Cách mà học bá "ngây thơ" dành được bông hoa của trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tư Siêu, cả Ngô Vũ Hằng cũng cảm thấy khó chịu do không vào được.

Ngô Vũ Hằng hôn lên trán Phó Tư Siêu cùng lời xin lỗi: "Siêu Siêu, cố chịu đựng nhé" Nói xong liền thẳng dậy đẩy vào. Hoàn toàn tiến vào, Phó Tư Siêu nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, cố gắng thả lỏng hoa huyệt để giảm bớt đi sự khó chịu của hai người.

"Bên trong chặt và... ấm quá" Ngô Vũ Hằng thở dài bên tai Phó Tư Siêu.

"Anh im đi" Phó Tư Siêu không thể nghe nhất là mấy lời bậy bạ.

Đợi Phó Tư Siêu thành công thích ứng với kích cỡ của mình, Ngô Vũ Hằng bắt đầu di chuyển, nhưng làn nào anh cũng "tình cờ" tránh né đi điểm nhạy cảm của Phó Tư Siêu. Dục vọng không được giải tỏa, cậu xấu hổ nói với Ngô Vũ Hằng:

"Đâm mạnh vào điểm của em đi" cuối cùng vẫn phải nói ra những lời đáng thẹn thùng

"Ngô Vũ Hằng anh có làm được không?" Đàn ông đương nhiên chẳng ai thích nghe mấy lời chất vấn năng lực của mình, Ngô Vũ Hằng cũng vậy. Anh mạnh bạo đẩy Phó Tư Siêu vào tường, chôn vùi cả gốc vào trong động nước ấy, chất lỏng trong hoa huyệt chảy ra theo động tác dồn dập. Mỗi lần Ngô Vũ Hằng tiến vào nơi kích thích kia, Phó Tư Siêu chìm đắm trong dục vọng và chẳng còn quan tâm gì đến tiếng rên rỉ của mình có bị người khác nghe thấy hay không. Phó Tư Siêu như không còn xương sống dựa vào người Ngô Vũ Hằng, dâm thủy chảy ra từ miệng nhỏ rồi dần biến mất sau lớp váy. Một chân cậu vác lên cánh tay của Ngô Vũ Hằng, chân còn lại vùng vẫy trụ vững trên sàn nhà. Phó Tư Siêu cảm giác toàn thân sắp bốc cháy, gạch men lạnh lẽo phía sau kích thích tinh thần não bộ, vừa lạnh vừa nóng khiến cậu cảm thấy thích chết đi được. Đột nhiên cơ thể Phó Tư Siêu run lên, sau đó Ngô Vũ Hằng cảm nhận được một luồn nhiệt tràn lên tiểu đệ của mình. Ngô Vũ Hằng phì cười, triều mến chạm nhẹ lên chóp mũi của cậu, Phó Tư Siêu xấu hổ đến mức chỉ muốn che đi gương mặt của mình

"Em đang ra này" Lúc này đến lượt Phó Tư Siêu làm đà điểu

"Siêu Siêu em thật sự giống nữ sinh, ra thật nhiều nha" Ngô Vũ Hằng tiếp tục nói những lời tục tĩu với Phó Tư Siêu

Nghe những lời ấy từ Ngô Vũ Hằng, não Phó Tư Siêu trống rỗng trong giây lát, sau đó tiểu đệ run lên và bắn ra dòng chất lỏng trắng đặc sệt

"Bảo bối không phải thường tự mình chơi đùa sao? Sao lại đặc thế này?"

"Đừng nói nữa, em xin anh..." Phó Tư Siêu đôi mắt đỏ hoe, muốn đưa tay lên che đi cái miệng đang đùa giỡn của Ngô Vũ Hằng nhưng lại bị anh chặn lại, nắm lấy tay cậu hôn lên lòng bàn tay.

"Anh ơi.. Em không muốn đâu, mau ra ngoài..." Phó Tư Siêu húych nhẹ vào chân anh, vừa khóc vừa thở hổn hển. Ngô Vũ Hằng không thể chịu đựng nổi khi thấy Phó Tư Siêu như vậy, anh nhanh chóng thúc mạnh mấy chục lần trong vách tràng ấm áp, rồi bắn vài trong cậu. Hoa huyệt đột nhiên bị lắp đầy, tiểu đệ Phó Tư Siêu lại lần nữa run lên và bắn ra.

"Tại sao lại bắn bên trong chứ, lỡ em.. có thì sao?" Sau khi nhận ra Ngô Vũ Hằng không những không mang bao mà còn bắn vào sâu bên trong, Phó Tư Siêu mới tỉnh táo lại

Ngô Vũ Hằng ôm lấy eo của Phó Tư Siêu, mỉm cười nhìn cậu, không những không bác bỏ mà còn nói: "Lỗi của anh, sinh cho anh, anh sẽ nuôi"

"Bên trong em quá thoải mái, anh không kìm chế được" Mặt Phó Tư Siêu đỏ bừng

"Lần sau anh sẽ chú ý hơn" Ngô Vũ Hằng giúp cậu lau nốt phần dịch còn sót lại rồi mặc quần áo vào, cam đoan một cách trắng trợn "Ai muốn có lần sau với anh chứ?" Phó Tư Siêu khịt khịt mũi, nhếch miệng

"Đừng nhẫn tâm vây mà, bảo bối" Ngô Vũ Hằng miệng vừa nói vừa không quên lấy áo khoác choàng lên vai Phó Tư Siêu, giúp cậu che đi chiếc váy không đứng đắng bị mình chà đạp. Anh biết Phó Tư Siêu không thích bị người khác nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của mình. Vì vậy anh đến cửa hàng gần đó mua một chiếc khẩu trang, mũ, chu đáo quan sát đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì rồi mới rời khỏi trung tâm mua sắm.

"Bảo bối, không cần cảm thấy thua kém ai. Em là tồn tại đặc biệt nhất trên thế giới này, mạnh dạng muống gì làm nấy. Dù là nam hay nữ, anh vẫn sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn cho em" Phó Tư Siêu nằm trên giường, tất cả những gì trong tâm trí cậu hiện tại là những lời lúc Ngô Vũ Hằng đang giúp cậu lau dọn.

Có lẽ người ấy là anh rồi.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net