Chap 30: Em có điều gì cần nói với tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tầm 5 giờ tối, sau khi lấp đầy cái bao tử trống rỗng, làm nó căng tròn đến mức sắp có dấu hiệu đào thải, 2 chàng trai anh và một cô gái sắc xuân phơi phới với cái cằm bóng nhẫy thuốc, cùng 1 con cún con phe phẩy cái đuôi cờ lau trở về căn hộ chung cư xa hoa. 

Hết lái xe đến mỏi rã cả lưng lại còn bị vợ tròn đôi mắt mọng nước nhẹ nhàng dụ dỗ 'Ông xã, anh đi cất xe nhe!' liền ngu đần quay mông nghe lời răm rắp đi đậu ôtô vào bãi đỗ, Đằng Dạ ôm một bụng tức cùng nỗi nhục nhã đi vào đại sảnh. 

Vì toàn thân ấm ức đã tích tụ được hàng nghìn kW sát khí cần có cái mặt 'đê tiện' của vợ châm ngòi phóng thích, chân Đằng Dạ được tiếp thêm độ 'xạc' để sải từng bước dài, đủ nhanh nhưng không làm mất đi hình tượng tao nhã, mị hoặc mà người đời 'ca tụng'. Đôi môi anh nhàn nhã mấp máy duy nhật một câu...như ếm một bùa chú: 

-Jope, ngươi ăn cơm nhà ta, ở nhà ta, đi WC cũng của nhà ta, ngươi phải làm việc cho ta. Thấy lạ, ngươi cứ tè vào quần Đằng Hy cho ta! Ngươi phải tè vào chân anh ta! 

Bỗng, nhằm lúc Đằng Dạ đang léo lưỡi 'ếm bùa', một bóng người mảnh khảnh mang vận tốc chớp nhoáng như ánh sáng đâm sầm vào người anh, khiến anh loạng choạng lùi ra sau vài bước, suýt noi gương anh trai làm 'cỏ cây hoa lá'. 

Nhân lúc hồn vía Đằng Dạ đang phiêu bồng trên mây, con người vô duyên vô cớ đâm chết người kia mở vòng tay ôm chầm lấy cái eo chuẩn men của anh, mạnh mẽ siết chặt như 1 đứa trẻ suýt đánh mất món đồ chơi mình yêu quý. 

Rồi, tình tứ ôm hồi lâu, bóng người đó ủy khất giương mắt nhìn Đằng Dạ đã kéo hồn về thực tại, nũng nịu ngọt ngào nói: 

-Đằng Dạ hoàng tử! Sao anh nỡ để công chúa hôn mê trong rừng như em ngủ suốt trong khách sạn như thế chứ? Lỡ phù thủy bị les nổi dục tính cướp mất sự trong trắng của em thì sao? Anh có biết nhờ sức mạnh tình yêu sét đánh mãnh liệt thần Zớt ban cho em mới tỉnh lại được và đi tìm anh không? Công chúa lọ lem của anh đợi ở đây lâu lắm rồi đó? 

Tự dựng bị nhồi 1 đóng truyện cổ tích được cải biên nhờ trí tưởng tượng phong phú phổ biến diện rộng từ âm vô cực đến dương vô hạn của người trước mặt, Đằng Dạ bội thực não nghiêm trọng, thân thể ngây ra trong chốc lát. 

Khi đã bình ổn thần trí, Đằng Dạ lạnh nhạt gỡ tay người con gái ra, tàn nhẫn đẩy cô ta xê xa khỏi người mình. Anh đưa phủi lớp bụi vô hình nào đó cùng đám vi khuẩn không rõ xuất xứ trên chiếc áo sơ mi đen mỏng nam tính, gót chân đồng thời tạo lực xoay cả cơ thể về hướng đi lúc nãy, thơ ơ, cao ngạo mà bước tiếp. 

-Đằng Dạ!_Đỏ mặt tía tai trước sự phớt lờ siêu đẹp của Đằng Dạ, cô gái kia há miệng, kinh ngạc thở hắt một cái rồi cao giọng hét lên, chân hùng hục gõ gót xuống mặt đá cản bước anh_Hoàng tử! Anh làm sao thế? Sao lại lơ em chứ? 

-Cô là ai?_Liếc thấy đám người xa lạ xung quanh đang ý vị nhìn về phía mình, Đằng Dạ đại ân đại lượng mở miệng, thanh âm chán ghét lạnh lẽo như băng 'trần truồng' 'đạp' thẳng vào màng nhĩ người. 

-Cái gì? Anh đang hỏi em là ai sao?_Không tin vào những gì vừa nghe được, cô gái kia cười nhạt chỉ tay vào người mình_Đằng Dạ, đến người vợ định mệnh của mình anh cũng không nhớ ư? Em là Hạ Phong Tình đây! Là công chúa của lòng anh đây! Đừng nói anh mất trí nhớ nặng đến mức người quan trọng nhất của đời mình cũng quên báng luôn nhé! 

