Ch­ương 43: Ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1|: Telephone

-!!-!!-Stupid!-!!-!!- 

Sáng sớm, gió lạnh thổi nhẹ, vờn quanh những đợt sóng bạc. 

Nơi trời biển giao nhau phía xa, vầng thái dương đỏ chói như hút hết mọi tàn lửa trên trần thế lơ lửng treo, theo đợt hải triều cuồn cuộn nhấp nhô. 

Hít một hơi thật sâu, tham lam cướp đoạt mùi vị mặn nồng của biển, đong đầy trong xoang mũi, Giai Băng thẳng lưng ngồi trong lòng Đằng Dạ, mê mẩn chiêm ngưỡng 'váng lửa' khổng lồ xa xa, từ từ nhận lấy sinh khí tinh khiết tươi mới nhất mà thiên nhiên ban tặng. 

Được một lúc, Giai Băng quyến luyến rời mắt, si dại nhìn khuôn mặt Đằng Dạ. Anh cũng đang ngẩng đầu, cái cằm nhọn cương nghị cùng chiếc mũi dài khéo léo hếch lên cao ngạo, đôi mắt đen sâu lạnh lùng như lơ đãng chú mục lên khoảng không phía xa, để mặc những đợt gió thoảng lướt qua vờn quanh mấy sợ tóc trước trán. Dưới ánh sáng trong trẻo của buổi sớm, anh đặc biệt gợi cảm, ngũ quan trên nền trời xốp mây như được vẽ đậm, tuyệt mỹ tựa như một vị thần. Có thể nói, thần Venus đã ưu ái như thế nào khi tạo ra anh. 

Giai Băng mím môi, chế ngự cảm xúc mà nuốt nước bọt như uống nước lã. Cô vô thức đưa tay lên cao, chạm vào những sợi tóc đang đung đưa của Đằng Dạ, vuốt nhẹ, mơ màng nói: 

-Đằng Dạ, có ai nói anh rất đẹp trai không? 

-Có..._Đằng Dạ không cúi đầu nhìn Giai Băng_...nhưng trắng trợn như em thì chưa! 

Não bộ Giai Băng tự động loại bỏ ý châm chọc trong câu nói lạnh lùng của Đằng Dạ, tiếp túc chiêm ngưỡng và gan lì nói trong tình trạng chết não. 

-Đằng Dạ...em muốn hỏi anh một chuyện...anh...sẽ trả lời cho em chứ? 

Quay mặt nhìn Giai Băng một lúc, Đằng Dạ hơi hơi nhíu mày, ý muốn cô nói tiếp. 

-Em..._Hít một hơi sâu lấy dũng khí, Giai Băng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Đằng Dạ, nghiêm túc nói_...em muốn hỏi...anh...có khi nào... 

Ngay khi Giai Băng định nói "yêu em không?" thì đột ngột, chuông điện thoại của cô réo lên, đánh gãy mọi sự chuẩn bị trước đó. Bối rối, cô luống cuống toan đưa tay vào túi lấy điện thoại, thì bàn tay Đằng Dạ đã ngăn lại. Anh nhăn mặt, có vẻ cáu tiết mà nói: 

-Nói gì thì nói đi đã! 

-Thì là..._Giai Băng hé miệng, chưa kịp nói, nhạc chuông của Đằng Dạ cũng trùng hợp vang lên hòa cùng tiếng chuông phát ra từ điện thoại của Giai Băng, ồn ào náo nhiệt vô cùng. 

Giai Băng nhìn Đằng Dạ, thấy anh sậm mặt gật đầu, cô chật vật đứng dậy, bước đến một nơi khác cách đó khá xa trả lời điện thoại. 

Vì chuyện tốt bị phá, Giai Băng không có tâm trạng nhìn lên mànhình điện thoại xác nhận người gọi, cô đem theo vô vàn bất mãn dồn vào hai tiếng cửa miệng bình thường và phổ thông nhất: 

-Ai đấy? 

