Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 23:
Lúc sau bước ra lại hai người phục vụ cùng xe thức ăn.

"Cốc cốc"

"Cạch" _ là old man lúc nãy mở cửa.

- Sao lâu vậy? Vào đi. _ old man cằn nhằn.

- Dạ!

Hai người phục vụ đẩy xe vào, đặt thức ăn lên bàn.

(Đúng, hai người phục vụ ấy chính là cô và cậu. Cô cậu đã trói hai tên phục vụ kia lại, lột hết quần áo đồng phục khách sạn trên người hai tên đó và mặc vào.)

Cậu liếc qua cô, cô gật nhẹ đầu; hai người đẩy xe ra ngoài và về phòng. Mặc lại đồ cho hai tên phục vụ kia rồi cô cậu kéo họ ra cầu thang để cùng xe thức ăn.

- Xong! Yeah _ hai người đập tay ăn mừng.

- Về thôi! _ cậu ngoắc tay.

- Hô lê! _ cô vỗ tay.

- Suỵt! _ cậu bịt miệng cô lại. – Be bé cái mồm, chưa ra khỏi đây thì chưa hết là tình nhân đâu đấy!

Gật gật

- Thế vẫn phải ôm eo tôi ra khỏi đây ak? _ cô hỏi.

- Chứ sao? Cậu muốn bị tóm hả?

- Hớ... đáng ghét. _ cô khoanh tay trước ngực.

- Đừng có tỏ thái độ nghe cô nương... aaaaaa _ cậu hét lên nhưng không giám hét to.

- Gì vậy? cậu mới chửi tôi be bé cái mồm mà.

- Cam cam... camera, nãy giờ không để ý! _ cậu nói lắp.

- Xời... tưởng gì, bản cô nương mã hóa tạm thời hết rồi. Yên tâm đi! _ cô xua tay.

- Hả? hồi nào?

- Lúc ấy, cái lúc tôi làm. Hỏi nhiều.

- Sao cậu làm được vậy?

- Nghề tôi mà.

- Nghề ak? _ cậu tròn mắt.

- Suỵt! Có người. _ nghe có tiếng bước chân cô kéo cậu vào góc khuất nhỏ cạnh cầu thang.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cô nín thở nép sát người vào cậu.

- Người đâu? Có ai ở đây không giúp tôi với, có người bị ngất. _ một old lady la lên.

Cậu xoay người lại quay lưng ra ngoài chắn cho cô-có lẽ bản lĩnh của người đàn ông đã trỗi dậy. trong bóng tối lập lòe nhưng hai người vẫn có thể nhìn vào mắt nhau và cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của đối phương.

"Ực" _ cả hai đều nuốt khan, lưng áo bắt đầu vã mồ hôi.

Cậu từ từ ghé sát mặt cô, hai tay chống lên tường. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cậu nhờ chút tia sáng bên ngoài-ánh mắt đen láy, xoáy sâu vô hạn. Lần đầu tiên cô bắt gặp ánh mắt ấy, tuy ánh sáng lập lòe nhưng cô có thể cảm nhận được có sức mạnh cùng nỗi niềm nào đó ẩn sâu trong ánh mắt cậu.

Khuôn mặt cậu mỗi lúc một gần cô, chỉ còn cách 5 phân nữa thôi... 3 phân... 2...

"Cạp cạp cạp" _ điện thoại cậu có tin nhắn.

- Ai đó! Trộm, trộm... _ old lady la lớn.

"Hự" _ cô đánh vào gáy khiến bà ta nất tỉnh.

- Chạy! _ cô kéo tay cậu chạy thục mạng.

Chạy được một đoạn dãy hành lang thì...

- Làm gì mà gấp vậy hai nhóc? _ một tên bảo vệ ah không là vệ sĩ, hắn có bộ râu quai nón, dáng to cao rắn chắc, đôi mắt... y khiến người ta dựng tóc gáy. Hắn đứng khoanh tay trước ngực đợi sẵn hai người.

