Chap 2: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối muộn, Giai Băng được cha mình gọi đến phổ biến 'lí tưởng cách mạng'. Ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, tự tay pha một tách trà nóng hổi, đẩy về phía cô.

-Giai Băng, chắc con đã biết ta gọi riêng con đến đây vì việc gì rồi, phải ko?_Ko vòng vo tam quốc dài dòng, ông già bụng phệ vừa nhấm nháp một miếng điểm tâm trên bàn vừa ngụ ý hỏi.

-Chắc vậy ạ_Nở một nụ cười nhẹ một cách nho nhã, Giai Băng nhấp một ngụm trà, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Cô ko ngờ...cha cô lại có 'khiếu' pha trà đến thế. Bên ngoài rất tệ bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn. Nếu ko phải vì sợ chạm tự ái của ông, cô đã phọt ngay cả đống ra ngoài, cứu rỗi cái bao tử vì chuyện hồi chiều mà ko thể ăn nổi bát cơm nào.

-Giai Băng, ta cần con hiểu rõ điều này..._Ngưng một lát trầm ngâm như để lọc từ ngữ thích hợp nhất, ông già bụng phệ tiếp lời_...trong mắt ta, con như là cô con gái ruột yêu quý của ta vậy. Kể từ lần đầu đưa con về biệt thự này, ta chưa bao giờ mặc định con là con dâu của ta cả, dẫu rằng, giữa ta và người cha quá cố của con từ lâu đã có giao ước. Vì thế, trong mắt ta và mọi người ở cái nhà này, con là em gái của Lãnh Kiên, là tiểu thư của nhà này. Con hiểu ý ta chứ?

Tất nhiên, cô hiểu, cô là cái cục nợ của ông ta, là miệng ăn ông ta ghét nhất cho dù cô có là con gái của người bạn thân duy nhất của ông. Mà đời cô cũng thật rẻ rúng, đầu tiên là bị cha mình đưa đến ngôi nhà này làm con dâu, giờ thì lại bị nhà này đưa đến nhà khác làm con dâu, số tình cô xem ra cũng đào hoa phết.

-Con biết, cha đã nuôi con suốt 13 năm, từng ấy đã đủ để con thấu hiểu được công ơn của cha đối với mình rồi, cha ko cần phải giải thích_Thư thái đè nén cảm xúc trong lòng, Giai Băng ủy mị cười nhạt_Con...là con gái cha...là...em gái song sinh...của Lãnh...à ko, của anh Lãnh Kiên. Con suốt đời...sẽ ko quên điều đó.

-Tốt lắm, con gái_Hài lòng nở nụ cười đáp trả, ông già bụng phệ để tránh phát sinh thêm nhiều chuyện ngoài ý muốn, tiếp tục dàn xếp_Ta mong con sẽ ko vì thằng nhóc bốc đồng kia mà đổi ý. Đằng gia là dòng họ có tiếng, có thế lực, con về bên đó nhất định sẽ được sống sung sướng hơn ở đây nhiều. Tuy rằng, con trai nhà bên đó có chút rủi phân, nhưng mọi thứ chỉ là tiếng ra tiếng vào của người đời, con ko nên tin là thật.

-Vâng, con chưa bao giờ tin ai cả, cha biết đấy. Chỉ có cha là dường như khá bị ảnh hưởng..._Toan với lấy bánh điểm tâm tên bàn lót bụng cho cái dạ dày vì đống nước kinh khủng kia làm cho réo lên ầm ĩ, Giai Băng lập tức nhận được tia mắt trừng lạnh của cha liền ngượng ngập đổi hướng, nhấc cốc trà, hớp ngụm nhỏ, lòng lại văng văng những tiếng than oán từ trong sâu thẳm.

-Còn một điều ta muốn con hứa với ta...hãy gạt bỏ mọi tình cảm đối với Lãnh Khiên sang một bên, được chứ? Mang theo thứ tình cảm đó về nhà chồng, người đau khổ nhất sẽ là con.

-Nếu vậy, con cùng cần sự giúp đỡ của cha...hãy xóa hết mọi tình cảm của anh ấy dành cho con, nếu ko con cũng sẽ ko thể ngừng yêu anh ấy...