Không có ai trả lời. Đáp lại sự giận giữ không biết trút vào đâu của Giai Băng là một sự lặng ngắt đến tĩnh mịt. Dù có, thảng hoặc, cũng chỉ là tiếng còi xe, tiếng động cơ khi xa khi gần lạc vào. 

Giai Băng chớp mắt khó hiểu, cố nán lại thêm chút. 

-Alô, ai đấy? 

Vẫn không có ai trả lời cho câu hỏi lạc lõng của Giai Băng.Tiếng người huyên náo, đến rồi đi, nhưng là tiếng người ta xì xào, bàn tán, căn bản không phải trả lời cô. 

Giai Băng cảm thấy bực mình, cô buông điện thoại ra khỏi tai, toan xác nhận xem số máy kì lạ này của ai. Thì chợt, dễ nghe như một vạt nắng ấm vắt qua cửa sổ, một giọng nói quen thuộc ùa vào tai cô. Mọi hành động ngưng trệ. 

-Ồ! Lãnh Kiên, cậu cũng ở đây sao? 

Đó là giọng nói của Diệp Mi! Giai Băng bất ngờ áp nhanh điện thoại lên tai, đầu óc dạt vào một không gian mịt mùng. Cô không hiểu, sao lại có Lãnh Kiên ở đây. 

-Ừ, trùng hợp thật_Thanh âm nhu hòa nam tính vốn có của Lãnh Kiên như đáp trả cũng cất lên, rất nhẹ, rất mềm mỏng, đúng chất một người đàng ông lịch thiệp. 

Giai Băng chính thức rơi vào trầm tư, mắt cô đảo nhẹ, như đang cố vặn não suy nghĩ mục đích của cuộc gọi này. Với một người luôn cố chấp, hay tự cho là đúng và thù dai như Lãnh Kiên, không có chuyện mới chỉ ngày đã tha thứ cho cô nhanh như vậy được, anh nhất định sẽ làm gì đó để cảnh cáo cô. Sao giờ lại gọi điện cho cô? Còn cố ý xuất hiện ở nơi có Diệp Mi? 

-Hình như cậu đang có cuộc gọi? 

-Ừ!_Lãnh Kiên đáp, thanh âm dù lạc lõng trong huyên não nhưng lại vọng đến tai Giai Băng rõ ràng một cách quái đản, dần dần to lên hẳn, như đã đặt điện thoại kề sát vào_Chưa gì em đã muốn quên anh rồi sao? 

Giai Băng thiếu chút nữa thì đánh rơi cả điện thoại. 

-Lãnh Kiên?_Giai Băng thì thào, trong giọng nói có sự kiềm chế, như không thể tin được mới sớm bảnh mắt anh đã gọi điện cho cô. Tuy nhiên, với những kẻ luôn cả nghĩ như Lãnh Kiên, rất có thể sẽ cho rằng, đối phương muốn tránh xa khỏi mình đến mức tự động loại trừ sự hiện hữu của mình trong lòng. Nó làm anh thêm biến chất và tàn nhẫn. 

-Bất ngờ cũng đừng quá trớn chứ?_Tiếng cười ôn hòa của Lãnh Kiên qua đường sóng truyền trở nên mơ hồ, bí ẩn ma quái. Bất mãn, theo đó cũng trở nên rõ ràng. 

-Em xin lỗi, chỉ là em không ngờ anh lại gọi cho em vào sáng sớm thế này!


-Tại gấp mới gọi..._Câu nói đầu dây văng vẳng, củn ngủn, để ngỏ đằng sau...Im ắng lại bao trùm 

Giai Băng nhíu mày, cô đưa điện thoại ra khỏi tai, kiểm tra.Trên màn hình, đồng hồ vẫn đang tính phút gọi, nhưng tại sao, lại không nghethấy gì nữa? Cô áp điện thoại vào tai, dè dặt lên tiếng:

-Lãnh Kiên, anh còn ở đó không? 


Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thanh âm hỗn tạp ồn ào của xe cộ trộn lẫn vào nhau truyền đến, như thể, Lãnh Kiên đã gặp phải chuyện gì đó vậy.

