Chap 67: Buông lơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến một thời điểm bản thân bạn sẽ không còn muốn đôi co, tranh giành hay phân giải với ai nữa. Chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát để tránh xa cái thực tại rắc rối. Không phải là đang trốn chạy, mà do đã quá mệt mỏi, quá sức chịu đựng. Nên buông xuôi!"

...

Nó ngồi trước bàn trang điểm, dùng phấn che bớt nét thâm quầng mắt, son màu đỏ giúp khuôn mặt thêm sức sống.

- Em vẫn muốn đi thật sao?

Hắn gài cái nút sơ mi cuối cùng rồi khoác vào cái áo vest đen. Nó vẫn im lặng, chú tâm vào trang điểm, lơ đi câu hỏi của hắn.

- Để anh đưa em ra sân bay.

Nó đặt chì kẻ mắt xuống bàn, quay lại nhìn hắn.

- Còn một chỗ em chưa đưa anh tới, nó liên quan đến quá khứ của anh.

Chiếc ô tô đi lại con đường cũ, nơi hắn cảm giác quen thuộc nhưng không tìm được điểm đến. Nó quẹo vào cánh đồng hoa thạch thảo, một vùng trời phủ màu tím thơ mộng. Hương Thạch Thảo nhè nhẹ tỏa hương, sắc hoa đã hơi ngả màu héo úa.

Hắn nhìn vào những cánh hoa mỏng manh đang cố khoe vẻ đẹp trước khi kết thúc một vòng đời, hẳn là trước đó chúng đã khoe sắc thắm rất đẹp. Cả hai đều im lặng, hắn đang tìm kiếm chút kí ức, còn nó lại muốn im lặng suy ngẫm.

- Đi thôi, em sẽ lỡ chuyến bay đấy.

Hắn quay sang nhìn nó, rồi hướng về chiếc ô tô, ra sân bay.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, người muốn đi níu giữ cũng không thể hạnh phúc. Duyên số đã ràng buộc, ly rồi sẽ lại hợp, yêu thương cả con tim, quan ngại gì thử thách.

Nó ôm hắn, cái ôm luyến tiếc nhưng rất kiên quyết. Hắn đặt lên trán nó một nụ hôn, yêu thương nhưng bất lực.

- Bảo trọng!

Nó rời vòng tay hắn, đi về phía cổng soát vé. Nó đã thật sự trưởng thành khi quyết định rời xa tầm tay hắn, con tim yêu cuồng nhiệt rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, nó muốn lấy lại sức sống, tìm kiếm mục đích khác cho cuộc sống.

Ánh mắt đượm buồn của hắn không rời khỏi bóng hình nó, mãi đến khi nó đã khuất bóng hắn mới rời đi. Điện thoại lại rung lên, cuộc gọi đến từ Thảo Trang. Giọng cô đang rất phấn khích và vui mừng.

"Tôi đã tìm ra cách giúp anh lấy lại trí nhớ rồi!"

- Cô đang ở đâu?

Đôi mắt hắn ánh lên những tia hi vọng hạnh phúc. Hắn đã gặp nhiều bác sĩ giỏi, thử nhiều phương thức chữa trị khác nhau để lấy lại phần kí ức bị lãng quên. Nhưng chưa thấy chút hiệu quả.

Khi mới tỉnh dậy đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, người đầu tiên hắn thấy là Thảo Trang, cái nhìn rất hững hờ và không chút bận tâm. Thế nhưng với nó lại khác, ánh mắt nó cho hắn một cảm giác thôi thúc kí ức mãnh liệt. Chỉ cần thấy nụ cười của nó các dây thần kinh của hắn cũng đã thấy áp lực, đầu cảm nhận được những cơn đau choáng bất chợt. Sự quan tâm, cách thể hiện tình cảm, tình yêu sâu đậm của nó, tất cả đều khêu gợi kí ức hắn, nhưng càng cố tất cả đều quay về con số không tròn trĩnh.

Lần trước là Thảo Trang tìm kiếm được cách mới nên nhắn tin cho hắn. Nhưng nó chỉ mới đọc được vế đầu "Tối nay chỗ cũ, em đợi anh..." vấn đề khiến hắn quan tâm là vế sau "với bác sĩ bên Anh chuyên khoa thần kinh sẽ có cách lấy lại kí ức"

Thời gian hắn làm việc ở công ty trước giờ đều rất ít, phần lớn thời gian đều để phục hồi trí nhớ. Khi nhìn thấy nó khóc, thấy sự bất lực hắn đã rất hận bản thân. Đến người yêu thương mình còn không thể bảo vệ thì còn làm được trò trống gì.

Sau khi nghe tin nó muốn đi Mĩ hắn lại cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết, hắn chưa bao giờ muốn xa nó, thậm chí là thức dậy không có nó bên cạnh là đầu óc hắn như muốn nổ tung.