- Tên này chắc chắn không dễ xơi đâu. _ cậu nói.

- Sao? Định xơi hắn hả? _ cô chống nạnh nói.

- Không được ah?

- Nổi không?

- Huyền đai đã nổi chưa? _ cậu quẹt mũi như Lý Tiểu Long.

- Bây giờ hai kưng muốn thế nào? Có cần ta cho chút thời gian tâm tình cuối cùng không? _ thêm một tên vệ sĩ nữa, hắn ngạo mạn.

- Tên này phải để tôi xơi cùng thì mới hết được! _ cô hất mặt sang cậu.

- Thít thì nhít, you are ready? _ cậu hỏi.

- Yes! _ cô trả lời.

- Yaaaaaaaaaaaa... _ hai người cùng xông lên rồi chia ra mỗi người xử một tên.

"Huỵch... hự... A... hạ... bốp... chát... ui ya... AAA... hực..." _ bao nhiêu thứ âm thanh vang lên, không biết kết quả thế nào. Cũng may là cô đã mã hóa một số camera gần đó nếu không thì viện trợ của hai tên vệ sĩ tới chắc cô cậu nát xương mất.

- Yaaaaa...hậy

"Rầm... rầm" _ hai tên vệ sĩ gục hẳn, thương tích đầy mình.


Nhưng hai người cũng đâu kém, mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung.

- Sửa soạn lại nhanh lên! _ cậu giục cô rồi vuốt sơ lại tóc, chỉnh lại quần áo của mình.

- Đi thôi! _ cô nói.

Hai người lại giả vờ làm đồi tình nhân nhưng rảo bước nhanh hơn lúc mới vào. Ra khỏi khách sạn hai người dốc hết sức để chạy, đến một trạm xe buýt thì mệt quá không tiếp được nữa đành dừng lại nghỉ.

- Phù... cuối cùng cũng thoát. _ cô thở phào. – Cậu cũng khá đấy! _ cô khen

- ...

- Cậu không sao chứ?

- ... _ cậu vẫn không trả lời.

- Hợ... cậu... máu? _ cô quay lại hoảng hồn khi thấy vết thương trên tay cậu đang chảy máu khá nhiều.

- Không sao! _ cậu thều thào, lấy tay cô ra.

- Máu chảy thế kia mà còn nói không sao hả, ngồi đây đợi tôi. _ noia rồi cô chạy đi.

Thấy cô lo cho mình cậu thấy mình bị thương cũng đáng, cảm giác đau không còn nữa vì nó đã được đắp thuốc từ trái tim rồi.

Chốc sau, cô chạy về tay cầm bông băng với chai thuốc sát trùng.

Cô sát trùng vết thương nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng động tác không kém phần thành thục.

Cậu chỉ im lặng nhìn kỹ khuôn mặt cô-khuôn mặt cậu nhìn không bao giờ chán.

- Xong rồi nek, hên cho cậu là có tôi đó! _ cô nói.

- ... _ cậu vẫn nhìn cô.

Sao? Mặt tôi dính gì ah? _ cô hỏi khi thấy cậu cứ nhìn mình.

Cậu lắc đầu

- Cám ơn! _ cậu nói.

Hey baby, when we are together, doing things that we love.

Everytime you're near I feel like I'm in heaven, feeling high

I don't want to let go, girl.

I just need you to know girl...

Điện thoại cậu đổ chuông, là anh Huy gọi.

- Alo

"Hai đứa làm tốt lắm! Hình ảnh rất rõ nét. Có sự cố gì không? Hai đứa vẫn ổn chứ?"

- Vâng!

"Được rồi, hai đứa vất vả rồi nghỉ sớm đi nhé!"

- Vâng!

"Bảo! Có chắc là em ổn chứ? Anh thấy giọng em không ổn chút nào."

- Em vẫn ổn mà! Mai em sẽ qua nhà thu hoạch cho công sức hôm nay.

"Ưhm! Thôi nghỉ sớm đi!"