Giai Băng có điểm lo lắng, một cảm giác ruột gan cồn cào, nóng lòng vùng dậy trong đáy hồn cô. Lo lắng siết chặt chiếc điện thoại, cô đưa tay đặt trước lồng ngực, như muốn chế ngự nhịp tim đã bắt đầu hỗn loạn.

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Kiên!

-Có người bị đâm...có người bị đâm, gọi xe cấp cứu_Tiếng người hô hào thất thanh bỗng đổ ập vào tai Giai Băng, từng đợt kéo dài. Tim Giai Băng theo dòng người huyên náo bên kia từng tí một thắt lại, hơi thở như tắc nghẽn, khó khăn trút ra, khốn khổ thu vào. Bất an cứ theo đó dấy lên hòa lẫn cùng một dự cảm không tốt đốt cháy mọi suy nghĩ, khiến đôi mắt sắc lạnh của cô dại đi, bạc nhếch.

Lãnh Kiên, anh sao rồi? Sao rồi?

Từng câu hỏi yếu ớt vang lên trong đầu Giai Băng, ồ ạt như sóng biển vỗ vào bờ, mạnh mẽ tước dần sự kiên định còn lại trong cô. Vị máu, tứa ra từ đôi môi đã bị khổ chủ cắn nát, thêm nồng nặc một cách kì lạ.

Đúng lúc Giai Băng khóe mắt ứa một bọng nước chát mặn, thì tiếng nói quen thuộc biết bao năm của Lãnh Kiên vang lên, vô thức cứu rỗi linh hồn của cô.

-Giai Băng...

-Lãnh Kiên, anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ?_Như bắt được ánh sáng mỏng dưới hầm tối, Giai Băng lo lắng hỏi dồn, tựa hồ, sợ rằng anh lại biến mất thêm một lần nữa.

-Em lo lắng cho anh sao?_Thanh âm bên kia được bắt đầu bằng tiếng cười nhàn nhạt, nhưng lại kết thúc bằng một ngữ điệu dửng dưng lạnh lùng pha chút thần bí nguy hiểm_Giai Băng, anh nghĩ, em nên đến bệnh viện một chuyến.

-Làm...làm gì ạ? Có phải anh bị sao không?

-Giai Băng à, biết trước mất hay nhá!_Lãnh Kiên cười châm chọc, bình thường như chẳng có điều gì xảy ra. Nó làm thâm tâm Giai Băng hơi lắng lại một chút. Nhưng...ai mà biết được.

phần 2: Bloody tears

Giai Băng còn muốn nói thêm, thì tiếng người nhộn nhạo đã nhấn chìm ý định của cô xuống cuống họng. Tiếng còi cứu hỏa truyền đến, ngày càng gần, như thể, đầu dây bên kia đang đứng gần hiện trường vậy. Dự cảm không tốt của Giai Băng theo tiếng còi rắt réo lần nữa khơi giậy.

-Lãnh Kiên, cho em biết, có chuyện xảy ra vậy?_Giai Băng bất nhẫn nói, nhịp điệu hỗn loạn. Cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, ngay bây giờ và ngay lúc này. Nhưng Lãnh Kiên không trả lời, thay vào đó là một giọng nam trung niên hòa lẫn tiếng thở dồn dập, gấp rút._Cho hỏi cô là người thân của cô Diệp Mi phải không? 

Diệp Mi? Giai Băng hiếu kì nhíu mày, người đầu kia tiếp lời. 

-Cô có đến bệnh viện trung tâm thành phố được không, cô Diệp Mi bị đâm!

-Ông...ông vừa nói gì?_Giai Băng còn muốn gặng hỏi thêm nữa thì bên kia đã ngắt kết nối, để lại những hồi 'tút' dài.

Lãnh Kiên đã ngắt kết nối.

Nhìn màn hình điện thoại chỉ còn mội màu đen đặc, Giai Băng lúng túng tra danh bạ. Bàn tay cô run run, bấm loạn cả lên giữa màn hình cảm ứng. Nhưng, còn chưa kịp gọi cho anh, chiếc điện thoại đã bị sự vụng về của cô đánh rơi xuống mặt cát mịn.

