Chap 36.1: Bày trò.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại biệt thự Trần gia.

- Hai đi đâu mà về muộn vậy? - Vừa thấy hắn nhỏ Chi đã chạy ra nũng nịu.

- Bộ em chưa ăn cơm hả? - Hắn không nhìn nhỏ đỡ nó xuống. Nó cũng đâu có muốn nhưng chân nó giờ khó mà tự đi được.

- Chưa! Chờ hai nè.

- Thật vậy?

- Chứ sao nữa! Chân chị bị sao vậy? - Câu hỏi quan tâm của Chi làm nó lạnh cả người, nhưng vẫn cố gượng cười:

- Không sao đâu em, lúc nãy té í mà!

- À à... - Nhỏ nhìn gian hết mức.

- Cậu bỏ ra đi tôi tự đi được! - Nó cố lấy thăng bằng, nhưng hắn vẫn không chịu buông nó ra.

- Thả ra, tôi tự đi được.

Nó quyết giật tay ra cho bằng được.

- Là cô nói đấy nhá! Tôi không chịu trách nhiệm đâu.

- Biết rồi mà! Có trật chân thôi, to tát gì đâu!

Nó cố lấy thăng bằng, bức đi thì tập tễnh, nhìn rất ư là buồn cười. Nhỏ Chi che miệng cười, còn hắn dõi theo từng bước đi khó khăn của nó.

Đi đường thẳng đã là một vấn đề, lên được cầu thang lại là một vấn đề lớn hơn.

- Chắc lên được cầu thang không vậy? - Hắn nheo mắt nhìn nó, câu nói có chút mỉa mai.

Cô vẫn không nói gì, cố gắng chứng tỏ rằng mình vẫn không sao. Nhưng ...

Vừa bước lên bậc hai thì mất thăng bằng, té ngửa ra sau. Và rồi...

- Áááá.......

Sau tiếng hét thất thanh của thì cả người nó đổ ập vào người hắn, dựa trên bờ ngực săn chắc của hắn, đầu tựa vào bờ vai hắn. Khuôn mặt hoảng hốt nhìn hắn rồi bỗng đỏ ửng lên:

- Biết ngay mà, đã yếu rồi còn thích ra gió - Hắn có hơi chút mỉa mai.

Nó cứng họng không nói thêm được gì nữa, cố lấy thăng bằng đứng dậy, không quên liếc xéo hắn một phát.

Mới đứng vững được thì hắn ngồi xuống trước mặt nó.

- Cậu làm cái trò gì vậy?

- Với cái chân này của cô mà "bò" được lên tầng 3 à? - Hắn cố tình nhấn mạnh từ "bò".

- Kệ tôi! Ai cần cậu quan tâm! Xí!

- Bày đặt làm giá! Nếu cô muốn tập khinh công thì cứ việc. Tôi đây không đỡ nữa! - Hắn tính đứng dậy thì bị nó ôm lấy cổ.

- Bỏ cuộc nhanh vậy, đáng phải năn nỉ chứ!

- Bệnh! - Hắn nói nhỏ không để nó nghe thấy, cậu cười rồi "cõng" nó lên tầng 3.

Lần đầu có một người con trai cõng nó, cảm xúc khó tả.

- Cô ăn gì mà nặng như heo vậy? - Hắn thở hì hục

- Sắp heo rồi đấy?

- Vầy mà không heo! - Hăn trề môi.

- Vậy mà heo cũng biết nói, biết ăn, biết ngủ, biết đi học đấy!

- Chứ bộ cô nghĩ heo không biết ăn + ngủ à!

- Hais~ Vậy mà có người vẫn nói chuyện được với heo.

- Heo siêu cấp hiểu tiếng người.

- Người siêu cấp hiểu tiếng heo.

- Có người tự nhận là heo chứ kkkkk - hắn phá lên cười

Nếu không phải là hắn đang cõng nó thì không yên với nó rồi.

- Ờ, heo ở chung với người, heo vì người mà trật chân - Nó dỗi.

- Vâng, tôi chịu thua! Người với người.

Nó thầm cười, rất vui vì thắng hắn. Khoảng lặng ập tới, tim nó bỗng xốn xang, đây là lần thứ ... nó gần hắn như vậy, tay nó ôm cổ hắn, dựa người vào lưng hắn, đầu tựa vào vai hắn. Nó muốn ở bên hắn mãi như vậy, ở bên hắn nó luôn thấy an toàn, hắn cho nó những cảm xúc nó chưa từng có. Nhưng hạnh phúc rất mong manh, cả hai đều luôn sợ một điều bất ngờ.

Sau khi thay đồ hắn đỡ nó đi xuống, tại nó cứng đầu cả.

- Từ từ thôi, tôi mà té là cô coi chừng.

- Cái gì? Ai mới là người phải coi chừng - Nó lừ lừ nhìn hắn.

- ... - Hắn không nói gì, quay mặt đi rồi huýt sáo vu vơ.

Vừa xuống nhà là nó giật tay hắn ra, tự tin bước đi khập khễnh

Đang tiến lại bàn ăn thì đụng trúng nhỏ Chi đang bê tô canh nóng.

Cheng...

Sau tiếng đổ vỡ là tiếng hét thất thanh của nhỏ Chi.

- Cô Chi cô sao vậy? - Cô Phương chạy tới.

- Chi! - Hắn hoảng hốt đi lại.

- Chị Mi ... - Giọng Chi run lên.

- Hà Mi, cô... - Hắn bàng hoàng nhìn nó ngồi dưới sàn, tô canh vỡ tanh bành dưới đất, khuôn mặt tèm nhem nước mắt đang ôm lấy cánh tay đang đỏ lên vì nhiệt.

- Huhu ... em xin lỗi ... chỉ tại em hậu đậu ... - Chi khóc ngồi cạnh nó.

Hắn gạt Chi sang một bên, cầm tay nó kéo đến vòi nước.

- Cô Phương đi lấy hộp y tế! - Hắn ra lệnh.

Cô Phương nhanh chân đi lấy, nước mắt nó vẫn không thôi chảy, cắn chặt môi dưới, nhìn tay mình.

Chi như bị bỏ rơi, ánh mắt đỏ ngàu.

- Hai ... hai ...

Hắn không quan tâm, chỉ để ý mỗi tay nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net