- Vâng.

Cậu đút điện thoại trở lại vào túi.

- Kết quả rất tốt, mai tôi về thu hoạch thành quả rồi tiến hành bước cuối cùng nữa là the end. _ cậu nói.

- Hay quá! Vậy là tía sắp được quay lại làm việc rồi. _ cô nhẩy lên.

Cậu dường như đã sức cùng lực kiệt, chỉ khẽ cười bởi hành động của cô rồi lại im bặt.

- Mà tôi thấy cậu không ổn chút nào, đi tôi đưa cậu đi bệnh viện xem sao.

- Tôi không sao mà, ngồi chút là đỡ thôi. _ cậu kéo tay cô lại.

- Bây giờ mà rông bộ về nhà cũng hơi phê để lát có xe rồi về luôn ha? Đằng nào tuyến này cũng cùng đường về nhà. _ cô nói.

Cậu gật đầu đồng ý.

Lát sau có chiếc bus đến và hai người lên xe như đã định.

...

- Cậu... _ cô với chút bực bội đẩy đầu cậu ra khi đầu cậu chạm vai cô.

Nhưng hễ cô đẩy lên thì cậu lại gục xuống, đẩy lên lại gục xuống... cô đành thôi cho cậu mượn tạm bờ vai.

Cô nhìn xuống mặt cậu, phát hiện một đường cong trên môi cậu, có lẽ cậu đang cười chăng. Và cô cũng cười.

......

Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự Hoàng Gia

- Em ngồi đi! _ anh Huy nói.

- Cuộn băng đâu?

- Đây! _ Huy nói rồi đẩy qua cho cậu một chiếc hộp.

- Sao lại có cái này? _ cậu ngạc nhiên khi thấy có thêm một máy ghi âm.

- Anh nghĩ với cái đó của em không thì không thể uy hiếp được ông ta vì hắn còn hơn cả một con cáo già. Hôm qua anh đã nói chuyện với ông ta và ghi âm được đoạn hội thoại đó, hy vọng sẽ nên việc.

- Anh cũng đâu kém ông ta, nhưng may mắn IQ của anh dùng để cứu người. _ cậu cười.

- Cám ơn em quá khen!

- Thôi em đi kẻo trễ.

- Ưhm! Goog luck!

- Em không cần may mắn vì nhất định em sẽ chiến thắng!

- Tốt lắm, anh đợi tin tốt từ em.

Cậu bước đi quyết tâm.

Nhà nội

- Bé Na! Dậy đi có Quốc đến kìa! _ nội gọi.

Không trả lời

- Bé Na!

- Oáp... haizzz cho con ngủ đi mà. _ cô ngái ngủ, mắt không kéo lên nổi, toàn thân ê ẩm.

Cũng dễ hiểu thôi, đã lâu mới có cơ hội "giãn gân cốt" lại còn phải thức khuya nên cô mệt cũng phải.

- Chậc, cái con bé này lớn rồi mà như con nít ấy. _ nội lắc đầu.

- Dễ thương mà nội_ Quốc cười hiền.

- Chỉ có con mới thấy nó dễ thương thôi, phải rồi yêu người yêu cả đường đi lối về mà. _ nội chọc.

- Dạ... hì _ Quốc gãi đầu. – thôi để con lên xem bé Na thế nào!

- Ưhm... mà này cẩn thận nó ngủ mớ rồi đạp con dính tường đó nghen! Nội mình đầy thương tích nhiều lần rồi con, riết rồi giờ không bao giờ giám vào phong lúc nó ngủ luôn.

- Dạ vâng! _ Quốc bật cười.

"Cạch" _ Quốc mở cửa.

- Dậy đi cô bé! _ Quốc kéo rèm để những tia nắng soi lên mắt cô.

- Gì vậy... _ cô hậm hực quay sang hướng khác, mắt vẫn nhắm nghiền.

- Cái cô bé này. _ Quốc đi sang hướng đó.

Quốc cầm chăn định kéo ra thì...