Như một đứa con nít bị tước đoạt đồ chơi, Giai Băng thẫn thờ trong chốc lát, hạ đôi mắt kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại rồi ngồi thụp xuống đất, mò mẫm loạn xạ dưới mặt cát. Dẫu chiếc điện thoại nằm cách đấy một khoàng cách ngắn, không hiểu sao bàn tay cô không hề chạm vào nó, thay vì thế, lại đi bới mò xung quang, như thể, đôi mắt đang mở to không động đậy của cô đã bị nước ứ ra làm mờ nhòe, khả năng nhìn cũng bị tiêu thất.
Giai Băng có một nhược điểm lớn, đó chính là, mỗi khi căng thẳng hoặc đau thương, các chức năng trên cơ thể giảm đi phân nửa, như lần trước ở bệnh viện cũng vậy, thị giác của cô bị rối loạn ấy. Thế nên, cô không bao giờ mở rộng lòng mình với bất cứ ai, vì cô sợ, nếu để sự hiện hữu của họ lún sâu vào đáy hồn mình, cô sẽ phải bận tâm nhiều hơn, đau vì họ nhiều hơn nếu có chuyện gì xảy ra. Lãnh Kiên là người đầu tiên, tiếp đó là Diệp Mi, người bạn cô yêu quý nhất trên đời.

Đôi chân dài của Đằng Dạ bước đến trước mặt Giai Băng, thật lâu không di chuyển. Ánh mắt anh nóng cháy như mặt trời từ trên cao bao lấy thân thể của cô. 

Giai Băng ngẩng đầu, hướng đôi mắt không tiêu cự nhìn Đằng Dạ. Chỉ thấy, anh cúi người, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại vốn dĩ trước đó là của mình đang nằm trên mặt đất, nhìn lướt vào cái tên đang hiện lên trong danh bạ. Đôi mắt thâm trầm ẩn hiện dưới rèm mi đen dày nương theo từng sợi tóc ánh bạc lên trong nắng của Giai Băng, đậu xuống đôi đồng tử vô hồn, chưa thỏa mãn lại trượt dài trên cái mũi cao, động lại ở bờ môi đang mím chặt, nhẹ dọng nói.

-Sao vậy?

Gần như lập tức, Giai Băng đứng phắt dậy, hướng Đằng Dạ nói như cầu xin.

- Bênh viện! Đưa em đến bệnh viện. 

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Khi Giai Băng và Đằng Dạ đến bệnh viện trung tâm, bên trong bỗng đầy ắp người, như thể vừa có một bệnh đại dịch nào đó làm cho mọi người đột ngột đổ bệnh. Khó khăn lắm, hai người mới đến được quầy y tá để hỏi thăm.

-Có quá nhiều bệnh nhân đột ngột chuyển vào viện nên bệnh viện vẫn chưa sắp xếp rõ ràng, những người vừa đưa đến viện hôm nay đều ở ngoài hành lang chờ khám, nếu hai người muốn tìm người nhà, tốt nhất nên tìm ở quanh đấy.

-Tại sao lại có nhiều người nhập viện như vậy chứ?_Đưa mắt nhìn quanh đại sảnh chật người một vòng, Giai Băng lẩm bẩm, có chút khẩn trương đem hai tay vò gốc áo.

Nữ y tá có vẻ bực bội nhăn khuôn mặt đáng tiền của mình, nhưng vừa nhìn Đằng Dạ, cơ mặt dãn ngay tức khắc, hết sức kiên nhẫn nói:

-Tôi làm sao biết được chứ, tôi chỉ là y tá, không phải bác sĩ.

Đè nén phẫn nộ xuống lòng ngực, Giai Băng quay người, túm chặt lấy tay Đằng Dạ:

-Ông xã, đi thôi!

Hành lang trải đầy người, từ đầu đến cuối, bao gồm người bệnh lẫn người nhà của họ. Thấy có người lạ đến, bọn họ đồng loạt nhìn hai người, thái độ khó chịu thấy rõ. Phải biết rằng, họ đã chờ ở đây rất lâu mà vẫn không có phòng bệnh, người đến thì ngày một nhiều, điều này khiến họ bực bội vô cùng. Nay lại thêm người đến nữa, biết khi nào người thân họ mới có phòng đây.