Hắn đã tìm đến rượu, hắn muốn quên đi sự thật nghiệt ngã này, nhưng càng say, lại càng tỉnh. Thảo Trang có gọi cho hắn để nói về cách thức điều trị mới, nhưng hắn không bắt máy. Càng cố gắng ghép lại các mảnh kí ức được nghe từ nó, đầu hắn càng đau, càng đau hắn lại càng uống, như thế lại càng dằn vặt bản thân hơn vì để nó đau khổ đến mức buộc phải ra đi. Hắn đã ngà ngà say, Thảo Trang lại gọi đến. Hắn không nhìn số mà bấm nghe:

- Em đừng đi được không, anh xin lỗi, anh đã làm em tổn thương, nhưng anh không thể xa em. Tuy chưa nhớ ra nhưng anh biết em rất yêu anh và bây giờ anh cũng yêu em, yêu con người hiện tại của em, anh xin lỗi, Hà Mi.

"Anh say rồi"

Ở đầu dây bên kia một giọng nữ nhẹ nhàng đầy đau khổ. Phút trước khi nghe hắn nói những lời đó sao không thể không rung động. Trang chưa bao giờ phủ nhận bản thân yêu hắn, khi nghe hắn nói yêu cô ở hiện tại Trang đã rất vui sướng, cuối cùng trái tim hắn cũng có phần cho cô. Nhưng sau khi nghe hai tiếng Hà Mi đầy đau đớn cô đã hiểu cả hai yêu nhau hơn cả sinh mạng mình.

Hắn mất trí nhớ, Trang có chút gì đó vui mừng, cô nghĩ bản thân đã có một cơ hội để chiếm giữ trái tim hắn. Nhưng dù cho có nhớ hay không ánh mắt hắn nhìn cô vẫn hờ hững không thay đổi. Cô từng chứng kiến rất nhiều lần hắn giày vò bản thân để lấy lại kí ức, cô đã tuyệt vọng và từ bỏ. Cô hiểu hắn đã yêu nó rất nhiều và tình yêu đó dẫu bị lãng quên nhưng chưa bao giờ bị vùi lấp.

Lúc Trang đến hắn đã nằm gục trên bàn, khó khăn lắm Trang mới có thể đưa hắn ra taxi. Người hắn say khướt toàn mùi rượu, cánh tay đó lần đầu tiên ôm cô, giọng nói đó lần đầu nhẹ nhàng van nài bên tai cô.

- Em đừng đi, được không?

Cô hiểu rõ những lời này là dành cho nó chứ, trái tim cô se lại, cánh tay nhỏ bé toan ôm bờ lưng rộng kia, nhưng, hắn đã buông Trang ra, đôi mắt cụp xuống. Hai từ "xin lỗi" thoát ra nơi cổ họng hắn.

Dù cho say, dù cho mất trí, nhưng mùi hoa ly trên người Trang rất xa lạ, không một chút vấn vương. Hắn ngờ ngợ nhận ra cảnh tình hiện tại, hắn quay ra cửa sổ để từng cơn gió lạnh tạt vào mặt. Trang xuống xe, gửi tiền và địa chỉ cho bác tài, đưa hắn về.

Xe dừng trước cổng biệt thự, hắn chao đảo bước vào nhà, đầu óc quay cuồng, bước đi loạng choạng. Phòng ngủ hắt lên ánh vàng yếu ớt, nó đang ngủ, khuôn mặt mệt mỏi đã chịu đựng rất nhiều. Phần gối kê đầu nó còn hơi ẩm, chắc đã khóc rất nhiều, khóc đến ngủ quên mất.

Hắn vuốt lọn tóc che mặt nó, khuôn mặt lộ ra những đường nét kiêu hãnh, hàng mi còn đọng lại giọt nước mắt. Hắn đưa tay lau đi giọt lệ còn vương, đôi môi chạm nhẹ vào vầng trán. Từng cái chạm nhẹ đều có cảm giác tê tê ở đầu đụng chạm, rồi nhanh chóng lan tỏa khắp người. Cảm giác này khiến thần kinh tê liệt, xúc tác rất mạnh mẽ, cho hắn cảm giác quen thuộc. Hắn đã từng chiếm hữu người con gái này, phản ứng của cơ thể hắn như đang tìm lại mối liên hệ quan trọng. Thân nhiệt hắn nóng lên theo nhiệt độ căn phòng, hơi thở đều đặn của nó bao trùm khoảng không. Tay hắn không còn nghe theo não bộ, theo dòng kí ức lần mò cơ thể nó.

Say men rượu tuy say mà tỉnh, say men tình tuy tỉnh mà say. Mùi hương quyến rũ, vị rượu cay nồng, tất cả khiến hắn trở nên mê muội. Bàn tay di chuyển trên cơ thể quen thuộc, hơi thở nóng ấm.

"Ngày mai thôi em sẽ trở thành Trần phu nhân. Em có điều gì chưa mãn nguyện sao?"

...

