Chap 33: 'Bể show'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** 

-Đằng Dạ! Có phải...anh đã biết trước kế hoạch của tôi và Lãnh Kiên rồi không?_Hít một hơi thật sâu, Giai Băng lấy hết can đảm nói, mắt cố chấp rọi lên quang cảnh thu nhỏ bên ngoài tấm kính cửa sổ. 

-Em bảo tôi đến đây để hỏi chuyện vớ vẩn này sao?_Hớp một ngụm coca lạnh, Đằng Dạ nhăn mặt xem xét loong nước, khẽ nhổ tất cả vào chậu cảnh gần đấy rồi thắc mắc kiểu bỡn cợt, tiện tay đưa loong coca mình vừa uống cho Giai Băng_Uống đi! 

-Cảm ơn!_Không mấy quan tâm trọng lượng của loong nước, Giai Băng cảm kích nốc nguyên một ngụm sảng khoái. Cho đến khi Đằng Dạ thông báo về sự hết hạn của nó, Giai Băng mới ngừng lại, ho một tràng sặc sụa đến đỏ mặt_Đằng Dạ, anh dám... 

-Lừa được người thế này mới gọi là kế hoạch, như của em...chỉ đáng làm trò cười cho tôi thưởng thức thôi..._Nở nụ cười nhạt châm biếng, Đằng Dạ lấy tay nâng nhẹ 1 lọm tóc của Giai Băng, trượt dài, điệu bộ vô cùng lãng tử_Giai Băng em còn non lắm! 

-Gì?_Thoáng choáng ngợp trước vẻ trầm tư mị hoặc của Đằng Dạ, Giai Băng ngây ngốc đáp một tiếng thừa thãi, đôi đồng tử ân ẩn chút si mê. 

Cô lại vậy nữa rồi. Nhưng Đằng Dạ, trong ánh nắng chói chang bao quanh, anh rất mê hồn, có gì đó mong manh, lại đượm chút ngang tàn, ngông ngạo. 

-Tỉ dụ như bây giờ..._Đằng Dạ bước lại gần Giai Băng, thu hẹp khoảng cách với cô chỉ còn zêro, 1 tay vẫn yên vị mân mê tóc cô, tay còn lại chống lên bức tường trước mặt, dồn ép Giai Băng hoàn toàn nằm gọn trong lòng_...em đang bị vẻ đẹp cuốn hút của tôi làm cho mê muội hoàn toàn, đến mức, em không hay biết rằng, tôi đang mượn tóc em để lau tay. 

-Hả?_Như bị lời thông báo của Đằng Dạ đánh cho một tát tỉnh rụi, Giai Băng lập tức bắt lấy bàn tay đang nâng tóc mình của anh, đưa gần đến mũi, hít hít ngửi ngửi như con nghiện. Khi mùi coca hết hạn đã lấp đầy buồng phổi, sắc mặt Giai Băng mới đen kịt hoàn toàn, người cô run lên như sốt, thanh âm gằn lên kìm nén: 

-Đằng Dạ... 

-Thế nên tôi mới nói, nếu em thực sự muốn đấu với tôi, trước tiên em phải không si mê tôi đã. Mà tốt nhất, em đừng có làm điều vô bổ nữa, vì dù có cố, em cũng không thể rời khỏi Đằng gia một khi đã bước chân vào, trừ phi, em chết_Đặt những ngón tay thon dài lên bờ môi đang âm ỉ co giật của Giai Băng, Đằng Dạ cúi đầu, ngang nhiên 'gặm' lấy môi cô, đôi mắt đen băng lãnh, xa lạ cũng không ngừng dán lên đáy mắt kinh ngạc của cô. Tay anh từ từ di dời xuống vòng eo cô, nửa siết mạnh, nửa buông lơi. Nụ hôn nhẹ cũng nhanh chóng bay đi ngay sau đó_Em muốn rời khỏi tôi cũng được thôi, nhưng trước tiên, hãy sinh con cho tôi đã. 

Tròn mắt trong trạng thái chết não chưa được vài giây, nhờ câu nói cuối cùng của Đằng Dạ, Giai Băng đã bừng tỉnh khỏi mê muội, hung hăng hắc xì vào mặt anh một cái vô cùng khí thế. 

