Chap 1: Ngày đầu đến trường mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[look like you have something to say

Just then hesitated only

Anh maybe you don't know that I'm waiting for

At beside you very peacefull

You gentle, warm

Continue shy, who will be the first to speak out

Or do we continue to love each other despite all go... ]

- Haizzz ... zzz ... zzz ...

Bình thường đây là giai điệu quen thuộc mà cô yêu thích nhất, nhưng đôi khi vào những lúc mà không muốn nghe thấy nhất giai điệu ấy lại liên tục làm phiền cô, ví dụ như lúc này chẳng hạn.

- Alô. Ai vậy? - Hà Mi đưa điện thoại lên tai, giọng ngái ngủ pha chút bực dọc. Tưởng chừng như nếu là ai nói chuyện không có mục đích chắc cô không kiên nhẫn nghe đến câu thứ hai mà ném cái điện thoại đi mất. Cô bắt máy cũng chỉ vì không muốn nó tiếp tục đổ chuông nữa, rất phiền phức.

[Tao Quỳnh Anh đây! Mày đang ở đâu vậy? ] - Bên kia là giọng sốt ruột của một cô gái khác. Nghe thì có vẻ bình tĩnh nhưng tình huống hiện giờ không khác gì ngồi trên đống lửa.

- Tao đang ngủ mà. Chi vậy?

[MÀY CÓ BIẾT HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ KHÔNG HẢ??? ]

- Con điên! Mày muốn làm thủng màng nhĩ của tao à? 

Phải công nhận là chất giọng lanh lảnh của Quỳnh Anh khiến cô không thể tiếp tục ngủ được nữa. Cái chăn rớt quá nửa xuống giường, Hà Mi ngồi bật dậy, mũ của bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng xinh xắn vẫn ở trùm trên đầu. Khuôn mặt trắng bóc, bầu bĩnh nổi bật giữa căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo. Câu trách cứ tiếp theo nghẹn lại trong họng, Hà Mi đảo mắt lên đồng hồ treo tường ở phía đối diện giường, khoan đã, hôm nay là ngày đầu tiên cô nhập học ở trường mới. 

[Lẹ lên] - Quỳnh Anh không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến sự thay đổi tâm tư của bạn mình. Bên này cô cũng chỉ biết thở dài rồi cười khổ, rõ là tối qua đã nhắc nhở ngủ sớm và đặt báo thức rồi mà cô gọi hơn chục cuộc mới bắt máy. Đúng là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".

Tiết trời vào buổi sáng sớm là dễ chịu nhất, những ánh nắng đầu ngày ấm áp rọi vào phòng. Dường như đối nghịch với quang cảnh bình yên ấy là Hà Mi vắt chân lên cổ chạy đua với thời gian. Cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân thay đồ, lấy tạm quyển vở trên bàn bỏ vào cặp rồi luống cuống chạy xuống dưới lầu. 

Giống hầu hết cấu trúc của biệt thự khác, phòng ngủ của nó trên tầng 2, phía dưới là phòng khách cùng với nhà bếp và phòng để đồ, phòng của chị Hoa - người giúp việc được sắp xếp để lo ăn uống cho Hà Mi.

- Em làm gì mà cứ cuống cả lên vậy? - Chị Hoa bê ly sữa ra đặt lên bàn ăn, đứng từ trong bếp nhìn ra trông nó không khác gì chạy loạn. 

- Em sắp muộn học rồi đây! - Cô làu bàu, không ngừng xem đồng hồ rồi xỏ đôi giày Consever chuck II cổ thấp màu hồng phấn.

- Ơ ... này ... Em đã ăn sáng đâu? 

- Em đi học đây!

Hà Mi mặc cho chị Hoa ý ới gọi ở đằng sau. Nhưng  giờ chuyện đó đâu còn quan trọng. Cả ngôi trường lớn vậy chắc hẳn có căng-tin riêng, mà không có thì cô cũng nghĩ ra cách để lấp đầy cái bụng đói của mình. Cũng may là chỗ này không quá khó để bắt taxi. 

- Chở cháu tới trường Z ở gần trung tâm ạ

- Vâng

Bác tài là một người đàn ông trung niên có lẽ đã gắn bó với nghề này lâu năm nên nhìn thoáng qua cũng biết được cô tiểu thư vì ngủ quên mới vội vã như vậy, bác khẽ cười rồi lắc đầu. Hà Mi làm sao để ý được nhiều chuyện đến vậy, tất cả tâm tư của cô đều để ở ngôi trường mới.