-Tôi chỉ có vợ, không có người yêu!_Lãnh đạm chỉnh sửa, Đằng Dạ tránh người Phong Tình đi tiếp. Một chốc, không để cô mất công cản đường, anh dừng lại, thanh âm trầm thấp tuyệt tình lần nữa vang lên_Cô không đọc tin nhắn của tôi sao? 

Vừa nhắc đến tin nhắn, khuôn mắt đầy vẻ hậm hực của Phong Tình đã bị sự bối rối giẫm đạp lên. Cô ta cúi đầu cắn môi lúng túng một hồi mới ngẩng đầu, tròn mắt ngây ngô nhất có thể nhìn Đằng Dạ. 

-Tin nhắn nào? Công chúa cổ tích đâu có điện thoại di động. Chúng ta thường nói chuyện với nhau bằng tâm linh thanh thuần cơ mà! 

-Nếu đã vậy, tôi sẽ nói cho cô biết_Đằng Dạ không xoay người, u ám tiếp lời_Hạ Phong Tình, cô hãy biến khỏi tầm mắt của tôi...ngay bây giờ...Cô không còn giá trị lợi dụng với tôi nữa! 

-Đằng Dạ! Anh đang nói cái quái gì vậy?_Người Phong Tình khẽ run lên, giọng điệu hống hách giờ mới trở lại. 

Đáp lại câu hỏi âm ỉ phẫn nộ kia, Đằng Dạ im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng bước chân anh cô động vang lên. 

-Đằng Dạ, anh không đi được! Anh phải chịu trách nhiệm với em_Phong Tình túm lấy tay áo Đằng Dạ_Anh đã cướp đi sự trinh tiết của em thì phải bán cả cuộc đời của anh để bồi thường thiệt hại. 

-Trinh tiết? Cô có sao?_Giật giật mi mắt, Đằng Dạ khinh bỉ hỏi, nụ cười nhạt trên môi vẽ nên sự kinh ngạc không tưởng. 

Phong Tình cứng họng hoàn toàn, cảm thấy hơi thở mình trở nên thật nặng nề. 

-Giờ thì..._Đằng Dạ cúi đầu hé môi rỉ vào tai Phong Tình_...cô có 30 giây để biến khỏi tầm mắt của tôi...nếu không, ngày mai, cả thế giới sẽ được biết đến sự nhơ bẩn của cô. 

-Sao...sao em lại không yêu hoàng tử mà đi phải lòng một ác ma như anh chứ?_Bủn rủn chân tay, Phong Tình tròn mắt đau đớn như muốn phát khóc lên truy vấn Đằng Dạ_Nhưng không sao, để có được tình yêu đích thực, chúng ta cần phải trải qua sóng gió. Em biết, Đằng Dạ...anh rất yêu em nhưng sợ người khác dị nghị phải không? Vì bên anh còn có con hồ ly đó nên anh không thể đến được với em, đúng chứ? Anh yên tâm, em sẽ đi chọc tiết con hồ li đó. 

-30...29..._Botay.com với Phong Tình, Đằng Dạ nhu nhu vầng thái dương mệt mỏi, nhanh chóng biến thành cái đồng hồ đếm ngược. 

Biết mình không thể làm gì hơn, Phong Tình lùi bước toan rút lui, thì đập vào mắt cô...anh nhìn rực lửa của một cô gái khác phía xa xa. 

Sẵn trong lòng đã có lửa giận, Phong Tình nắm tay thành quyền, gõ gót sình sịt xuồng nền đá tiến nhanh về phía cô gái kia. 

-Chị ... 

-Chat!_Cô gái kia chưa kịp thốt lên trọn vẹn câu từ nào, một cái tát giáng trời nổ đom đóm đã an toàn hạ cánh trên gò má trắng mịn của cô, khiến đầu cô chếch hẳn về một phía. 

-Đau lắm phải không?_Sung sướng nhìn cả dấu tay của mình hằn đỏ trên khuôn mặt mĩ miều kia, Phong Tình hả hê cười khẩy mốt cái, ngữ điệu mỉa mai thăm hỏi. 

Nhưng cô gái kia không đáp, im lặng cắn môi. Đường mi cong dài che khuất đôi mắt đen âm thầm trừng về phía Phong Tình của cô khẽ run rẩy. Những ngón tay thon dài nhẹ lướt trên vùng da nóng rát, căm phẫn run lên. 

-Chắc cô vẫn chưa thấy đau đâu nhỉ? Lâm Giai Băng!_Đưa tay nâng cằm Giai Băng lên, Phong Tình chép miệng xuýt xoa_Để bà chị chồng này cho cô thêm một cái tát nữa, thế nào? 

-Chị làm sao vậy?_Cố nhẫn nhịn nhất có thể, Giai Băng cười nhạt_Muốn làm công chúa thì không nên động tay đâu, chị gái! 

-Công chúa ngu đần thì nên chui vào WC tự kỉ thì hơn, chị đây là công chúa thời đại mới. 

-Thời đại mới? 

