Chap 10: Đụng độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6:45 AM.

Đó là những gì nó thấy trên cái đồng hồ khi vừa mở mắt ra. Nó liền bật dậy sửa soạn để đi học.

Cũng chỉ vì tối qua đi về khuya đã thế còn suy nghĩ việc kia không ngủ được.

Đang tính xuống nhà đi môtô thì gặp ba mẹ nó cũng chuẩn bị đi làm nên bắt buộc nó phải đi cùng ôtô thôi.

Vẫn bộ đồng phục “nữ tính”, vẫn chiếc balô Gucci quen thuộc nhưng hôm nay nó cột tóc cao và đeo đôi boot cao.

Lên xe nó ngồi sau. Ba mẹ nó ngồi trước. Nó đeo headphone trắng nghe nhạc và lướt face.

- Con có quyết định rồi chứ? – Ba nó nhìn nó qua gương chiếu hậu.

- …

Nó không trả lời, mắt vẫn nhìn vô điện thoại. Hai tai đeo headphone rồi mà. Ba nó khẽ thở dài biết tính nó bướng nên không hỏi nữa.

Thực ra lúc đó nó nghe thấy rồi, nhưng không muốn trả lời, cố nén tiếng thở dài.

Cuối cùng cũng đến trường. Chào ba mẹ một tiếng rồi ra khỏi xe. Cố cười gượng. Đợi đến khi ba mẹ đi khuất mới quay lưng vô trường.

Đúng như dự đoán, cổng trường đã đóng. Nó thở dài rồi đi ra phía tường bên hông trường.

- Chậc – nó tặc lưỡi.

Trước mặt nó là một bức tường khá cao. Khoảng 2m, trong khi nó chỉ cao 1m68. Đúng là khổ. Là con gái, mặc váy đã thế còn mang dép cao nữa chứ.

Nó lôi cái áo khoác da trong cặp ra. Mặc vô, kéo khóa cao lên cổ để khỏi bẩn áo trắng.

Nó vứt cặp và đôi boot qua trước. chống tay vào hông nhìn cái tường một lượt. Nuốt nước bọt và bắt đầu.

Nó nhảy lên bắt hai tay lên mép tường, khó khắn lắm nó mới vắt được một chân qua tường. Thở phào một tiếng rồi nhảy qua bên kia.

Một cú tiếp đất rất đẹp nếu như không có ai kia.

Rầm …

- Ui da …

Nó đang nằm đè lên một người mà lại là con trai nữa chứ.

- Cô có tính dậy không vây? Nặng như heo vậy.

Giờ nó mới để ý, luống cuống đứng dậy. Là Khánh. Nó vộ đỡ hắn dậy nhưng hắn hất tay nó đi, nhăn nhó vẻ khó chịu.

- Xin lỗi – nó rưng rưng (nai rất giỏi)

- Hừ - hắn phủi bụi trên quần áo.

- Tôi đâu cố ý, tại cậu đứng bên đây trước chứ. Đâu phải là tôi muốn vậy đâu.

Nó nhăn nhó. Giờ nó mới thấy vết trầy trên tay hắn đang rớm máu. Đã vậy còn dính cát bụi ở sân nữa chứ. Nó ngó nghiêng xung quanh.

- Cô tìm cái gì vậy? – Vẫn cái giọng điệu lạnh lùng đó.

- Cái … cái … A! Đây rồi!

Nó vớ lấy cái cặp. Hắn thở hắt ra. Vậy mà cứ tưởng cái gì quan trọng lắm chứ.  Rồi nó lại lục tung cái cặp lên. Hắn nhíu mày nhìn hành động của nó. Nó như đã tìm thấy.

- Đưa tay ra đây.

Hắn ngơ ngác không hiểu ý nó. Nó liền giật cái tay bị trầy của hắn về phía mình. Lườm một cái. Hống hách nhưng lại rất ân cần. Nó lau từng chút một rất nhẹ nhàng. Mặt thì nhăn lại như mình bị đau vậy. Hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho nó lau. Chứ là đứa khác thì đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương, cái hành động khó chịu và hình phạt không lường trước được. Hắn ngồi đó, trước mặt nó. Nhìn nó lau vết thương cho mình. Từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nó. Cái miệng lâu lâu lại chu lên thổi. Hành động rất đỗi dễ thương. Đôi mắt nâu to, má lúm xinh xinh, mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn đuôi. Sao mà giống … giống … người con gái đó. Người đã khiến cho tim hắn có một vất thương rất sâu, rất sâu. Tưởng chừng như không bao giò lành lại. Nhưng sao bây giờ, trước mặt nó, tim hắn …

Bất giác hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp của nó. Ánh mắt đó đã bớt lạnh lùng, có le ló chút ấm áp, nhưng rất ít.

- Xong rồi! – Nó cười mãn nguyện trước thành quả của mình. Nụ cười ám ảnh – Cũng không tệ lắm.

Vết thương của hắn đã được lau sạch bụi bẩn và được che dấu đằng sau cái băng dính cá nhân. Lúc này nó mới ngước lên xem hắn như thế nào. Hai ánh mắt giao nhau. Nó hơi giật mình. Hắn đang nhìn nó, với ánh mắt hiếm thấy hàng ngày. Cảm giác rất ấm áp.

Tỉnh lại, hắn đứng dậy đi luôn. Không nói một lời làm nó tức ói máu. Nó bất mãn quát lên:

- Nè, người ta giúp mình như vậy mà không biết cảm ơn lấy một tiếng à? Người gì đâu mà kì cục vậy?

Hắn đứng lại. Quay lại nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng như ngày thường:

- 2’ nữa  - rồi hắn quay đi luôn.

- Hở - nó đơ ra một đống. Mặt ngu thấy sợ - Cái gì mà 2’???? Chả hiểu … ớ …

Nó giật mình nhìn đồng hồ.

6h58’

Nó sực nhớ ra mình đi học muộn, xỏ lại đôi boot (vậy là từ nãy đi chân đất hả chời T__T). Phủi váy rồi xách cái balô chạy thục mạng về lớp

…………………………

- Trang à, xem con nhỏ mới vào trường lại tiếp cận Khánh nữa kìa – một giọng nữ chua chát đầy khinh bỉ.

- Đã đi học muộn rồi còn bày đặt đụng trúng Bin nữa – người con gái khác.

- Loại mặt dày trơ trẽn

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

- Dám đụng vào Bin của tao hả (thím à của thím lúc nào vậy???) Mày coi chừng đấy – người con gái tên Trang lên tiếng đầy sát khí. Hai tay nắm chặt, ánh mắt tức giận. Rồi chợt cô ả phá lên cười – Sắp có chuyện hay rồi đấy haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net