Chap 3: Oan gia ngõ hẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính anh - Gia Khánh.

Hà Mi không dám nhìn tiếp, vội gục mặt xuống bàn. Có những mối quan hệ như vậy, ngay từ khi bắt đầu đã không có một chút thiện cảm. Thế nhưng chính những mối quan hệ đó lại giúp cuộc sống cơ bản thêm sắc màu, nếu không có một cái kết đẹp thì chí ít ngay từ lần đầu gặp cũng để lại ấn tượng khó quên.

Chuyện nào đến cũng sẽ đến, trốn tránh không hoàn toàn là cách thông minh nhất, vả lại người sai cũng không hẳn là cô. Hà Mi ngồi thẳng lưng lại, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt bày ra vẻ sẵn sàng ứng chiến. 

Ngược lại với những cảm xúc thay đổi liên tục của cô thì Gia Khánh không có chút biểu lộ cảm xúc, dường như sự xuất hiện của Hà Mi không ngoài dự đoán của anh. Sự thờ ơ của Gia Khánh khiến cô lo lắng nhiều hơn là vui mừng, thường thì những kẻ im lặng mới đáng sợ thật sự.

Gia Khánh ngồi xuống cạnh cô, cũng đúng thôi, cô mới là người đến sau mà, khuôn mặt anh vẫn ra vẻ thong dong như vậy. Hà Mi không nhịn được mà quay sang nhìn anh, nhưng ánh mắt ấy không cho cô được chút thông tin hữu ích nào. Đúng là "sông sâu biển thẳm dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người", không khí cứ tiếp tục như vậy chính cô cũng không chịu nổi, bức bách đến khó chịu.

- Hi! Trùng hợp thật! - Hà Mi chủ động lên tiếng trước, khuôn mặt trưng ra vẻ dễ thương trái ngược với sự  hung hăng ban nãy. Đã cùng bàn rồi thì lúc này thêm một người bạn còn hơn là một kẻ thù. 

Khuôn mặt Gia Khánh vẫn không có một chút thay đổi, chú mục vào trang sách đang mở trên bàn. Có chút hụt hẫng, thêm cả xấu hổ, tưởng rằng đã xuống nước như vậy rồi thì ít ra cũng nhận được một ánh mắt thân thiện chứ, bình phong vẫn cứ là bình phong. 

- Đồ phách lối khó ưa

Hà Mi thu hồi lại ánh mắt, chửi thầm trong miệng, đôi môi cong lên, lúc này tốt nhất nên giữ hòa khí, cô quay lại về phần mình, mang vở đặt lên bàn.

- Tự tìm chỗ khác đi, tôi không quen ngồi hai người.

Thanh âm khe khẽ, rất êm tai, nhưng khoan, đang nói cô sao. Động tác trên tay Hà Mi khựng lại, quay phắt qua, đầu óc vẫn chưa kịp xử lí câu nói đó, có trách cũng trách Gia Khánh quá im lặng, đến lúc nói chuyện lại khiến người nghe bất ngờ.

- Gì cơ?

Muốn đuổi cô đi chỗ khác sao? Trời đất chứng dám nếu còn chỗ trống khác cô cũng chả thèm ngồi ở đây, ấn tượng đầu đã không tốt mà tiếp sau đó cũng không ưa nổi. Tính tiểu thư của Hà Mi trỗi dậy, thương người ai thương mình, đã vậy thì sống ích kỷ chút đã có sao.

- Không quen thì tự đi tìm chỗ khác mà ngồi, tôi cũng chả hy vọng ngồi cạnh cái kiểu người phách lối như cậu.

Cô dường như gằn từng tiếng một, dứt câu liền liếc xéo rồi quay qua tỉnh bơ làm tiếp chuyện của mình. Quỳnh Anh ngồi phía trên không nhịn được mà cười thành tiếng.

Gia Khánh chưa thấy ai có thể thay đổi biểu cảm nhanh như cô, mới giây trước thôi còn chào thân thiện, giây sau đã trưng ra giọng đanh đá. Chân mày nhíu lại, lời nói ra đến môi nhưng giáo viên bước vào nên đành nhịn xuống.

Trần Gia Khánh - hội trưởng hội học sinh của trường Z. Thành tích học tập vượt trội, vẻ đẹp trời phú, còn là một đại cao thủ karate - do. Con trai trưởng của Trần gia, nổi tiếng với hệ thống dây truyền khai thác và sản xuất đá quý lớn nhỏ trong ngoài nước, sức ảnh hưởng cũng không hề nhỏ.

...

- Còn không nói rõ xem giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Quỳnh Anh đưa ánh nhìn dò xét về phía Hà Mi, giáo viên vừa ra khỏi lớp cả hai liền lủi nhanh xuống căng tin trường, nơi đây nói xa hoa thì cũng không quá khoa trương. Một bên là siêu thị thu nhỏ với đầy đủ các mặt hàng nhập khẩu đã qua kiểm định kỹ càng, phía còn lại là hệ thống nhà bếp túc trực đồ ăn nóng, sạch và chất lượng. Trên tầng hai của căng tin là khu đồ uống, thức ăn nhanh của một vài thương hiệu nổi tiếng. Tầng ba là khu dành riêng để tổ chức các tiệc liên hoan quy mô vừa và nhỏ. Tất cả mọi khu nhà trong trường đều lắp đặt thang máy, CCTV.