Calo, vi khuẩn, dòng dung dịch lạ trong miệng Giai Băng như có thêm lực theo vận tốc ánh sáng 'phóng thích' ra ngoài, bắn thẳng vào mặt Đằng Dạ, làm anh cứng người hoá thạch ngay tắp lực. 

-Xin lỗi nhé, ông xã, vợ còn trẻ lắm, muốn sinh thì ông xã tự đi cấy trứng vào mà sinh, hoho_Cong môi nở nụ cười vô cùng đểu giả, Giai Băng hếch mặt bất khuất rời đi, nắm tay quyện lại thành quyền. 

Muốn cô sinh con? Trừ phi cô nhận được giấy báo nhập trại tâm thần thì hãy nói. 

*** 

-Sao lại có chuyện này chứ, bọn họ nghĩ Hạ gia ta là gì chứ? Cái lũ khinh người đó, ta không cần!_Tức tối hùa đống giấy tờ trên bàn xuống đất, Hạ lão gia, từ khi về nhà đến giờ, vẫn giữ vững khuôn mặt bừng đỏ, liên tục la hét, chưởi rủa không ngớt, thanh âm ông vì thế ngày càng khản đặc đi. 

-Cha bình tĩnh đi!_Trái ngược với phản ứng dữ dội của cha mình, Lãnh Kiên nhàn nhã khui nắp rượu vang, đổ dòng nước vàng rượi thơm đượm vào ly. 

-Lãnh Kiên! Kế hoạch của con chẳng hay ho gì cả, người đàn bà ngoan cố đó không đồng ý. Xem ra, bà ta thực sự thích con bé Giai Băng mất rồi_Ngứa tay đập bàn cái rầm, Hạ lão gia vò mái đầu rối_Giờ thì phải làm sao đây hả? 

-Cha nghĩ...Đằng phu nhân kia thực sự thích Giai Băng sao?_Đưa mắt nhìn váng rượu sóng sánh trong ly, Lãnh Kiên nhấp một ngụm, khoé môi cong lên nét bỡn cợt. 

-Không thế thì sao bà ta lại không đồng ý chứ? Ai chẳng muốn có thông gia môn đăng hộ đối. 

Chap 33: 'Bể show'-P2 

-Đâu cần nhất thiết phải có yêu thích chứ. Nếu là con, trong hoàn cảnh của bọn họ, cũng sẽ không tiếc gì mà không để Giai Băng ở lại. 

-Ý con là sao? 

-Cha! Cha cứ để cho các chị ấy tiếp cận Đằng Dạ, cố làm mê hoặc cậu ta như Đằng phu nhân đã nói. Chưa chắc gì…họ sẽ là vợ bé đâu!_Nở nụ 

cười tự tin đến mê mị long người, Lãnh Kiên đưa ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly rượu của cha rồi uống cạn một hơi.

Dẫu còn chút hoài nghi trước lời của con trai, nhưng Hạ lão gia vẫn nốc nguyên ly rượu đáp lễ. 

-Con thì biết gì chứ, Giai Băng còn ở đó ngày nào, thì ngày ấy các con gái ta vẫn là vợ lẽ của người ta! Không bao giờ ta chấp nhận điều đó! 

-Cha cứ yên tâm làm theo lời con. Nhất định…khi tiệc cưới lần thứ hai của Đằng Dạ diễn ra, hắn sẽ chỉ có một người vợ duy nhất mà thôi_Rót thêm rượu vào hai chiếc ly đã cạn, Lãnh Kiên quyết đoán nói, giọng nói của anh càng về sau càng nhỏ, như chỉ nói với chính bản thân anh mà 

thôi_À…không phải là hai, mà có lẽ là ba lễ cưới. 

Trong lúc có kẻ nhàn nhã ngồi bày mưu tính kế, thì Đằng Dạ lại liên tục hắc xì vào đống bài thi chất cao như núi nhờ sự ưu ái gọi tên của một số kẻ nào đó. 

Lấy phắt tờ giấy ăn lau mũi, Đằng Dạ tức tối kí chữ roèn roẹt, không thèm xem qua mà vất sang một chồng cho đám người dưới của hội học sinh xử lí. Nhiệm vụ của anh chỉ kí và kí thôi…với cái hoàn cảnh mất hình tượng như bây giờ, đừng hòng đòi hỏi thêm điều gì ở anh. 

