Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Gã mở cửa đi vào...
-Hửm?Ngươi làm sao thế?-Gã nhìn tên nhóc đang ở tình trạng thiếu sức sống,nằm dài trên sofa.
-...-Cậu không thèm trả lời.
Cậu dỗi!Cậu giận!Tại sao Master lại không cho cậu đi theo chứ!Đã thế còn mạnh tay đánh vào đầu cậu 1 cái!Ừ thì cậu đồng ý là tại cậu ôm chân Master xong rồi ăn vạ làm ngài ấy tức nhưng có cần đánh cậu đau thế không?
-Này Horaku,ngươi còn giận ta vụ sáng nay đấy à?-Gã nói.
 Horaku không nói gì quay đi làm gã chỉ nhìn được mỗi cái lưng.Kiểu này...giận thật à?Dai  thế?:)))Lắc đầu với tên nhóc đấy.Tiến lại lay người thì bị tên nhóc kéo lại ôm vào lòng...
-Hớ!?-Gã hoang mang.
Tên nhóc dụi vào hõm cổ gã.Gã theo thói quen giơ tay lên xoa mái tóc đen xanh kia.
-Ngài phải nấu bữa trưa cho tôi thì tôi mới hết giận-Cậu nói.
-Haizzz~Được!-Gã lắc đầu với cái tính trẻ con của tên nhóc này.
-Hì hì yêu Master nhất!-Horaku ngẩng đầu.
-Chậc!Sến quá đấy!-Gã rời khỏi lòng Horaku,tiến vào bếp.
-Vào ngồi đợi ta-Gã nói vọng ra.
-Vâng~-Cậu đi vào.
Horaku nhìn bóng lưng vị Master kính mến của mình...Sao cậu thấy ngài cứ giống 1 người vợ đang nấu cho người chồng ấy nhỉ?Nghĩ đến đây cậu đỏ mặt,ôm mặt lắc lắc các kiểu như thằng điên:)))
-...-Gã để đĩa cà ri xuống,nhìn tên nhóc như nhìn phải thằng tâm thần không nói gì.
Đĩa cà ri :

Thêm cốc soda chanh nè :

-Ngươi tính như thế đến bao giờ?-Gã lên tiếng.
-A!À-À không có ha ha-Cậu quơ tay.
-Ăn thôi-Gã nhắm mắt lắc đầu.
-Vâng~-Horaku.
-Itadakimasu!-Cả hai chắp tay.
-Này,tại sao người lại ngăn ta bảo tên nhóc Sanzu gọi bằng họ thế?-Gã 1 một ngụm soda chanh.
-Tôi tìm hiểu được là tên nhóc đó đối sử với ngài tốt lắm á,khác với bọn kia!-Cậu vừa ăn vừa nói.Ui chùi má!Ngon vl:)))

-Ồ~Mà...ngươi cẩn thận không nghẹn đấy!-Gã nhắc nhở.
Nói xong cậu nghẹn thiệt:)))Cậu nhanh tay vớ lấy cốc soda chanh uống liên tục 4-5 ngụm. 
-Đấy!Chết mày chưa!Cho mày chừa!-Gã khinh bỉ.
-Ehe-Cậu ra vẻ vô tội.
-Này,Horaku bố nuôi của ta ở kiếp này có thân phận như thế nào?-Gã hỏi.
-...Master,sao ngài lại muốn biết điều này?-Horaku hỏi ngược lại.
-Ta thấy ông ấy phải làm 1 chức vụ nào đó rất cao.Khối tài sản mà ông ấy để lại cho ta của kiếp này không phải là người thường có thể kiếm!-Gã nhàn nhạt giải thích.
-Ờm...ngài muốn biết?-Cậu hỏi.
-Thì?-Gã nhíu mày.Ủa?Muốn biết nghề nghiệp thôi không được hả?
-Thì...bố của ngài kiếp này là 1 trùm băng đảng mafia khét tiếng-Cậu trả lời.
-...-Rose
-Thật?-Gã hỏi.
-Vâng:)))-Cậu khẳng định.
-Vậy xem ra cũng đáng sợ lắm đây!-Gã xoa cằm.
-Không đâu Master!Băng đảng của ông ấy vừa thiện vừa ác ạ!-Cậu lên tiếng
-Hửm?Là sao?-Gã không hiểu.