Người đầy rẫy như thế này, liệu Điệp My có chịu nỏi hay không? Bị thương ở đâu?

Thình thịch! Thình thịch! Trái tim GB theo dòng người sâu hút thêm tăng nhịp. Chỉ trong thời gian ngắn, lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi, trơn tuột. Đồng tử không ứa nước bỗng nhạt phếch một cách kì lạ, hình ảnh xung quanh thu vào tầm mắt cũng mờ nhòe dần, nhạt màu.

Giai Băng hoảng loạn, chớp mắt liên tục vài cái rồi lắc đầu, cố vỗ lại thần trí đang căng thẳng.

Tiếng người dồn dập, tiếng đẩy xe kiên răng kéo thành một đường dài, tiếng đồ dùng của ai đó rơi xuống, nhộn nhạo, quấn lấy tâm trí Giai Băng, khiến đầu óc cô đã rối tung càng thêm hỗn loạn.

Giai Băng vô lực, cô đứng lại không bước tiếp mà đưa mắt xem xét những khuôn mặt lạ hoắc đang vây quanh. Nhưng, nhìn 1 lần...2 lần...đầu óc cô càng nhìn càng trở nên trống rỗng.

Đằng Dạ bên cạnh lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh. Anh cúi đầu, đưa những ngón tay thon dài chế ngự chiếc cằm nhọn của Giai Băng, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, Đằng Dạ mới lên tiếng:

-Bình tĩnh đi, Diệp Mi bên này.

Lời Đằng Dạ như một liều thuốc an thần trấn định tâm trí cuarGiai Băng, đồng tử cô sắc lại, không còn màu nhạt phách như trước.

Cô chậm rãi hướng mắt nương theo ngón tay thẳng tắp của Đằng Dạ nhìn về phía xa-nơi một chiếc xe đẩy đang lăn bánh với vận tốc lớn đi về phía cô. Khuôn mặt phờ phạc không chút sắc hồng bị bịt ống thở oxi của Diệp My dần hiện ra, đầu yếu ớt tựa lên chiếc gối mềm. Cô nàng nằm trên một chiếc giường đẩy nhỏ, đôi mắt nhắm nhiềm như ngất đi, bàn tay đầy máu đã khô ôm lấy phần bụng trái.

Giai Băng như ngừng thở, mắt cô chuyên chú lướt lên từng vệt máu khô trên người Diệp Mi, hạ xuống bàn tay đỏ đen, tim thắt lại. Chắc hẳn Diệp Mi phải bị đâm sâu lắm mới phải thở bình oxi, xem máu của cô ấy là biết, đông đặc, chẳng nhẽ, đã qua một thời gian lâu mới cấp cứu?

Chiếc giường đẩy không dừng, phút chốc lướt qua người GIai Băng, đi thẳng vào phòng mổ đang mở rộng cửa.

1 phút...2 phút qua đi, Giai Băng giật mình quay phắt người ra sau, hoảng loạn nhìn hai cánh cửa đã đống kín. Cô vùng tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Đằng Dạn, lao nhanh về phía cửa.

Ầm! Có lẽ vì tốc lực quá lớn, người Giai Băng mạnh mẽ đâm sầm vào cửa phòng mổ, ngã nhào xuống đất, tạo nên một thanh âm va chạng ầm ĩ.

Người xung qanh đồng loạt đưa mắt nhìn về, nhưng, con người luôn nhạy cảm với những thay đổi chung quanh như Giai Băng lại dường như không nhận ra điều đó, cô đứng dậy, hóa thành con thiêu thân dính vào cửa, đập thùm thụp. Thanh âm nứt vỡ trong tiếng thở dốc gào thét từng hồi không dứt.

-Mở cửa ra! Tôi muốn vào! Mở cửa ra!

