Chap 58: Yêu và được yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc luôn bắt đầu từ những bất ngờ nhỏ nhoi.

Thấy thấp thoáng dáng nó, người con trai băng lãnh kia thay đổi dáng vẻ, cậu tháo chiếc kính đen ra, khóe miệng nhếch lên tạo vẻ đẹp hoàn mỹ.

Bó hoa hồng dừng chân trước mặt nó, mọi nhớ nhung, yêu thương, quan tâm, lo lắng tất cả đều được truyền đạt qua ánh mắt hai người nhìn nhau. Đôi khi yêu thương không cần phải diễn đạt bằng lời nói, qua ánh mắt nhìn nhau ta vẫn hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Hai con tim yêu thổn thức bao ngày giờ đang chung nhịp đập.

Hắn nhớ nó rất nhớ nó nên hắn không dám gọi điện cho nó nhiều. Hắn sợ nghe thấy giọng nó, thấy khuôn mặt nó hắn lại càng nhớ nhiều hơn.

Có nhiều đêm hắn làm việc đến kiệt sức, hắn thèm nghe tiếng nó trước kia vẫn cứ luôn miệng thao thao bất tuyệt, nhớ sự phiền phức hàng ngày của nó, nhớ nụ cười tinh nghịch và ranh mãnh, nhớ cả sự loi nhoi, nhõng nhẽo, cứng đầu của nó. Tất cả đều khiến hắn nhớ nó, chỉ mong sao hai năm trôi qua nhanh để nó lại trở về bên hắn.

Yêu xa là thế, nỗi nhớ luôn thường trực trong kí ức và hoài niệm. Nhận bó hoa từ tay hắn nó không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Miệng vẫn cười mà sao nước mắt đọng lại nơi khóe mi chực rơi xuống.

Vậy mà nó cứ tưởng là hắn quan tâm công việc hơn người yêu mình nữa, giờ hắn đã tháo hẳn vẻ ngoài của một cậu học sinh cấp ba. Vốn dĩ cậu cũng rất phong độ, thêm bộ âu phục làm bật lên thân hình cao to vạm vỡ.

- Em tưởng anh bỏ mặc em luôn rồi

Nó không kiềm lòng được nữa mà lên tiếng trách hắn, ở bên này ngày nào cũng thấy Tuấn và Quỳnh Anh thể hiện tình cảm của mình với đối phương, nó nhớ hắn, nó lại tủi thân, muốn gọi cho hắn nhưng hai bên chênh giờ nhau, nó lại sợ mình làm phiền hắn. Nó chỉ muốn về lại bên cạnh hắn, được hắn che chở.

Hắn cúi người đặt lên môi nó một nụ hôn, một tay đỡ lấy hông nó, một tay luồn qua tóc nó. Người Mĩ vốn rất thoải mái nên hắn không ngại ngần thể hiện tình cảm của mình. Nó cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ hắn, cái mà đã khiến nó khó khăn lắm mới có thể cai được. Hắn vẫn luôn nồng nhiệt qua cách thể hiện tình cảm của bản thân, chỉ có hương hoa hồng nhẹ nhàng từ tóc và người nó mới giúp hắn thỏa mãn được nỗi nhớ sau bao ngày xa cách. Tất cả đều được hắn thể hiện qua nụ hôn nồng nhiệt, hắn rời khỏi môi nó khi cảm nhận được sự hô hấp khó khăn của nó. Hắn chúi mũi xuống cổ nó, nơi mái tóc nó đang xõa xuống che đi cái cổ cao kiêu hãnh, thì thầm:

- Mùi hương của em.... anh nghiện mất rồi.

Nó rời khỏi vòng tay hắn, khuôn mặt kiều diễm dần đỏ ửng lên. Nó đã từng xem nhiều phim tình cảm, từng suy diễn nhiều cảnh tượng lãng mạn của các cặp đôi yêu nhau. Nhưng đứng trước người con trai này tất cả lí trí đều bị chi phối, chỉ có con tim yêu khờ dại luôn nằm trong thế bị động chịu sự áp đặt từ hắn.

Hắn dẫn nó ra xe, mười ngón tay đan vào nhau, nó luôn muốn được hắn nắm tay như thế này. Sự yêu thương, che chở hắn mang lại luôn khiến nó cảm thấy hạnh phúc. Yêu và được yêu là hai thứ cảm xúc trái ngược nhưng luôn trung hòa nhau. Yêu là khi được bên cạnh, được sống đúng tình cảm của bản thân mình, được bộc lộ tình cảm với người mình yêu thương. Và khi tình cảm đó được đáp lại sẽ tạo nên một mối quan hệ bền chặt, còn điều gì hạnh phúc hơn khi được yêu.

Hắn lái xe đưa nó ra bờ sông Tidal, nơi có những hàng cây hoa anh đào rợp bóng. Đi bộ dưới bóng cây, hương hoa anh đào phảng phất, không khí đặc mùi lãng mạn, nó đi cạnh bên hắn, chỉ cần được thấy khuôn mặt này, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người hắn, nhận thấy hơi ấm từ hắn, tất cả nỗi nhớ, sự ấm ức đều bị quên lãng.