Bài tiếp…bài tiếp…lại bài tiếp nữa. 

Chợt trong cái đống bài ngút ngàn ấy, có một bài làm toán học với chữ nghĩa không thua gì rồng bay phượng múa, cực thích mắt đập vào đáy giác mạc anh, khiến tâm tình Đằng Dạ tốt lên chun chút. Xem ra, cũng có người trong hàng trăm người tham gia vào kì thi thử lần này ý thức được tầm quan trọng của cái đẹp. 

Để thưởng cho công sức ngồi còng lưng nắn nót của người này, Đằng Dạ không ngần ngại phóng bút, phê ngay điểm 10 vào bài thi, tỏ rõ sự ưu ái của mình để người chấm biết cân nhắc. 

Đến nửa buổi, Đằng Dạ bắt gặp một bài thi khác với dòng chữ chẳng khác mèo cào giun bò, tâm trạng anh hơi tôn tốt chút lại bị làm cho ảnh hưởng nghiêm trọng. 

Tức, Đằng Dạ không thèm xem xét nội dung thế nào, phê liền ngay điểm 0, nhằm nhắc nhở người chấm lưu ý. 

Gắng thêm chút nữa mới đến bài thi cuối cùng, tuy không để lại cho Đằng Dạ ấn tượng gì đặc biệt, nhưng anh vẫn nương tay, phê chuẩn điểm trung bình, coi như tán thưởng cho vận may của nó. 

Xong xuôi mọi việc, Đằng Dạ vươn vai vài cái rồi với tay lấy áo khoác, rảo bước về nhà. 

Sau một hồi lượn vòng Hà thành, Đằng Dạ đậu xe vào bãi, trở về căn hộ của mình. 

Khi cánh cửa gỗ bật mở, Đằng Dạ bỗng cứng người hoàn toàn trước cảnh tượng hiếm có đập ngay vào thị giác. 

Đầu tiên là cái mông lẳng lơ đáng ghét ẩn nấp dưới chiếc quần tây Gucci, cái lưng rắn chắc ngang ngửa anh, tiếp đến là cái đầu nhum nhúm tóc ngứa mắt của Đằng Hy chào đón anh. 

Nhưng, cái dáng bộ mất mặt đó không phải là tác nhân, tác nhân dập nát sự tự tôn của người đàn ông nơi anh mới chính là khuôn mặt trắng nõn cùng tấm xilôngpat của Giai Băng đang lấp ló ẩn hiện kia cơ. 

Đằng Hy, theo lí là anh trai anh, đang choàng người ôm lấy Giai Băng, bà xã của anh. Không những thế, cái bà xã đáng chết này còn dám mặc bộ áo ngủ lụa trắng mỏng dính hết sức khiêu gợi mà chưa lần nào anh 'có phúc chiêm ngưỡng' trước mặt người ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào Đằng Hy vẻ ngu muội. 

Lần đầu tiên, Đằng Dạ hiểu được cảm giác của ông Phán Mọc Sừng trong tác phẩm Số đỏ của Vũ Trọng Phụng. 

Rất...muốn phát điên! 

Nhưng...Đằng Dạ anh phải bình tĩnh trước cái đã...vì có lẽ, Giai Băng cũng có một nỗi 'Thị Kính'. 

Ngược dòng thời gian, ta vèo về quá khứ, tới thời điểm Giai Băng trong bộ áo ngủ mỏng manh bước ra khỏi phòng tắm. 

Tự tin ngắm nghía dung nhan hoàn hảo của mình trong gương, Giai Băng không ngớt lời cảm thán. Chán nỗi, bàn tay đen trên má cô, dù được chùi rửa bằng vô số nhãn hiệu nước rửa mặt cao cấp vẫn không tài nào chùi sạch được, mắc công cô phải tiếp tục dán tấm xilôngpát phản cảm che đậy. 

Vì thế, để hoàn thành công cuộc dìm hàng Đằng Dạ, Giai Băng đã chuyển mục tiêu nhử mồi lên thân thể mình, ra sức làm tăng thêm sự gợi cảm của nó. 

Đầu tiên là số đo 3 vòng: 

-Vòng 1: 87, so với tiêu chuẩn Việt Nam đã thuộc hàng hiếm rồi, đầy đặn chán! Chắc không cần độn thêm!

hê chuẩn! 