- Yaaaaaaa _ cô la lên đồng thời tung chân đạp.

Nhưng không sao, Quốc đã bắt được chân cô.

- Ai? Kẻ nào giám phá giấc ngủ của ta? _ cô vùng dậy đánh tới tấp.

- Anh đây mà!

với các thí sinh khác thì chưa đủ.

- Nhưng...

- Nếu hai đứa thấy không được thì thôi vậy! _ thầy hơi thất vọng.

- ...

- ...

- Không! Con sẽ làm! _ cậu nói.

- Thật chứ? _ thầy cầm tay cậu.

- Con... con cũng vậy! _ cô nở nụ cười.

- Cám ơn! Cám ơn các con!

- Tía đừng nói thế! Còn vì danh dự của cả nhà D3 mình nữa mà. _ cô cầm tay thầy.

Thầy Khánh cười trong nước mắt-giọt nước mắt có phần đắng nghét nhưng đầy mãn nguyện trong thầy.

======

- Sao cậu không nói gì? _ cậu khẽ hỏi cô.

Cô ngồi sau xe để cậu chở suốt một quãng đường cũng gọi là dài vậy mà cô không hề mở miệng nói lời nào. Thấy hơi lo lo cho cô nên cậu hỏi.

- Tôi biết nói gì đây? _ cô trả lời với giọng buồn thiu.

- Sao cậu không khóc đi? Tôi thấy chỉ có mình cậu trong mini family (gia đình nhỏ) này là giữ được bình tĩnh đến lúc này đấy! Mà lại còn là con gái nữa.

- Sao cậu biết tôi không khóc?

- Cậu khóc mà nước mắt không nhỏ lấy một giọt ah?

- Chỉ là... nó không rớt được thôi.

- Tôi không hiểu.

- Tôi bị tắc tuyến lệ.

"Kít" _ cậu thắng gấp xe.

- Tắc tuyến lệ?

- Ưhm!

- Tại sao?

- Khóc quá nhiều, haizzz chả thế mà tôi đeo danh đá cuội ngần mấy năm trời sao. _ cô cười nhạt.

Cậu tiếp tục đạp xe lại

- Tôi cho cậu mượn đấy!

- Mượn gì? _ cô hỏi.

- Tấm lưng.

Cô nhìn lên lưng cậu

- Làm gì?

- Tùy sử dụng!

- ...

- Cậu cho tôi mượn bờ vai giờ tôi sẽ tặng cậu tấm lưng này, muốn làm gì với nó thì tùy! _ cậu nói.

- Lưng của cậu tặng tôi thế nào, khùng.

- Tôi đã bảo là tặng rồi mà, sử dụng nhanh không tôi đổi ý đó.

Bỗng... cậu thấy có thứ gì đó ấm ấm từ sau lưng mình *Nhỏ đang... !* _ cậu nở nhẹ nụ cười.

Cô tựa đầu vào lưng cậu, nhắm nghiền mắt mắt lại.

Cứ thế hai người đi qua từng dãy nhà, từng con hẻm trên phố, chỉ mong... con đường này cứ thế dài mãi dài mãi...
+=+=+=+

Sáng hôm sau, tại trường học

- Ủa bọn này điên ah? _ h/s1

- Xời chắc là định thích chơi trội đây mà. _ h/s2

- Hay là biểu tình đòi cái gì nữa đây? _ h/s3

- ... vân vân và vân vân... _ đó là những lời bàn ra tán vào của các học sinh trong trường khi nhìn thấy bọn nó.

Không hẹn mà cùng, không ai biết vì sao đứa nào trong lớp cũng mặc đồ đen chỉ chừa ra duy nhất chiếc áo đồng phục là màu trắng, từ quần, áo khoác, kẹp tóc, nơ, đến dày dép cũng đen. Thật không thể tin nổi, đứa nào nhìn thấy nhau cũng ngạc nhiên nhưng rồi cũng phì cười.