Giai Băng vừa hét vừa la lối, đám bác sĩ rỗi hơn bén mùi đến định ngăn cản, tuy nhiên, họ chưa kịp xông vào, đã bị ánh mắt ủ băng của Đằng Dạ làm cho bất động không dám hó hé.

Gần một tiếng trôi qua, giọng Giai Băng lạc hẳn, khản đặc, đến nói cũng khó khăn. Cô kiệt sức, vô lực ngồi phục xuống đất.

Cánh cửa đằng sau bật mở, một người y ta nhanh chóng lao ra, hướng đám y bác sĩ đứng làm quần chúng gào lên:

-Bệnh nhân thiếu máu, cần tiếp máu gấp! Nhanh!

Giai Băng chấn động, lo lắng nắm lấy ống quần của cô y tá, kéo mạnh làm cô ta giật mình, thiếu điều muốn giơ chân đá vào người cô:

-Cô làm gì vậy?

-Bạn...bạn tôi thế nào rồi?_Giọng Giai Băng mỏng manh, như chỉ cần động một cái sẽ vỡ vụn.

-Nếu cô còn ở đây ngăn cản tôi, bạn cô sẽ không qua khỏi nguy kịch!_Cô y ta không chút khách khí nói, rũ chân khỏi người Giai Băng rồi bước nhanh về phía trước.

Hai tay Giai Băng chưng hửng giữa không trung từ từ hạ xuống, đôi mắt cô bạc nhếch nhìn về cánh cửa im lìm sau lưng rồi quay lại quỹ đạo cũ, rũ xuống nhìn mặt đá trắng.

Giai Băng đưa một tay lên che mắt phải của mình, để đôi mắt trái nhìn chằm chằm vào hình ảnh mờ ảo không rõ nét tương phản trên mặt đá, dần dần biến lạnh, đen tối sâu hút. 

Bên trong đồng tử vô hồn như ngọc trai ấy, một dòng chất lỏng trong suốt không dứt tuôn ra, chảy xuống mặt đá.

Khóe môi Giai Băng cong lên, mang theo nụ cười thống hận của một ác quỷ thực thụ

Dòng chất lỏng ấy, không phải là máu...nhưng đáng sợ như máu...

phần 3: Plan

Diệp Mi thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Đằng Dạ phải khó khăn lắm mới dàn xếp cho cô bạn một phòng bệnh tốt nhất.

-Giai Băng, anh có việc bệnh phải đi trước, em ở lại đây muốn về khi nào thì bắt taxi về!_Sau một hồi dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, Đằng Dạ nhìn Giai Băng, chậm rãi nói.

-Ừ!_Lúc này, có lẽ, tâm trạng của Giai Băng không ổn, cô trầm tĩnh nói, nét mặt như nước biển, mênh mông nhưng không gợn sóng, tạo nên một cảm giác lạnh lùng xa cách.

Đôi mắt đen của Đằng Dạ có chút không vui nheo lại, lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của đối phương, như cố thâu tóm một chút thay đổi nào đó. Tuy vậy, Giai Băng tựa hồ không quan tâm đến sự dò xét của anh, vẫn một mực khoác lên mình sự thờ ơ, bất cần.

-Diệp Mi có lẽ bị thương khá nặng..._Tế bào 'lãng mạn' trong người Đằng Dạ đã bị tuyệt chủng từ lâu, nên, ngoài việc nói thẳng nói thật, anh chẳng biết nói thế nào để an ủi người khác. Song, với một người cao ngạo như anh, biết phóng thích ý định an ủi với một người khác, đã là kì tích đến Chúa cũng mò không ra.

Giai Băng cảm thấy bị đả kích, cô ngẩng đầu, ném cho Đằng Dạ ánh nhìn bi phẫn.

-Bác sĩ nói, hôn mê xong sẽ tỉnh, không sao đâu!_Đằng Dạ bỗng quay mặt sang hướng khác nhìn trời nhìn đất, tay đưa lên miệng ho khan một cái.

Nhưng, lòng tốt của anh lại đả kích Giai Băng lần hai. Cô sững sỡ nhìn anh, có lẽ, mắt cô vẫn bị căng thẳng ban nãy làm mờ nên mơ hồ, cô nhìn thấy má anh hơi đỏ, tựa hồ như đang bối rối. 