-Vòng 2: 62, hơi thừa mỡ một chút nhưng nhìn vẫn ra eo đàng hoàng, không đến mức tròn trịa! Phê chuẩn! 

-Vòng 3: 84, thế là có độ cong lắm rồi, phê chuẩn! 

Mức gợi cảm 9/10 

Độ dễ thương 10/10, trừ tấm xilôngpat phản cảm trên má thì cũng đạt ngưỡng 9.5/10 

Nụ cười quyến rũ, không tính những lúc quá đà cười khả ố thì 10/10 

Hếch mặt ngạo nghễ trước gương một cái, Giai Băng nhanh chóng lấy chai rượu vang mình rứt ruột bỏ tiền mua ra, khui nắp, rót vào hai cái ly rỗng rồi lén lút lấy thuốc xổ ra, đổ vào ly mình đã đánh dấu sẵn. Xong xuôi, cô lắc nhẹ nó rồi đặt xuống vị trí cũ. 

Rượu đã có thì không thể thiếu đồ nhắm. Giai Băng cong môi cười mỉm rồi bước đến phòng bếp, cẩn thận lấy chiếc bánh ngọt đã chính khét từ bao giờ trong lò vi sóng. 

Quả nhiên, sau 3 tiếng chờ đợi chủ, chiếc bánh plan yêu qúy-công cụ câu dẫn của Giai Băng-đã đen xì thành cục than cứng ngắc. 

Vỡ mộng, Giai Băng trong tình trạng cấp bách đành liều mạng đổ chả trứng thay thế. Để thêm phần lãng mạn, cô còn lấy trứng ra đĩa, nhe hàm răng trắng đều như hột bắp của mình, từ tốn cắn cắn hết sức cẩn trọng. Đến lúc chả trúng vàng rượm đã biến dạng thành hình trái tim méo xẹo đầy dấu răng, cô mới chịu buông tha, lấy thêm hai chiếc nĩa đặt vào dĩa rồi thư thả mang về phòng ngủ. 

Đêm nay sẽ là đêm cô chứng minh cho Đằng Dạ thấy, đâu mới là thiên tài người đời sùng mộ, đâu mới là hạng bốc phét, chém gió ngoài chợ. 

Liếc nhìn căn phòng đượm mùi romantic, Giai Băng không nén nổi vui sướng khi mường tượng đến thắng lợi của mình, vô chủ há miệng cười sang sảng một tràng dài. 

Nụ cười quyến rũ -100/10 ="=! Cô thề có mặt trăng trên cao, cô sẽ cô kiềm chế. 

Khâu chuẩn bị đã được hoàn thiện, giờ Giai Băng chuyển sang khâu đợi địch, gắng gượng làm 'Chinh phụ' chờ chồng trở về. 

Đương lúc Giai Băng đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt liu diu đã sắp sửa rủ rê linh hồn lẫn thể xác lên giường 'bất tỉnh' thì tiếng bật cửa ngoài kia vẳng đến. 

Vì mấy tiếng trước Đằng Hy thông báo với cô rằng có lẽ anh sẽ qua đêm bên ngoài, nên Giai Băng đoán ngay là Đằng Dạ cuối cùng mò về tổ ẩm, liền mặt mày hớn hở phốc khỏi giường, tay cố ý kéo dây áo một bên vai trễ xuống. 

Nhưng, Giai Băng càng vui vẻ bao nhiêu, cô lại càng thất vọng bấy nhiêu. Người về là Đằng Hy trong cơn say khướt nồng mùi rượu. Anh ta đưa đôi mắt đen lạnh lẽo pha chút đờ đẫn tê dại nhìn cô, bỗng bật cười một tràng dài nhạt nhẽo bộc lộ sự bất mãn. 

Hơi chút kinh ngạc, Giai Băng cảnh giác kéo dây áo ngủ lên cao, cũng đáp lại ánh nhìn xoáy sâu kia bằng đôi mắt khó hiểu. 

Đằng Hy say rượu? Anh ta hoàn toàn không hề ý thức được sức khoẻ của mình tí nào. 