Nguyễn Ngọc Hà Mi, cô con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn. Nguyễn Thị là tập đoàn trang sức có trụ sở chính đặt ở USA, từ nhỏ cô đã sống ở bên đất nước phồn hoa hàng đầu thế giới, đây không phải là lần đầu cô về nước nhưng lại là lần đầu học ở đây. Mới ngày đầu tiên đã không suôn sẻ, không biết những ngày tiếp theo của cô sẽ ra sao...

Chiếc taxi dừng trước cổng trường Z. Một trường học quý tộc danh tiếng, ngoài cơ sở vật chất hiện đại ra ở đây còn phổ cập nền giáo dục hàng đầu thế giới, song song với học lí thuyết là các giờ thực hành và các buổi định hướng tâm lý. Không hẳn là có tiền thì chắc chắn sẽ học được ở đây, với quy mô nội bộ thì chắc hẳn phải có các mối quan hệ đặc biệt mới có thể được ghi danh tại ngôi trường tư nhân này. 

Cô mở cặp tìm tiền trả taxi, ngăn trong ngăn ngoài đều không có. Khuôn mặt cô bỗng chốc cứng đờ ra, cái khốn khổ nhất chính là ra đường mà không mang theo tiền.  Hà Mi giơ tay lên vỗ trán

"Thôi chết vội quá quên mang tiền rồi " 

- Đến nơi rồi thưa cô. 

Bác tài đánh xe vào trước cổng, thấy cô không vội vàng xuống xe ngược lại có hơi bất ngờ, chẳng phải đang muộn học sao. Cô ngồi phía sau đang cố tìm xem có để tiền trong cặp hay không vì thường cô cũng bỏ tiền lung tung, biết đâu hôm nay lại may mắn. Bác tài không suy nghĩ nhiều xuống mở cửa xe cho cô.

- Dạ ... dạ ... cháu quên tiền rồi ... - Nói ra câu này chính Hà Mi cũng muốn tự đào một cái lỗ để chui xuống, đối với cô mà nói thì tiền cũng chỉ là vật ngoài thân thế nhưng trong một vài trường hợp như thế này mới thực sự thấm thía giá trị của chúng.

Nghe được câu trả lời không muốn nghe, khuôn mặt bác tài từ vẻ ngạc nhiên trở thành ngỡ ngàng, đầu mày có hơi nhíu lại. Dù sao thì cũng là nghề mưu sinh kiếm sống không ai muốn tiền trước mắt mà bỏ đi cả.

- Dạ ... cháu không tính quỵt bác đâu ạ! Cháu thực sự là vội quá nên không cầm theo tiền

- Giờ cháu tính sao. Ta còn phải đi nữa.

Cô cúi gằm mặt xuống, vô thức cắn chặt môi dưới. 

- Đã không có tiền thì đi xe bus đi lại còn đi taxi nữa. Tôi với cô không quen không biết sao tin cô được đây.

- Cháu nói thật mà. Không tin bác cứ quay lại chỗ vừa nãy đón cháu. Bảo họ thì sẽ có người trả tiền cho bác mà.

- Ai mà biết được là cô nói thật hay nói dối.

- Bác tin cháu đi mà. Làm ơn. Cháu vô học rồi.

Luống cuống quá không biết nên làm như thế nào thì chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất, một suy nghĩ thoáng qua đầu cô, đưa chiếc smartphone mới tinh của mình ra trước mặt bác tài vẻ thành khẩn.

- Bác có thể cầm cái điện thoại này đem bán lại coi như tiền cháu làm mất thời gian của bác với tiền taxi hôm nay.

Bác tài suy xét độ thật giả của lời nói, trong trường hợp tiến thoái lưỡng nan như thế này xem ra không nhận cũng không được, mới sáng sớm tâm trạng ít nhiều vẫn có chút thoải mái. Hà Mi bắt kịp ánh mắt lưỡng lự liền nhét chiếc điện thoại của mình vào tay bác tài.

- Nếu không bác lấy sim cháu ra rồi dùng điện thoại này cũng được ạ.

- Như thế này không được hay cho lắm.

Bác tài cũng nhận thấy nó có thành ý, không biết nên làm thế nào cho phải, dù sao đây cũng là trường hợp lần đầu tiên gặp. 

- Bác cứ giữ lấy tiền dư. 