Phút chốc, Giai Băng rất tự nhiên giương khóe môi, những ngón tay nâng lên cao, chạm nhẹ vào gò má ráng đỏ của Đằng Dạ. Chân cô nhón lên, ăn gian một chút chiều cao, cái đầu nhỏ không biết xấu hổ dí sát vào mặt ai kia, ma mãnh cười sâu thêm chút.

-Đằng Dạ, mặt anh rất nóng!_Giọng điệu của Giai Băng rất ngây thơ vô tội, trái ngược hẳn với khuôn mặt tà ý ngút trời của cô. Bất cứ kẻ nào đứng trong hoàn cảnh ấy, cũng sẽ cảm thấy mình đang bị chơi một vố, không ngoại trừ Đằng Dạ.

Phản ứng đầu tiên của kẻ bị 'chơi' là ngớ người, tiếp đó ráng đỏ trên mặt càng thêm đậm nét, nhiệt nóng cũng tỏa ra mãnh lực đốt cháy cả không khí, và cuối cùng, 36 kế, chuồn là thượng sách. Dẫu là kẻ giỏi phản ứng và mưu kế, mặt thâm không đổi sắc, nhưng bị rơi vào tình huống này, Đằng Dạ lại tầm thường không thể tầm thường hơn. Anh chẩu rất văn minh.

-Đừng nói bậy, anh đi trước_Đằng Dạ lạnh giọng nói rồi lúng túng một cách bình tĩnh không ngờ quay người ra đi, chân sải dài như chạy.

Giai Băng chẳng thèm nể nang hình tượng bật cười một cái, phẫn nộ trong lòng như vơi bớt. Đột ngột, cô nhìn bóng lưng của Đằng Dạ, gào to:

-Đằng Dạ, em nhất định sẽ trở về!

Đằng Dạ không do dự dừng bước, nhưng anh không quay đầu, đem theo tất cả tận cùng của ngọt ngào vào ấm áp nén lại trong ba từ duy nhất:

-Anh sẽ chờ!

Hai câu nói ấy, không có thời gian cụ thể và địa điểm xác định, với Giai Băng đó là ý định thực sự của cô. Chỉ là, cô sợ, Đằng Dạ sẽ không nhìn ra ẩn ý trong câu nói ấy.

Thở dài một hơi đánh bật một phần tâm trạng ra ngoài, Giai Băng đưa tay lên, vẫy nhẹ. Khuôn môi hồng nhuận của cô mất máy, như có như không thốt lên:

-Tạm biệt!

Bóng lưng Đằng Dạ ngày càng xa dần...Trong không gian ồn ã của bệnh viện, len lỏi bên trong một tiếp đáp trả không rõ người gửi lẫn người nhận.

-Ừ!

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Đế giày Đằng Dạ gõ xuống sàn đá, từng nhịp, từng nhịp va chạm đều đặn. Trong bầu không khí cô tĩnh, thứ thanh âm ấy có vẻ sắc, cô đọng và lạnh lùng. Theo sau đó...tựa như ảo giác, một thanh âm khác cũng vang lên, không hề che giấu đi sự tồn tại của mình.

Cước chân Đằng Dạ ngừng lại, mũi dày xoay đầu, quay ra đằng sau. Mũi chân ấy đối mặt với một mũi chân khác, khoảng cách như xa như gần.

-Lâu rồi không gặp, em rể!_Dường như không chịu được sự im lặng đang quẩn quanh, kẻ vừa nhập hội quyết định lên tiếng trước, ngữ điệu được đẽo gọt một cách mỉa mai.

-Trong này ước chừng hơn ba trăm người đến, mỗi người phải mất bao nhiêu tiền?_Đằng Dạ không thèm để ý đến ý tứ của đối phương, lạnh lùng hỏi thẳng.

Đối phương nghe vậy thoáng ngạc nhiên một chút rồi nở nụ cười lịch thiệp của một quý ông, rất thân thiên bước đến gần Đằng Dạ, vỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net