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Thái độ như vậy mà còn bảo là không có chuyện gì?

Hà Mi bỏ nĩa mỳ Ý xuống đĩa, Quỳnh Anh nhanh tay đưa tờ khăn giấy, uống xong miếng nước liền kể câu chuyện đụng đầu bằng lời văn xúc tích nhất, nghiễm nhiên là thêm không ít muối.

- Thái độ khó ưa đến vậy sao?

Quỳnh Anh cắn ống hút, ánh mắt như đang suy nghĩ tính chân thật trong lời kể của Hà Mi. Gia Khánh đúng là có lạnh lùng một chút nhưng cô vẫn không nhìn ra trên khuôn mặt ưu tú ấy tỏ vẻ hách dịch sẽ như thế nào.

Hà Mi nhướng mày thay cho câu trả lời, tiếp tục bữa sáng. Thực ra thì cô kể không ngoa lắm, cũng chỉ cường điệu thái độ của Gia Khánh lên một tầm cao mới chút xíu.

- Hay là mình đổi chỗ cho nhau đi?

Hà Mi nhìn bạn mình bằng ánh mắt thành khẩn nhất có thể. Ít ra thì cô cũng không phải tiếp tục chịu đựng thái độ của bạn cùng bàn.

- Thôi. Nếu mà ngồi thì ngay từ đầu chuyển vào đã ngồi rồi ấy - Quỳnh Anh thở dài. Đúng bữa cô chuyển vào, cũng có một bạn nữ xúng xính đến xin ngồi cạnh Gia Khánh. Kết quả là bị cậu từ chối không thương tiếc. Phải ghi nhận một điều rằng ánh mắt sâu thẳm của Gia Khánh khiến người đối diện không đủ can đảm để nhìn thẳng vào. Từ giọng nói đến cử chỉ đều mang vẻ nội hàm quyến rũ.

Hà Mi cũng thở dài theo.

- Tại sao vẫn còn ngồi đây?

Hà Mi đã cố tỏ ra ung dung và tự nhiên ngồi ở chỗ của mình, nhưng khi vừa bước vào lớp thấy dáng dấp nhỏ bé của cô vẫn yên chỗ cũ đầu mày Gia Khánh khẽ nhíu lại.

Tâm trạng đang yên ổn của Hà Mi lại một lần nữa dậy sóng. Cô quay sang, vẻ mặt nghiêm túc.

- Nói lý lẽ được chứ?

Sự bướng bỉnh và nhẫn nại ở Hà Mi khiến Gia Khánh cảm thấy khá thú vị, nhưng qua ánh mắt anh nhìn cô vẫn không có quá nhiều cảm xúc.

Thành công bước đầu gây được sự chú ý, Hà Mi bắt đầu tranh lại quyền lợi.

- Tại sao tôi phải chuyển chỗ?

- Tôi không thích.

- Thích ngồi một mình?

- Đúng.

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Hà Mi, nhưng khi nghe trực tiếp như vậy ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu. Sự quyết tâm trong mắt cô lại tăng thêm một phần.

- Cả lớp còn chỗ trống không?

- Không.

Khi vô thức nói ra câu này Gia Khánh mới nhận thấy mình đã bị dắt mũi, lời nói ra rồi như chén nước hắt đi, khá khen cho sự bản lĩnh của cô.

- Đúng. Vậy giờ cậu có hai lựa chọn. Hoặc là tôi đổi chỗ với người khác nhưng theo tôi thấy cậu thích ngồi một mình như vậy thì có đổi hay không cũng như nhau, cùng một lớp nên có tránh cũng vẫn thấy cái bản mặt chán ghét của cậu thôi. Còn nếu không cậu có thể tùy tiện chọn một chỗ khác dưới đất ngồi, một mình một thế giới cho thoải mái vẫy vùng, vừa thỏa mãn cậu lại chẳng ảnh hưởng đến ai. Tôi nói đúng chứ.

Cô dám cả gan bắt Gia Khánh lựa chọn, còn cả lý luận xiên xẹo chẳng khác nào chửi thẳng anh vậy. Từ lúc bị cô dắt mũi anh đã biết là mình thua rồi, nghe những lời này càng khiến tâm phục khẩu phục. Không thể xem nhẹ cô gái này. Gia Khánh thờ ơ nhả ra hai chữ rồi quay đi.

- Đồ điên!

Hà Mi thiếu nước lôi cổ kẻ trước mắt xuống đập vào bàn, còn dám chửi cô. Đúng lúc lửa giận đang phun trào thì giáo viên bước vô lớp, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.

Nhưng câu trả lời nửa vời vậy là có ý gì chứ, chẳng phải ngầm đồng ý cho cô ngồi yên ổn đấy chứ. Nghĩ đến đây Hà Mi như mở cờ trong bụng, đôi môi khẽ cong lên. Thông minh thế nào thì đối với lý luận của cô cũng phải chào thua thôi.

Nói Gia Khánh không quan tâm là giả, cô là người con gái xa lạ đầu tiên khiến anh phải nhẫn nại lắng nghe rồi trả lời, cũng là lần đầu anh nói nhiều đến vậy. Xem ra đây không phải lần cuối cùng anh đôi co trẻ con như vậy, còn ngồi với cô thì sẽ còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net