Giọng nói trầm ổn kèm theo là tờ tiền mệnh giá lớn được đưa về phía bác tài. Cả hai liền dồn ánh mắt về người con trai mới xuất hiện. Nhận thấy cả hai đều mặc đồng phục giống nhau bác tài liền đưa điện thoại về lại tay Hà Mi rồi nhận tiền, khuôn mặt rạng rỡ trông thấy. Đợi đến khi chiếc taxi chuyển bánh cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, rồi người đứng trước mặt là ai, đã từng gặp qua chưa, tại sao lại trả tiền giúp cô, hành động này là có mục đích gì? 

- Anh... anh.. 

Đứng cả buổi trời chắc Hà Mi cũng không nói ra được câu gì. Thật sự không phải cô chưa thấy qua "mỹ nam" hay là "hám sắc" nhưng quả thật người trước mắt rất đẹp trai. Tóc màu nâu vàng, hàng lông mi rậm, đôi mắt to đẹp, sống mũi cao thanh tú. Thêm chiếc bông tai làm điểm nhấn, nhìn qua có thể thấy được sự phong độ pha chút vị của kẻ lãng tử ăn chơi.

- Em làm gì mà đứng ngơ ra vậy? 

- Sao ... sao anh lại giúp em?

- Sắp vào học rồi, em còn không nhanh chân lên là muộn thật đấy!

Như có ai đó đánh một phát vào gáy khiến cô sực tỉnh ra, đúng rồi, muộn học. Tuy là một người thông minh nhưng những việc đã đang xảy ra khiến đầu óc Hà Mi như một mớ bòng bong.

- Á... vâng. Cám ơn anh, cám ơn anh. Em tên Hà Mi lớp 11A1, số tiền này em sẽ trả anh sau. Cám ơn anh.

Nó cúi người cảm ơn tíu tít rồi quay lưng chạy vô trường.

- Còn anh là Quốc Bảo học 12a1

Bảo nói với theo, thực sự cậu cũng không tính lo chuyện bao đồng đâu nhưng nhận thấy đồng phục của cô nên nghĩ chắc hẳn là không đến nỗi không có tiền trả taxi. Trái với khuôn mặt đỏ ửng của Hà Mi thì Quốc Bảo lại rất ung dung, trên mặt anh thoáng ý cười đậm.

- Một cô bé ngây thơ!

...

Đứng trước phòng quản lý học sinh, Hà Mi điều chỉnh lại nhịp thở, vuốt lại mái tóc rồi gõ cửa

- Mời vào!

Trong phòng có một bộ bàn ghế uống nước, phía sau là bốn bàn làm việc cùng với kệ hồ sơ được sắp xếp gọn gàng. Một người đàn ông đang bận bịu với hồ sơ trên bàn vài máy tính trước mặt, người còn lại trong phòng là một phụ nữ trông có có vẻ dày dặn kinh nghiệm, cô mặc chiếc váy được cắt may tỉ mỉ, tôn lên ba vòng cực chuẩn.

- Dạ chào anh chị! Em là Hà Mi học sinh mới chuyển đến ạ!

- Nguyễn Ngọc Hà Mi đúng không? - Người phụ nữ lên tiếng, mỉm cười

- Vâng. 

- Ừ. Em biết hết nội quy của trường rồi chứ? 

Là lần đầu báo danh mà cô lại đến suýt soát giờ, tuy là trường quý tộc nhưng nội quy cũng như cách làm việc của trường rất nghiêm khắc. Đã là học sinh của trường thì tất cả đều phải chịu hình phạt như nhau, nghiễm nhiên là không có trường hợp xin xỏ hay là nhờ vả nào khác. 

Hà Mi có hơi cúi mặt, nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên môi

- Em có đọc qua hết rồi ạ.

- Không phải là đọc qua mà phải ghi nhớ. Được rồi em lên lớp đi.

Hà Mi cũng chỉ biết dạ vâng rồi xin phép đi ra. Xem ra không phải nơi dung túng cho sự ngang ngược của cô như trước nữa rồi. Nhưng kể ra trường này cũng rất được, tất cả cơ sở vật chất hàng năm đều được tu dưỡng hoặc thay mới nên mọi thứ không có chút dấu hiệu nào của thời gian khắc nghiệt cả. Trường chọn tông màu đỏ trắng làm chủ đạo, rất nổi bật nhưng ngược lại không quá chói. Hà Mi vừa đi vừa quay ngang quay dọc gật gù nhận xét mức độ chuyên nghiệp của trường nên không để ý đường đi. Cho đến khi cô đâm sầm vào một người khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net