-Giai Băng! Với ai em cũng nhìn chằm chằm đến si ngốc như thế này sao?_Loạng choạng bước từng bước đến, Đằng Hy đưa tay nâng cằm Giai Băng, nụ cười sỗ sàng thôi bật thành tiếng mà nở thành nụ cười bất lực trên môi anh. 

-Nếu anh không say, có cho tôi cũng không thèm nhìn_Hếch cái cằm nhọn tránh nhé những ngón tay của Đằng Hy, Giai Băng lạnh nhạt đáp. 

-Anh đẹp trai hơn Lãnh Kiên, giàu có hơn hắn và có quyền lực rất lớn mạnh đấy!_Đằng Hy bỗng trở chứng tự sướng. Nhưng việc anh không đem mình so sánh với ai khác mà là với Lãnh Kiên làm Giai Băng có chút chột dạ cảnh chừng, ánh mắt không ngừng bám đuổi biểu hiện trên cơ mặt anh. 

-Anh...làm sao vậy? 

-Em thật không có mắt nhìn chút nào...Giai Băng à!_Phủ phục cả cơ thể lên người Giai Băng, Đằng Hy hít nhẹ thâu tóm mùi hương trên mái tóc cô. 

-Rốt cuộc anh muốn nói gì thì nói đi, Đằng Hy!_Bực bội vì những cử chỉ ám muội của Đằng Hy, Giai Băng nhăn mặt cố đẩy người anh ra. 

-Giai Băng, em hiện giờ rất xấu! Trong em như bông hoa cắm giữa bãi bùn lầy lội vậy!_Đằng Hy cười gằn một tràng. 

-Anh có tin tôi xô anh ngã chổng vó không hả?_Bị dẫm một phát vào lòng tự tôn, Giai Băng bực bội hỏi, đôi môi giật giật không ngớt. Sự tự tin bao năm gầy dựng bỗng thấy hao hụt kì lạ. 

-Giai Băng..._Giai Băng cong khoé môi cười khốn khổ, hơi thở anh ấm nóng phả dần lên vành tai cô, thanh âm mê hoặc theo đó âm ỉ thấm vào từng thớ thịt_...em và Lãnh Kiên...2 người không xảy ra chuyện gì hết, phải không? 

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Đồ Ngốc ! Tôi Là Chồng Của Em !! (34) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-1471-34#ixzz2MRdyw9ts

-Ra...anh nghĩ tôi làm những chuyện này để câu dẫn Đằng Hy sao?_Cắn môi tỏ vẻ nín nhịn để khỏi bật cười, Giai Băng chua chát hỏi, đôi lông mày ngài nhướn lên kinh ngạc. 

-Chẳng nhẽ...tôi lại phán đoán sai sao?! Hay em định nói...những thứ này em chuẩn bị cho tôi, là tôi hiểu nhầm em?_Đằng Dạ dở giọng cợt nhả tương phản với khuôn mặt lạnh băng của mình. 

-Anh..._Bị câu nói xốc óc làm cho nghẹn họng, Giai Băng nắm tay thành quyền run rẩy, đầu tựa như muốn bốc khói. 

-Em không cần phải tức giận như vậy, em đã có gan làm thì đâu cần sợ tôi nói trúng tim đen cơ chứ. 

-Đằng Dạ! Anh quá đáng lắm rồi đấy!_Bật một nụ cười cứng ngắc chất chứa thất vọng, Giai Băng phán một câu rồi quay người bỏ đi_Nếu anh muốn, tôi sẽ làm cho anh hả dạ! 

Nhưng, tâm can, lòng dạ lẫn ngũ quan của Giai Băng vẫn không mạnh mẽ như lí trí của chủ thể. Bước chân cô không nhanh không chậm cũng không đều, như có ý nán lại. Ngũ quan thập phần đều chờ đợi 1 điều gì đó mà chủ thể hoàn toàn không biết rõ. Thôi được, cô thừa nhận mình đang động tâm. Song, cái động tâm này chắc chắn không thiên về tình cảm. Nó chỉ giống như cái động tâm của một người tử tù chờ đợi thông báo giải oan của thánh thượng mà thôi. 

Còn 3 bước...2 bước...1 bước...Đằng Dạ vẫn im lặng. 

Kể cả khi tay Giai Băng đã chạm vào núm cửa inoc...bầu không khí vẫn não nề như lúc đầu. Nó làm cô cảm thấy có chút hối hận về những gì đã nói. 