- Công nhận anh em mình hiểu ý nhau ghê! Hi _ dù không còn lòng dạ để cười thật lớn nhưng bọn nó vẫn thấy vui vui khi cả lớp đồng lòng như vậy.

- A Bảo, Na! _ một đứa reo lên khi thấy hai người tới.

Hai người bước vào lớp tròn mắt nhìn bọn nó rồi nhìn lại mình.

- Sao bọn mày... _ cô ngạc nhiên.

- Công nhận anh em mình nhất chí đồng tâm hết sức. Phải cám ơn bé Ti nhiều lắm vì đã tạo cơ hội cho anh em mình được thấy nhau thế này chứ nhỉ? _ Kiên nói.

- Để kỉ niệm ngày này mình chụp một tấm hình gia đình đi! _ Phát Xêkô nêu ý kiến.

- Đúng đấy! _ bọn nó tán thành.

- Đúng gì mà đúng? Gia đình mà người thiếu người hụt thế này hả? _ cậu nói.

- Mày... cái thằng... chỉ được cái... nói chuẩn! _ Hoàng Lâm bật ngón tay cái về cậu.

- Tao chắc là ai cũng đang nghĩ như tao đúng không? _ cô khoanh tay trước ngực nói với bọn nó.

- Còn phải hỏi, làm luôn đi! _ cậu nói rồi đút tay vào túi quần đi trước.

Nối theo là tất cả bọn nó và cô.

Đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, mà quỷ thì chưa ai thấy, ma thì có hay không đang còn là một dấu chấm hỏi, còn tuổi học trò chúng mình đã được xác định vậy nhất không nhì không còn lại học trò thì cầm chắc "giành cup vô địch" còn gì.

Thực ra đứa nào cũng chuẩn bị sẵn từ nhà là hôm nay sẽ cúp tiết để đến tiễn bé Ti, mặc dù không đứa nào nói với đứa nào câu gì nhưng cuối cùng cả lớp chúng nó lại nghĩ giống nhau thế.

——o——

Bọn nó chạy thật nhanh đến bệnh viện-nơi bọn nó biết chắc "tía và đứa em" của chúng nó đang ở đó.

Vừa tới cổng bệnh viện bọn nó đã gặp thầy Khánh.

Thầy cũng mặc một bộ vest màu đen, tay bê hũ tro của...

Bọn nó không còn hò hét hay reo lên khi nhìn thấy thầy như mọi khi nữa, thay vào đó là một không khí hết sức trang nghiêm.

Thầy Khánh không mấy ngạc nhiên khi thấy bọn nó ở đây vào lúc này lắm, vì thầy đã đoán trước được điều này. Cái "lũ quỷ" mà thầy biết là bọn nó mà, "nuôi dạy" chúng nó lâu vậy chả lẽ còn lạ cái tính "đánh chết cũng nhất quyết phải làm" của bọn nó đó sao.

...

Thầy đến một cánh đồng đầy hoa cỏ dại, mùi hoa thơm ngát hòa với mùi nắg mới. Thầy Khánh tìm đến một gò đất cao nhất, nơi đấy có một cây cổ thụ lớn tỏa bóng mát rượi.

Thầy đeo bao tay trắng, cầm từng năm tro tung vào không gian để những cơn gió "mang Ti đi", mang Ti đến những vùng đất mà Ti muốn đến và tới cạnhnhững người Ti muốn bên cạnh.

- Hãy đi thật nhiều nơi! Hãy cười thật nhiều! Hãy yêu thương thật nhiều và hãy làm gì con thích nhé con gái yêu của ba! _ thầy nói trong thanh thản.

Con đường cô và cậu sắp bước đi như thế nào? Bằng phẳng hay gập ghềnh sỏi đá? Mọi chuyện rồi sẽ về đâu? Liệu hai người có chiến thắng hay phải chấp nhận thua cuộc?... Tất cả sẽ sớm được "mở nắp" thôi! Mong mọi người hãy đón đọc trong chương 24 sắp tới nhé!   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net