-Băng đảng của ông tên là AID 1 cái tên khét tiếng trên thế giới.Băng đảng của ông ấy hoạt động rộng rãi trên khắp Châu Á và Châu Âu.Họ giúp đỡ cho chính phủ các nước rất nhiều và quan hệ cũng thể coi là anh em.Những vụ làm ăn của họ thường diễn ra trong hòa bình.Trong các mối hợp tác,làm ăn họ luôn tạo thiện cảm với đối tượng.Nhưng nếu họ bị phản bội bởi 1 cá nhân nào trong băng hay bởi đối tượng làm ăn thì sẽ bị họ coi là kẻ thù.Họ sẽ lục tung khắp mọi nơi hoặc nhờ sự giúp đỡ từ các chính phủ để tiêu diệt triệt để đối tượng phản bội.Nhưng thành viên trong băng rất trung thành với ông nên những trường hợp phản bội thường rất hiếm.Ngoài ra ở mỗi 1 nước ông ấy đã lập ra từ 1 đến 3 công ti lớn giúp kinh tế ở mỗi nước.Ông đóng góp rất lớn về nhiều mặt cho các nước.Ông đã giải nghệ vào lúc 60 tuổi,ông che giấu thân phận và để cho 1 trợ lí mà ông tin tưởng nhất tiếp tục duy trì băng đảng.Muốn lật đổ băng đảng đấy là 1 chuyện khá khó vì trong băng của ông hội tụ đầy đủ từ trí óc,quyền lực,sức mạnh,tiền tài,...-Cậu giải thích.
-Giờ ta mới biết bố của mình bá như vậy đấy:)))-Gã cảm thán.
-Vậy tại sao thân thể này vẫn còn chưa chết nhỉ?-Gã hỏi.
-Ý của ngài là sao?-Cậu không hiệu.
-Nếu bố của ta đã chết chắc hẳn những kẻ thù ông ấy sẽ tới tìm ta để giết trả thù chứ.-Gã thắc mắc.
-Tại trước khi ông ấy chết thân thể này dùng họ Haitani ạ.Hơn nữa không ai biết ông có con gái nuôi đâu.-Cậu giải thích.
-Này,Horaku-Rose
-Sao vậy thưa Master?-Cậu hỏi.
-Ta muốn đi học.-Gã ăn.
-PHỤT!Khụ!Khụ!-Cậu uống 1 ngụm soda chanh liền phun hết ra.
-Này,ngươi bị sao đấy?-Gã nhíu mày.
-À!À!K-Không không tôi không không sao nhưng...Master à,sao ngài lại muốn đi học thế?Ngài đã có bằng đại học rồi đó!-Cậu nói.
-Chỉ là ta thấy chán thôi.Hơn nữa ta cũng tò mò trường học ở đây như thế nào.-Gã giải thích.
-Ồ,vậy để tôi đi lấy cái học bạ của ngài cái đã.Chiều nay chúng ta đi nhập học.Ngày mai ngài có thể tới trường được rồi-Cậu ăn.
-Ta muốn vào trường mà Saruko học.-Gã nói.
-Ể?!Sao thế Master?-Cậu bất ngờ.
-Con bé là gia đình của ta.-Gã trả lời.
-Ầu~Tôi hiểu rồi.-Cậu gật gù.
Cả hai ăn xong,Horaku rửa bát rồi cả hai lôi nhau lên phòng ôm nhau ngủ.Liên miên từ 11h trưa đến 5h chiều.Cả hai thức dậy cùng 1 lúc thế là Horaku liền kéo gã đi dạo cho tỉnh ngủ tiện thể đi nhập học luôn.Đang đi thì nghe thấy tiếng nói...
-Này!Cô đừng có mà quá đáng!-Mikey quát.
-Ồ~Master ở kia có drama kìa!-Cậu nhìn phát hiểu luôn.
Nhóm Mikey và Shinchiro đi chơi với Saruko để xin lỗi cô bé.Nhưng đang đi thì có cô gái đụng phải Saruko.Cô ta không những không xin lỗi mà còn bắt cô bé xin lỗi cô ta.Bọn họ liền ngăn cô bé lại rồi nói đủ thứ.Cô ta lại giả vờ như mình bị hại,la lên làm mọi người xung quanh xì xào bàn tán đủ thứ...
-Trời ạ!Tội nghiệp cô bé đó quá!-Cô A.
