Chap 31.1: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tiếng hót của các chú chim chào đón bình minh cùng những tia nắng sớm theo nhau vào phòng nó qua khe cửa sổ.

Đứng trước gương nó thấy mình tệ quá mức. Hai mí mắt thì sưng lên, con ngươi đỏ hết, bờ môi khô khốc, khuôn mặt phờ phạc đi đôi chút. Mẹ nó mà nhìn thấy nó lúc này thì chắc bà ngất mất, từ bé đến lớn nó toàn được nuông chiều, chăm sóc vậy mà nhìn nó bây giờ tàn tạ hết mức.

Thay bộ đồ đi học quen thuộc nó lững thững xuống nhà.

Nhỏ Chi đang líu lo với anh mình trên bàn ăn mà không hề hay biết những biểu hiện đó là giả tạo chỉ để che giấu đi chút gì đó khó nói.

Cô Phương thấy nó không ăn sáng mà đã xỏ giày đi học, lên tiếng hỏi:

- Cháu không ăn sáng à?

- Dạ không! Cháu có hẹn với bạn rồi!

Nó nói mà không quay mặt lại, xỏ giày xong đi luôn.

Cô Phương nén tiếng thở dài, dù chưa tiếp xúc với nhau lâu nhưng cô cũng phần nào hiểu con người nó.

Lôi điện thoại ra gọi cho Q.Anh nhưng lại thuê bao, nó một mình lang thang trên con đường tấp nập người qua lại.

Đang đợi taxi thì có một dáng người quen quen tiến lại phía nó. Là Minh.

Nó bất giác cười khi ít ra còn cậu là bạn.

- Sao quý cô lại đứng một mình ở phố đông người thế này? – Minh ghẹo.

Nó bật cười, nửa đùa nửa thật nói:

- Bị bỏ rơi

- Ô! Ai mà dám bỏ quý cô ở ngoài đường như thế này?

Nó và Minh cười vui vẻ.

- Thôi không đùa nữa, Mi ăn sáng chưa?

Nó không trả lời mà chỉ lắc đầu.

- Đi với Minh luôn.

- Không cho cũng bám.

Nó lên xe.

- Thôi không cho đi ké nữa! – Minh trêu

- Không cho cũng đi.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Minh quay lại hỏi nó:

- Mi biết quán nào ăn được không?

- Quán nào mà chả ăn được.

Minh lừ lừ nhìn nó.

Cô liền cười thay đổi bầu không khí.

- Mà đi ăn chỗ nào ngon Mi? – Minh.

Nó vô thức chỉ đến quán Ý mà hắn đã đưa nó đi ăn (chap 18 á).

Đứng trước cửa quán mà cô thần người ra, nó bắt gặp cảnh 1nam 1nữ đang đùn đẩy nhau tờ thực đơn, kí ức trong nó trở về.

- Của tôi, của tôi, của tôi!

Minh lay tay nó, gọi đến lần thứ ba nó mới chịu tỉnh.

- Ơ ...

- Mi bị sao vậy? Gọi không nghe.

- À ... ờ ...

- Vào thôi.

Nó lững thững theo Minh vô.

- Mi gọi món đi!

Nó nhận tờ menu từ tay Minh, chỉ đại vài món cho phục vụ mang ra.

- Mi có chuyện gì buồn sao? - Minh hỏi đường đột làm nó hơi giật mình.

- Ơ ... sao lại buồn?

- Còn chối nữa, hai mắt sưng hết cả lên rồi kìa – Minh ghé sát mặt nó làm cô nàng đỏ cả mặt.

- Không có đâu mà. Thôi ăn đi!

- Ai khiến Mi phải khóc để Minh đi xử cho.

- Khùng quá! Ai mà làm Mi khóc được chứ. Muốn đi học muộn à? Ăn lẹ.

- Ờ ngu gì không ăn! – Cậu cười nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó man mác buồn. Cậu luôn muốn mình là người ở bên, quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho nó. Cậu buồn khi thấy nó giấu cậu nhiều điều.

Sau khi thanh toán tiền Minh lại cùng nó đến trường. Nhưng đi được nửa đường thì nó đòi xuống.

- Minh cứ đi trước đi, tí Mi đến trường sau.

- Mi đi đâu vậy? – Minh lo lắng nhìn nó.

- Hì … ra đây chút ý mà. Minh cứ đi học trước đi.

- Nhìn Mi nghi nghi à nha!

- Không có gì đâu mà.

- Vậy Minh đi trước nha!

- Ừ tạm biệt.

Đợi Minh đi nó bắt Taxi đến cánh đồng hoa Thạch Thảo.

Nó vứt cặp sang một bên rồi ngồi bệt xuống bãy cỏ xanh rì. Chắc chỉ có nơi đây mới mang lại cho nó cảm giác yên bình trong cái vùng thành phố ồn ào tấp nập này.

Ngắm nhìn những bông hoa nó khẽ cười, nhắm mắt cảm nhận sự yên bình nơi đây.

Hai giọt nước mặt lại tràn ra khóe mi, đọng lại làm đôi mắt nó long lanh, hai bờ mi ướt nhòe.

- Ra đây đi! – Nó nói mà không quay lại phía sau.

Từ sau bụi cây Minh thập thò bước ra. Khuôn mặt buồn thiu:

- Vậy mà cũng bị Mi biết!

- Sao đi theo Mi?

- Tại Minh thấy lo cho Mi! – Minh ngồi xuống cạnh nó

- Hì … Mi đâu còn là trẻ con!

Khoảng lặng ập tới, Minh để ý thấy những giọt lệ sầu của nó và cả đôi mắt đang sưng kia.

- Mi khóc hả?

- Không! – Nó hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Minh.

- Mi hơi khác.

Câu nói thản nhiên của Minh lại một lần nữa khiến nó bất ngờ.

- Khác?

- Ừ! Từ lúc về Việt Nam Minh thấy Mi thay đổi nhiều lắm!

- Thay đổi? – Nó cười nhạt – Minh để Mi ở một mình chút được không?

Minh quay sang nhìn nó, cậu thật sự cảm thấy chạnh lòng vì sự cứng đầu ích kỉ của nó. Cậu luôn muốn mình là nơi nhỏ gửi gắm tâm sự, kể chuyện vui buồn,… đơn giản vì cậu thích nó? Hay là đã yêu nó?

Cho dù không muốn nhưng Minh cũng đứng dậy:

- Vậy Minh đến trường trước nhá. Mi nhớ đến trước khi vô lớp đó.

- Biết rồi mà! – Nó cố cười.

Minh đi trong bao nhiêu tiếc nuối để lại nó một mình với miên man suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net