-Được rồi! Nghe cho rõ đây! Tôi cho cô 3 ngày để rời khỏi nhà chồng tôi, nếu không, cả thế giới này sẽ được biết...cô là ai!_Rời tay khỏi cằm Giai Băng, Phong Tình hắng giọng ra lệnh_Luôn tiện, phẫu thuật luôn cái cằm nhọn của cô đi! Tôi không muốn ngoài tôi ra còn có người khác sỡ hũu cái cằm xinh đẹp này, hiểu chứ? 

Bất thình lình, có hai người bảo vệ xuất hiện sau lưng Phong Tình, không để cô ta có cơ hội nói tiếp đã hai người xách hai vai, 'hộ tống' Giai Băng đi. 

-Mời cô ra ngoài cho! 

-Này! Mấy người làm gì vậy?_Quá bất ngờ trước hành động vô cớ của hai anh bảo vệ đã nhìn chai cả mắt, Giai Băng kinh ngạc hét lên. 

-Đằng thiếu gia bảo mời cô ra ngoài!_Hai anh bảo vệ đồng chí đồng thanh đáp. 

Nghe vậy, Giai Băng tức giận trừng mắt nhìn Đằng Dạ mặt đang xám ngoét như tro tàn, oán hận thề non hẹn biển: 

-Đằng Dạ! Anh được lắm! Tôi sẽ nhớ ngày này! 

Mặc cho Giai Băng ra sức vùng vậy, to giọng tàn phá màng nhĩ mình, hai tên bảo vệ vẫn tích cực lôi cô đi, lúc lướt qua Đằng Dạ, họ tươi cười gật nhẹ đầu chào.

-Này! Tôi bảo các anh đem cô gái kia cơ_Khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm xúc khó tả lúc này, Đằng Dạ chỉ tay về phía Phong Tình mắt đang loé sáng với ý nghĩ 'Biết tỏng anh yêu em mà!' đằng xa, lạnh giọng nhắc nhở. 

Nụ cười trên môi hai vị bảo vệ theo đó cứng như hoá thạch. 

Đợi hình ảnh gào rú như chó sói gọi bầy của chị mình khuất hẳn, Giai Băng liếc nhìn Đằng Dạ một cái rồi quay người rời đi. 

-Em không có điều gì cần nói với tôi sao?_Thứ thanh âm nam tính trầm ấm của Đằng Dạ vang lên, ân ẩn mùi dấm chua xóc óc.



-Nếu có thì cũng chỉ là...làm ơn đừng phiền nhiễu tôi!_Đương còn tức giận vì bị oan 1 cái tát, Giai Băng không quay đầu, đối đáp theo kiểu chợ búa rồi hung hăng trở về căn hộ của mình, phồng mang trợn má suốt mấy tiếng dài. 

Còn Đằng Dạ, ánh mắt anh nhìn cô giờ trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, như vì tinh tú phương xa cô độc. 

Người ta có câu: thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. 

Đằng Dạ mang cơn giận vô hình không rõ nguyên do lũi thủi về nhà, tắm rửa, đọc giấy tờ, đến nhìn Giai Băng cũng không thèm. 

Khi cơn buồn ngủ đã ùa vấy, anh ngáp dài một cái toan tắt đèn, thì hình hài nhỏ nhắn với tướng ngủ chữ đại đập thẳng đáy giác mạc anh, khơi lên hàng loạt xúc cảm. 

Anh rời giường, tiến đến gần Giai Băng, đá chân the thẻ vào người cô mấy cái. 

'Tín hiệu do thám' truyền đến não anh tin tốt 'địch' đã 'tắc thở', nhắc nhở anh ân đức 'đào huyệt' cho người ta. 

Lạnh lùng đến vô cảm, Đằng Dạ anh bỏ mặc cái tình người bèo bọt sang bên, ra ngoài uống nước. 

Lúc anh trở vào, đôi mắt lạnh kia như bị thời gian ấp ủ cho ấm nóng, ôn nhu một cách kì lạ. 

Anh lắc đầu và nhìn tướng ngủ chữ đại của Giai Băng, 'ghét' quá quen việc bế thốc cô lên, đặt lên giường mình. 

Đặt xong đâu vào đấy, anh lại khựng người, điên tiếc đập đầu một cái: 

-Lỡ lần này, lần sau không tái phạm nữa! Không được mềm lòng. 

Tự hứa với mình, Đằng Dạ lãnh đạm trèo lên giường, tắt đèn, nằm xuống rồi xoay lưng về phía Giai Băng. 

Một chốc, những hình ảnh về cái tát giáng trời rất kêu ban nãy hùa về trong đầu anh, lôi kéo lòng tình người. Ray rứt với tâm can, anh trở mình qua lại như bánh cuốn trên chảo một hồi, nhịn không được ngồi bật dậy, đưa đôi mắt đen sáng trưng trong đêm nhìn Giai Băng. 

-Tôi chỉ tốt với em thêm lần nữa thôi đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net