-Ừ!Mấy cô cậu kia nhìn là biết!Bất lương mà!-Ông B.
Và rất nhiều câu bàn tán khác.Saruko cúi mặt xuống tay nắm chặt thành quyền,một giọt nước mắt chảy xuống đất.Đây vốn không phải lần đầu tiên cô bé vướng vào vụ như này.Nó xảy ra nhiều đến mức cô bé quen rồi,sau những lần như vầy cô bé lại về nhà và nằm trong phòng khóc rất lâu.Nhưng hôm sau cô bé lại che giấu nó bằng nụ cười.
-Coi bộ có kịch hay để xem rồi.-Gã nhìn.Để xem mấy tên nhóc đó sử lí như thế nào.
-Hức!Hức!Tôi xin lỗi!Làm ơn đừng đánh tôi mà!-Cô ả che mặt khóc nấc liên tục,nhưng ánh mắt lại nhìn Saruko đầy nham hiểm.
-Này cô bị làm sao đấy!Bọn tôi chưa làm gì đâu đó!-Draken nhíu mày phản bác.
-Oya~Oya~Khóc mà cứ nấc liên tục thì không biết là khóc thật hay khóc giả nhỉ~-Gã đi lại.
-Chị Rose...-Cô bé ngẩng mặt nhìn gã.
-Hả?Cậu nói gì thế?Với lại cậu là ai?-Cô ả kia nhìn gã ra vẻ đáng thương.
-...Xin lỗi nhưng tôi đã 18 tuổi rồi và cảm phiền hạ màn kịch này lại.-Gã nhíu mày.
-Ơ~Chị nói gì thế em không hiểu~-Cô ả dở giọng dẹo chảy nước cống.
-...Màn kịch của cô có bao nhiêu khán giả?Vậy sao cô phải vất vả vào vai?^^-Gã nói.
-Hả?Ý chị là sao?-Cô ả giả bộ ngây thơ.
-Cuộc đời này ai sẽ trả cát xê?Mà sao cô cứ đam mê diễn xuất?^^-Gã cười.
-Chị!Chị quá đáng vừa thôi nhá!-Ả bắt đầu tức giận.
-Quá đáng?Ha!Tôi như thế nào cũng không phải là để vừa lòng cái loại như cô!Hiểu không?^^-Gã vẫn giữ nụ cười đấy.
-Chị nói vậy là có ý gì hả?-Ả bây giờ đã bỏ bộ mặt yếu đuối vừa nãy.
-Ồ~Ra là cô không hiểu.Vậy là hai ta không cùng đẳng cấp với nhau rồi.^^-Gã mỉa mai.
-C-Chị...Đồ chó!-Ả ta mất bình tĩnh.
-Ô~Lộ mặt thật rồi kia!^^-Gã khinh bỉ.
Mọi người bây giờ lại bắt đầu bàn tán xì xào nhưng lần này là về cô ta.
-Trời ạ!Không ngờ được!-Cô A.
-Đúng là lòng người khó đoán!-Ông D.
Những lời xì xào đó ả ta nghe thấy hết.Ả ta cúi mặt tay nắm chặt thành quyền.Cái tôi của ả lớn lắm.Lần đầu tiên ả bị như vậy quả thựa rất nhục.
-Mày đợi đó!Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn!-Ả ta vừa chạy vừa nói.
-Thân là quân tử mà thù đến 10 năm mới trả.Câu thành ngữ được đấy!-Gã nhún vai.
Quay lại gã nhìn tới nhóm Mikey và Shinichiro với ánh mắt thất vọng.Tụi kia cũng cảm nhận được nên chỉ im lặng.Gã lắc đầu rồi tạm biệt họ và đi lại chỗ Horaku đang đứng.
-Master!Chúng ta đi nhận học thôi nào!-Cậu ôm gã.
-...Ta mất hứng rồi về thôi.Ngày mai nhập học cũng được-Gã để im cho tên nhóc này ôm.
-Vâng~-Cậu bế gã lên.
-...Ta tự đi được-Gã theo phản xạ ôm cổ cậu.
-Cứ để tôi bế ngài đi-Cậu nói.
----------------------------------------------------
Lũ kia nhìn được cảnh vừa rồi thì không khỏi hoang mang.Cậu trai kia là ai?Sao cô lại tự nhiên để cậu ta bế thế?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net