- Khi nào anh về? - Bất giác giọng nó trở buồn, cuộc vui nào chẳng có lúc tàn, buổi hội tụ nào chả đến lúc chia xa, rồi cũng đến lúc hắn phải trở về nước lo công việc của mình.

- Em đói chưa?

Hắn không hề muốn nhắc đến việc về nước, nghe nó nói chỉ càng khiến hắn không thể dứt khoát về nước. Hắn muốn tranh thủ khoảng thờ gian ít ỏi để bù đắp cho nó những tháng ngày qua đã phải chịu đựng một mình.

Nhận thấy hắn không muốn trả lời nó liền bật cười, dù gì hắn cũng đã bỏ công việc để qua đây sao nó phải lo lắng làm gì, còn được cạnh hắn phút giây nào thì hãy để khoảng thời gian đó trôi qua hạnh phúc.

- Em muốn anh nấu. Ở bên đây ăn uống không hợp khẩu vị em.

Hắn cười, xoa đầu nó. Chỉ bên cạnh nó hắn mới cười, mới cảm thấy thoải mái. Nụ cười của hắn trông rất đẹp nhưng những sự đẹp đẽ đó thật uổng phí khi chỉ nó được cảm nhận.

- Sau này chỉ cần nói em thích, miễn là em thích anh sẽ làm, không cần đưa ra lí do.

Nó vẫn trẻ con như vậy, đến cả lí do đưa ra để thuyết phục hắn cũng trẻ con. Chị Hoa đã chuyển hẳn qua để phục vụ, nấu ăn cho hợp khẩu vị nó vậy mà chỉ vì muốn hắn nấu mà nó lỡ phủi bay công sức của chị.

Hắn đưa nó về nhà, đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Đã rất lâu kể từ cái lần đầu tiên nó được hắn nấu cho ăn, nhưng dấu ấn của những món ăn ấy là rất đặc biệt. Ngoài Chi ra thì chắc nó là người con gái đầu tiên và duy nhất được hắn đích thân xuống bếp nấu.

Trong khi nó lên phòng tắm thì hắn lại mang tạp dề, xuống bếp tranh chỗ của chị Hoa. Mới nãy hắn còn ra dáng phong lưu của thiếu gia thì giờ đây trông hắn thật đảm đang. Từ nhỏ hắn đã tự lập, tự học cách chăm sóc bản thân, tự làm những công việc đơn giản như giặt đồ, nấu ăn để không bị lệ thuộc quá nhiều vào người giúp việc.

Trông nó nhẹ nhàng trong chiếc váy suông đơn giản, bước xuống nhà thôi nó đã cảm nhận được cái bụng đang kêu réo lên khi bị mùi thơm từ bếp kích thích. Nó bật cười, người đàn ông của nó đây sao? Vẫn trong bộ âu phục lịch lãm nhưng khi khoác thêm cái tạp dề trông cậu không còn chút ngạo mạn, lạnh lùng và cứng rắn như trước.

Nó chạy lại ôm lưng hắn, cố phân biệt mùi của đồ ăn và mùi quyến rũ từ người hắn. Ở cạnh bên người con trai này cuộc sống của nó chỉ mang một màu hạnh phúc. Nó muốn giữ hắn ở lại bên mình, nhưng chỉ có rời xa hắn nó mới có thể trường thành được.

Bữa tối cuối cùng cũng được dọn lên bàn, tay nghề của hắn thực sự là không thua kém gì đầu bếp. Bữa ăn có lẽ ngon hơn bình thường là nhờ có hắn, có sự xuất hiện của mùi yêu thương. Người con trai hoàn mĩ thế này chỉ có trong ngôn tình nhưng bây giờ lại hiện diện ngay trước mặt nó, đem lại cho nó nhiều cung bậc cảm xúc mới mẻ, khác lạ so với trước đây. Hạnh phúc có, đau thương có, buồn tủi có, nhớ nhung có,..

Sau khi bữa tối được dọn xuống cả hai ngồi ở ghế salong xem phim. Nó tựa đầu vào vai hắn, gác chân lên chân hắn trông bộ rất thư thả. Hắn vòng tay qua sau ôm lấy eo nó. Bộ phim trên tivi thực chất cũng chỉ để làm cái cớ để cả hai có không gian riêng. Cảm giác này rất bình yên và thoải mái.

Nó ngủ quên trên vai hắn, hơi thở đều đặn. Hắn nhẹ nhàng xoay người để nó có tư thế ngủ thoải mái. Khuôn mặt này đã hơn một tháng hắn không nhìn kĩ thế này. Từng đường nét xinh đẹp vẫn y nguyên. Điện thoại hắn rung lên, cuộc gọi từ thư kí riêng. Đã đến lúc hắn phải rời đi.

Hắn bế nó lên phòng, đặt lên giường, kéo chăn rất nhẹ nhàng như sợ nó tỉnh giấc. Hắn nhìn nó, hôn nhẹ lên môi rồi ra sân bay về nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net