-Giai Băng! Em dám?_Cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Đằng Dạ lạnh lẽo hỏi khó làm cách mạng trong lòng Giai Băng thành công phân nửa. 

-Anh thực sự muốn tôi làm như thế mà!_Giai Băng được thể lên mặt, đắc ý giễu cợt mà không thèm suy nghĩ đến hậu quả của nó. 

-Được thôi! Tôi không ngăn em đi tìm hạnh phúc_Trái với kịch bản dựng sẵn trong lòng Giai Băng, Đằng Dạ xuôi xị bỏ cuộc rồi trèo lên giường, mở Ipad, chơi điện tử. 

-Anh..._Giai Băng quay phắt người lại, chứng kiến tư thế nhàn nhã của Đằng Dạ thì phát bực đến muốn thổ cả huyết, khoé môi giật giật ủy khuất. 

-Chưa đi sao? 

-Tôi phải lấy rượu đã!_Nói đoạn, Giai Băng giẫm chân sình sịch đến chiếc bàn đựng rượu vang, phút chốc ăn sạch đĩa trứng đã chuẩn bị, nốc nguyên hai li rượu rồi khảng khái quay người, tư thế anh hùng chuẩn bị ra đi. 

Đúng như công hiệu mấy cô bán thuốc quảng bá cho Giai Băng 'thuốc xổ loại mạnh, hiệu suất cao, năng suất lớn', bụng cô bắt đầu có phản ứng, linh hồn của tôm cá như quẫy đạp mạnh trong người, khiến cô không kìm nổi mà ngã sịch xuống đấy, hai tay ôm bụng quằn quại. 

Thấy Giai Băng đau đớn rải thây dưới sàn nhà, Đằng Dạ vẫn thản nhiên ngồi, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững quét lên người cô. 

-Giai Băng! Đừng cố giở trò nữa! 

-Giở trò?_Nói xen từng chữ trong hơi thở gấp gáp, Giai Băng một tay ôm bụng siết chặt, một tay hoảng loạn tìm kiếm chỗ tựa để đứng dậy. 

Không hiểu sao, Giai Băng cảm thấy nước bọt đắng ngắt và lòng như chua lại. 

Đắng? Chua? Những tư vị vực thẳm thâm tâm người đồng loạt ngự trị trong cô là sao? 

Từng lúc đứng dậy và không chịu đựng nổi lại ngồi xuống, Gia Băng lại càng tự vấn chính mình...những cảm giác trong cô do đâu mà có. Sao vô duyên vô cớ như thế? 

Cô đưa đôi mắt tê dại nhìn thân hình của Đằng Dạ ngày càng tới gần, lòng vô thức nhói lên một tia hy vọng hỗn loạn pha tạp sự sợ hãi. 

Cô nắm lấy ống quần anh, ép chặt trong đau đớn. 

Cô nhịn không nổi nữa rồi! Bệnh viện, cô muốn đến bệnh viện! 

-Đằng Dạ...tôi... 

-Sao?_Đằng Dạ ngồi xuống cạnh Giai Băng, đầu hơi nghiêng như muốn hứng rõ những rên rỉ từ khuôn miệng xinh xắn. Nhưng, anh không để cô nói hết mà lạnh nhạt bật cười khinh miệt_Muốn tôi gọi Lãnh Kiên hay Đằng Dạ cho em đây? Lãnh Kiên thì xa đấy còn Đằng Hy thì say rồi. Coi bộ em phải ráng nhịn thêm một thời gian nữa đấy. Hoặc là...em có thể cầu xin tôi cho em một sự giúp đỡ. 

Chính tai nghe rõ mồn một những lời tàn nhẫn, Giai Băng bỗng không còn cảm thấy thể xác đau đớn như trước nữa, thay vào đó là sự cào xé nhen nhói trong lòng. Cô rời tay khỏi người Đằng Dạ, tự lực đứng dậy, khoé môi cật lực cười chua xót. 

-Anh không đáng!_Nói xong, Giai Băng nhanh chóng phi vào WC giải quyết. 

Tâm trạng giờ là một đống hỗn độn những xúc cảm dạt dào. 

Lần đầu tiên, Giai Băng nếm đủ cả cái đắng lẫn cái chua cùng lúc. 

Love you all

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net