Bước chân ra khỏi phòng cha mình, Giai Băng nhẹ nhàng khép cửa lại. Khi vạt ánh sáng neon ở bên trong ko còn có khe hở vẳng ra khoảng tối bên ngoài nơi cô đang đứng, nụ cười kiêu kì trên môi Giai Băng trong chớp nhoáng vụt tắt.

Cô gõ gót rải bước trong đêm đen kịt lạnh lẽo, đôi lúc ức chế lại đưa chân đá một phát vào vật cản vô tội nào đó trên đường, khiến chúng loạng choạng nằm sõng soài trên đất, tệ hơn, một trong những thứ vĩnh viễn đi vào 'lịch sử' đó, có 3 cái bình cổ đắt giá ông già cô mang về chợ đêm và một bệ sứ đựng rác cũng hơn vài chục triệu. Và tất nhiên, kẻ đau lòng nhất trước hậu quả thảm khốc này là kẻ keo kiệt trót bỏ tiền mua hư vinh-cha cô. Coi như cũng là một cách trả thù tinh thần hữu hiệu nhất mà bây giờ cô có thể làm.

Tại sao ông ko mắng cô ư? Bởi vì cô sắp trở thành con dâu nhà Đằng gia, người sẽ đem lại cho ông một thị trường lợi nhuận lớn sau này nhờ quan hệ thông gia? Ko phải, đó là vì ông ko hề biết người đã lo lắng, mặt mày hoảng sợ như bị ma hù là cô đã gây ra chuyện đó, kiến thức hạn hẹp của ông chỉ đủ để tiếp nhận sự thật phũ phàng rằng, một con mèo hoang có sức mạnh phi thường đã làm bể 4 bảo vật nặng những mấy chục kg mà thôi.

-Một chiêu bài cũ mà em dùng mãi, ko sợ phản tác dụng sao?_Đứng tựa vào tường như kẻ bị mất hết lớp xương sống đằng sau, Lãnh Kiên dán mắt vào biểu hiện vô cùng phong phú trên nét mặt của cô liền mỉa mai hỏi, câu chữ âm ẩm mùi khinh bỉ.

-Em cũng đang thắc mắc tại sao mình dùng mãi một chiêu, cha anh vẫn bị lừa đấy!_Hơi giật mình một chút, Giai Băng quay lại, đối diện với tia mắt lạnh hờ hững kia, lòng cô se lại. Mỗi khi anh giận cô một điều gì đó, thường sẽ như thế, và rất lâu mới hóa giải được.

-Đừng tự cho mình thông minh!_Lạnh nhạt khuyên nhủ Giai Băng một câu, Lãnh Kiên rời người bước về phòng. Lúc anh lướt qua cô, lững thửng để lại một câu khiến con người ta cảm động_Anh để pizza trên bàn em, đừng ăn nhiều, béo rất xấu.

Sáng hôm sau, mới tinh mơ tờ mờ sớm, Hạ lão gia-tức cha Gia Băng-đã hùng hổ dẫn một đoàn người xuất xứ đa dạng, nghề nghiệp phong phú phá của phòng Giai Băng, đánh thức cô khi đang còn say sưa chìm trong giấc ngủ với dáng nằm kiệt xuất: đầu kê dưới đất, thân vắt lên giường.

Sau một hồi nóng lòng nóng gan vừa ăn gà rán vừa chờ con mình trang điểm ở phòng bếp, Hạ lão gia ko để Giai Băng kịp nhét vào miệng thứ gì liền lôi cô đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố gặp gia đình thông gia tiếng tăm nọ.

-Con là Giai Băng_Sau khi bị ông thông gia bắt tay mãnh lực lắc lắc đến mắc đầu óc xoay mòng mọc, Đằng lão gia một hồi dưỡng thần mới xác định được vị trí của cô con dâu tương lai, hướng mắt về phía cô hỏi thừa.

-Vâng, là cháu_Để phòng hao những lần cúi đầu chào trước đó ko được cha mẹ chồng chú ý và cũng tránh gây ác cảm với họ, Giai Băng dù cổ đã mỏi, miệng đã sái vẫn rất lễ phép cúi đầu cười đáp trả. Chỉ có điều, lần này, nụ cười trên môi cô ko thể nào tặt được nữa, nó tê dại mất kiểm soát rồi. Còn cổ, nếu ko cúi thêm lần nào nữa, chắc vẫn đủ đối phó.

