Chap 39: Yêu hay không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lực nha!

-Xem ra! Để em ở lại nhà ngoại một thời gian thu thập không tồi!_Vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại của Gia Băng, Tử Thần nở nụ cười ôn nhu.

-Cơ mà! Anh nhắc đến anh ta là có ý gì?

-Ừ! Có liên quan rất lớn là đằng khác!_Yêu chiều vuốt ve những lọm tóc suôn mượt của Tử Di, Tử Thần mỉm cười nhẹ, bên trong ẩn ẩn chút mưu mô gian mãnh. Đôi mắt đen sâu của anh không ngừng bắn về phía Giai Băng đang mệt rũ người dựa lưng trên thành ghế ở phía xa.

-Tử Thần! Tin em giết anh nếu anh còn vòng vo tam quốc nữa không hả?_Bực bội vì có người cố tình làm bí bí ẩn ẩn, khơi dậy biết bao hứng khởi tò mò của mình mà vẫn cứ úp mở, Tử Di không nhịn được nghiến răng đe dọa, đôi mắt ươn ướt mở to trừng lớn, hai tay cũng đã sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị bóp cổ giết người.

-Cô gái đó là Hạ Gia Băng, thánh thê của Đằng Dạ!_Tử Thần nhàn nhã tiết lộ thông tin, cũng chẳng làm ra vẻ bí mật mà nhỏ giọng. Hiện tại anh đang rất chán, cũng muốn thử biết xem đám cảnh sát này sẽ làm gì khi biết rõ thân phận của người họ đang bắt giữ kia. Một bên là Đằng gia, một bên là Lăng gia, có vẻ hơi khó xử nhưng lại rất có sức hấp dẫn, ít nhất là trong những lúc chờ đợi như thế này.

Đúng như dự đoạn, đám cảnh sát bắt đầu to nhỏ với nhau, bộ dạng khó nhọc như khỉ ăn phải ớt. Thái độ và cách cư xử lỗ mãn với Giai Băng cũng quay ngoắt 180 độ, chuyển hẳn sang phục tùng, kính cẩn.

Quả là con người, rất biết thức thời. Nhìn cách thích ứng với hoàn cảnh của họ, Tử Thần không khỏi cười lạnh. Nếu không phải cái tên Đằng Dạ đáng chết kia bắt chẹt anh, có lẽ, anh cũng không dùng đến kế sách hèn hạ này dụ hắn đến.

-Thánh thế? Cô ta chính là Giai Nhân Kỳ nổi tiếng của P&P mấy năm gần đây sao?_Dường như không ngăn nổi sự kinh ngạc, Tử Di thiếu điều hét lên, đôi đồng tử thoảng hiện nét hâm mộ.

Tuy hai năm nay bị gia đình tách khỏi Tử Thần, 'ném' hẳn sang Anh sinh sống, nhưng mọi chuyện ở đây cô đều được Kỳ Như bồi bổ kĩ lưỡng. Trong những câu chuyện của hai người, đề tài về cô nàng này rất nhiều, đa số đều ca ngợi, phần còn lại vì ganh ghét mà chê bai. Nhưng, cô không ngờ, một cô nàng được mệnh danh là thục nữ thời xưa, cô con dâu lí tưởng trong lòng mọi người lại làm cái chuyện...không trong sáng thế kia. Thực khiến người ta...cảm thấy thú vị. Cô bắt đầu cảm thấy thinh thích người này rồi, bỏ qua 'mối thù' tuột quần chồng cô đi, thì có thể xây dựng một tình bạn tốt, hoho.

-Cười gì vậy?_Đang trầm tư, Tử Thần bