ta. Khiến anh ta cầm cung đuổi theo, cô cũng theo sau để quan sát.

Đúng như dự đoán, con hươu đã trở về với Sun và gặp được Glen tình yêu định mệnh của đời mình. Không lâu sau đó, họ làm đám cưới với nhau, trong đám cưới đột nhiên một cơn mưa hoa hồng đỏ rơi xuống và một con chim đang bay ngang qua:

-Phải chăng con chim đó đã làm điều này?- Glen

-Đúng vậy, chính sinh vật ấy đã đem chàng với em đến bên nhau- Sun mỉm cười

-Ta hứa, thề rằng sẽ bảo vệ và che chở nàng, Sun- Glen

-Em yêu chàng, Glen- Sun

Vào một ngày nọ, Koko biến thành dạng người rồi nhìn thấy một đám bò trên một cái đồi, cô liền sử dụng chân để tạo ra chấn động khiến chúng hoảng sợ rồi dùng cánh để lùa chúng về phía ngôi làng.

Đàn bò mau chóng chạy về phía ngôi làng, dân ở đó vui mừng vì đàn bò đã trở về, lại một lần nữa sau một ngày dài, cô tới một con sông gần đó để làm sạch cơ thể, đột nhiên có tiếng động đằng sau lúm cây khiến cô giật mình:

-Ai đó? Ra mặt đi!- Koko

Từ trong bụi cây đi ra đó chính là Moon, anh ta thấy thần nhìn cô, đây là lần đâu tiên có người khiến anh rung động không như các cô gái đều thi nhau tìm đến và thổ lộ tình cảm với anh. Bầu không khí im lặng đến khó chịu cô định quay người bỏ đi:

-Khoan đã, cô có phải là......con chim đó không?- Moon lên tiếng

Koko không trả lời cũng không quay người lại, cô hóa thành hình dạng chim rồi bay đi thật nhanh.

Vài ngày sau cô trở về ngôi làng, thì cô thấy mọi chuyện có vẻ tồi tệ hơn khi Mun-đi-phan liên tục lải nhải và khoác lác về việc hai đứa con của ông ta tuyệt vời hơn cả các vị thần. Koko còn nhớ khi đọc sách thì hai đứa con sẽ bị Ô-đin bắt lên và chịu tội thay, điều khiển những cỗ xe ngựa mặt trời và mặt trăng. Vậy nên cô quyết định sẽ không để điều đó xảy ra với hai người tội nghiệp ấy.

Vì không muốn hiện diện trước mặt người trần, cũng không muốn các vị thần biết cô ở đây, Koko thở dài bay về chỗ con sông nơi cô tình cờ gặp Moon. Kì lạ thay, Moon vẫn ở đó, chẳng lẽ kể từ khi cô đi anh ta luôn ở đây chờ đợi cô, không còn cách nào khác cô đành phải cảnh báo anh ta.

Moon nhìn thấy Koko đáp xuống đứng trên mặt nước, anh ta cả thấy vui mừng nhưng không biểu hiện ra ngoài:

-Là cô........- Moon

-Con của Mun-đi-phan, hãy lắng nghe đây chính là lời cảnh báo tới anh em nhà ngươi, nếu cha ngươi không ngừng nói những lời kiêu ngạo và phỉ báng thần thánh. Thì chính hai anh em người sẽ phải chịu tội thay ông ta, hãy nhớ lời ta các ngươi sẽ phải chịu tội thay cho cha ngươi- Koko

-Khoan đã!!! Trước khi cô đi, tôi muốn hỏi một chuyện, rốt cuộc tại sao cô lại giúp anh em chúng tôi?- Moon

Lần này cô không thể không trả lời cho Moon:

-Lý do ta làm thế vì các ngươi không xứng đáng nhận điều đó, các ngươi xứng đáng nhận điều tốt đẹp hơn là sự trừng phạt- Koko

Cô dùng mỏ liền dứt ra hai chiếc lông vũ rồi thả trên mặt nước, hai chiếc lông vũ trôi về hướng Moon:

-Cầm lấy chúng, các ngươi sẽ nhận được sự bảo hộ của ta, không có bất kì vị thần hay sức mạnh nào có thể làm hại các ngươi- Koko nói xong cô liền bay đi

Cô đang bay mà cảm thấy có chút xấu hổ vì cách cô nói với anh ta. Moon nhìn hai chiếc lông vũ và mỉm cười:

-Cảm ơn nhiều- Moon

Anh ta trở về nói với Sun rồi cả hai anh em luôn mang theo bên người theo lời Koko dặn.

Đúng như dự đoán, thần Ô-đin đã nghe tin từ hai con quạ ngay lập tức bắt hai đứa con của Mun-đi-phan lên, nhưng khi những đám mây trắng chạm vào thì luồng sáng từ hai chiếc lông vũ tạo thành một lớp chắn bảo vệ khiến Ô-đin ngạc nhiên, ông ta chú ý tới hai chiếc lông vũ tuyệt đẹp rồi suy nghĩ lại:

-Nói cho ta nghe, hai chiếc lông vũ đó từ đâu ra vậy?- Ô-đin

-Là ngài chim đã trao cho chúng tôi lông vũ bảo hộ của ngài ấy, vì ngài ấy biết rằng ngài sẽ tới để bắt chúng tôi- Moon

Ô-đin suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Được rồi, ta sẽ tha cho hai ngươi với điều kiện các ngươi nói cho ta biết vị trí của sinh vật đó ở đâu- Ô-đin

Trong lúc đó, Koko trong hình dạng chim đang múa trên mặt nước, đôi cánh ngấm nước sau đó cô xoay tròn khiến những giọt nước bay ra, ánh sáng của mặt trời chiếc vào những giọt nước khiến khung cảnh trở thành một bức tranh tuyệt mĩ.

Bỗng dưng cô cảm thấy ai đó đang ở gần đây, cô cảnh giác rồi định bay đi thì đột nhiên có một sợi dây thừng quàng lấy thân cô, sau đó nhiều sợi dây thừng khác không biết từ đâu xuất hiện liền quấn xung quanh cô và kéo xuống. Koko giãy dụa khi chạm chân xuống nước, cô nhìn thấy xung quanh có rất nhiều nam thần và nữ thần đang nhìn mình, thần Ô-đin bước tới:

-Vậy ra ngươi chính là con chim mà người thế gian đồn đại tới. Không cần phải hoảng sợ, bọn ta không làm gì ngươi cả, thực ra bọn ta đã tìm kiếm ngươi từ lâu rồi- Ô-đin

-"Nguy rồi, mình hoàn toàn không lường trước chuyện này, ai ngờ các vị thần đang tìm kiếm mình suốt bao lâu nay chứ?! Không được phải thoát ra!"- Koko nghĩ

Koko cố gắng thoát khỏi những chiếc dây thừng nhưng các nam thần đều đã giữ chặt chúng, cô đành dùng sức xoay tròn khiến cho các nam thần bị quấn vào. Cắt đứt những dây thừng, cô nhanh chóng bay đi thật nhanh:

-Mau chóng bắt lại, đừng để nó chạy thoát!- Ô-đin ra lệnh

Các nam thần nhanh chóng đuổi theo đằng sau, không còn cách nào khác cô liền biến thành hình dạng người, dùng tay phải che đi gương mặt để họ không thấy. Trong ống tay áo trái cô rút ra một thanh kiếm, thông thường lông vũ của cô rất mềm và mỏng manh nhưng nó có thể trở nên cứng cáp và sắc nhọn hơn bao giờ hết.

Vì không muốn chiến đấu với các nam thần, cô bay hang trong núi rồi dùng kiếm cắt tảng đá ở trên khiến chúng sập xuống chặn đường họ thế là cô tạm thời thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net