"Em thắc mắc, không lấy số đo sao cái váy nào cũng rất vừa vặn."

....

"Ngày nào cũng ôm em trong vòng tay, ăn uống, ngủ thức cùng em. Đến cơ thể em anh không biết rõ thì quả là tệ bạc."

....

"Em không muốn lên lễ đường với thương tích đầy mình đâu"

....

"Anh đã ngắm rất kĩ lúc em mặc bộ váy trắng, yên tâm sẽ không lộ liễu đâu."

...

- Khánh, em yêu anh...

....

Tất cả đã chỉ còn là dĩ vãng, còn thực tại hắn vẫn đang tiếp tục thức tỉnh phần kí ức ngủ quên.

.

Mĩ.

23 giờ.

- Thêm một ly nữa

Cô gái đẩy chiếc ly trống thứ 6 về phía phục vụ, người pha chế nhìn nó ái ngại. Dạo này nó thường xuyên đến đây với khuôn mặt mệt mỏi và trở về với trạng thái say khướt. Nhưng hôm nay nó uống nhiều hơn mọi khi.

- Có chuyện gì buồn sao? - Người pha chế đẩy ly rượu về phía nó, ánh mắt dò xét từng đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt.

Nó không nói gì, nâng ly rượu lên uống phân nửa, ánh mắt buồn với nhiều tâm sự chú ý vào những gợn sóng trong ly.

- Chàng trai thường ngày đến đón không phải người yêu cô sao?

Nó hơi khựng lại, người yêu? Minh sao? Từ khi qua Mĩ Minh luôn là người chăm sóc nó, có những đêm nó uống say rồi lại gọi cho Minh đón về. Cậu chưa bao giờ bỏ rơi nó, chưa bao giờ cáu gắt hay khó chịu với nó. Minh luôn quan tâm, lo lắng nhưng âm thầm. Cậu biết lắng nghe, chia sẻ và là nơi cho nó chất chứa nỗi buồn. Tự dưng nhắc tới khiến nó nhớ Minh quá, cậu bạn thân từ hồi bé xíu đến tận bây giờ, cậu chưa bao giờ quên những ngày đặc biệt liên quan đến nó. Minh chưa từng yêu ai, tất cả cô gái muốn tiếp cận đều bị cậu từ chối thẳng.

Chứng kiến nó lớn lên, trưởng thành, Minh luôn là người hiểu rõ nó muốn gì hơn ai hết. Cậu cũng chưa từng chứng kiến nó bi lụy đến mức này. Nó đã gầy đi rất nhiều, thường xuyên bỏ bữa, thiếu ngủ. Việc nó quay về Mĩ chứng tỏ nó đã kiệt sức, mọi chuyện xảy đến Minh đều biết rõ, cậu cũng rất nhiều lần lau đi hàng nước mắt trên khuôn mặt nó. Quán bar lại trở thành nơi nó hay lui tới, không khí tấp nập sẽ giúp nó bớt cô đơn, men rượu sẽ giúp nó dễ ngủ hơn.

- Cô vẫn muốn uống tiếp sao? - Người pha chế nhìn chiếc ly trống trơn thứ 11, bình thường nó uống giỏi nhất là bảy ly. Ngày mới tập uống nó chỉ uống nổi ba ly là nằm gục trên bàn, nôn mửa hai ngày liền. Nhưng dần dần nó càng quen, tửu lượng theo đó dần tăng lên và không còn nôn mửa nữa.

Nó hất tay ý lấy thêm, hôm nay nó nhớ hắn, thực sự rất nhớ hắn. Nó muốn uống để quên đi, nhưng càng uống nó càng tỉnh, càng nhớ hắn. Một ly tiếp rồi hai ly, nó cứ uống, uống đến mức phải nhập viện cấp cứu để súc ruột.

- Con gái tôi sao rồi bác sĩ?

Mẹ nó chạy vội lại khi thấy bác sĩ bước ra, ba nó đứng cạnh không khỏi lo lắng.

- Cô ấy đã không sao, nhưng gia đình cần khuyên ngăn việc uống rượu để tránh xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Ngoài ra cần phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc để đảm bảo sức khỏe cho bản thân và thai nhi.

- Thai nhi?

Cả ba mẹ nó và Minh đều không khỏi bàng hoàng. Bác sĩ không mấy bất ngờ vì phản ứng này, ông tiếp.

- Thai nhi đã được sáu tuần tuổi, chắc bệnh nhân cũng chưa biết tin này vậy nên gia đình nên khuyên cô ấy ăn uống đảm bảo dinh dưỡng để thai nhi có thể phát triển khỏe mạnh.

- Cảm ơn bác sĩ.

Việc nó mang thai không biết là tin vui hay tin buồn, đứa con trong bụng nó là con của Gia Khánh hay của ai. Nếu đúng là vậy thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Minh không nói nửa lời, cậu lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Mọi chuyện cũng đã đến lúc kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net