-Thực xin lỗi quá, con trai tôi hôm nay ko đến được_Đằng lão gia ái ngại nói, thở dài quở mắng thằng con_Thằng qủy ấy chắc lại lêu lỏng ở đâu rồi.

Người ta thường ko chấp nhận sự thật phơi bày quá rõ ràng trước mắt mình, vì thế, họ luôn lấy quá khứ ra để dựa dẫm. Trong trường hợp này, Giai Băng và cha cô lần đầu hợp ý biết rõ Đằng lão gia quá đau buồn trước cảnh ngộ sống mà như chết của con trai, nói năng mất lí trí nên thông minh kín kẽ ko bàn tới, khơi những chuyện trên trời dưới biển ra bàn tán.

Ngồi nhìn 2 ông cụ 1 bà già siêu cấp 'chém gió' về chuyện làm ăn, nhà cửa, gia đình, thậm chí đến cả nhãn hiệu giấy vệ sinh, Giai Băng nhịn ko nổi cơn buồn chán len lỏi liền xin phép đi rửa tay một chút. 

Đương lúc đang lòng vòng nhìn ngắm những bức tranh chỉ có người vẽ mới hiểu trên dãy hành lang dài dẫn lối đến các phòng Vip, chợt 2 cái mông to khủng mặc quần đen đập vào đáy giác mạc của cô. Tiến lại gần 2 cái mông khả nghi kia, Giai Băng mới biết chủ nhân của chúng là 2 người đàn ông mặc vest đen từ trên xuống dưới đang ti hí mắt len lén nhìn thứ gì đó ở góc quẹo.

Mục đích đen tối, bộ dạng đáng nghi này chỉ có thể, hoặc là họ đang nhìn một cô nàng nào đó đang nude đằng xa, hoặc đang âm mưu theo dõi...

Chưa kịp hoá thân thành Conan điều tra hành vi khả nghi kia, một giọng nói trầm lạnh vẳng lên từ đằng sau lưng Giai Băng đánh gãy mọi suy nghĩ vừa len lói

-Có thể cho tôi biết...các người đang làm gì ko?

Dù ko làm điều gì trái với lương tâm, phản trắc với xã hội, nhưng khi gặp phải lời nói lạnh lẽo kia, Giai Băng theo phản xạ thường tình của kẻ làm điều sai trái giật nảy mình, tay vô tình đẩy mạnh 2 ông anh đang bận làm đại sự trước mặt ngã dúi xuống nền đá.

-Làm..._Hai ông anh kia ngã đau thì rên lên ư ử vài tiếng, bò trườn lê lết trên nhau một lúc rồi lồm cồm bò dậy, toan đưa tay đánh Giai Băng thì chợt ngưng lại ko nói được câu nào nữa.

Khi tưởng chừng như bọn họ cứng người mặc niệm, đột ngột, 2 ông anh kia chuồn mất ko vết tích, thương người ở lại lắm mới phả ra một mùi hôi có sức công phá mũi người vô cùng lớn, càn quét hết mọi lớp lông mũi rồi xông thẳng vào cơ quan cảm giác của những người con lại.

Ngay lúc đó, đám người mặc áo vest đen khác từ khúc quẹo, cùng hướng 2 người kia vừa ném mắt nhìn xông ra ngoài, chạy về phía họ bỏ mùi chạy lấy người truy bắt. Còn Giai Băng, cô thì nhận được một lời khen đấy hàm ý từ kẻ vừa nhát ma mình:

-Rất thông minh!

Hơ? Cô vừa làm gì khiến hắn khen thông minh vậy?

Lời khen ko biết đang nói xóc hay nói xỉa kia vừa phát ra, 2 tên đàn ông lực lưỡng đã nhét vào miệng cô một chiếc khăn lông trắng nhỏ đầy vi khuẩn, dùng bạo lực lôi cô vào căn phòng cạnh đó trước sự chỉ dẫn của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.

Ra thế, ko chạy là ko thông minh.

Định nghĩa mới của thế giới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net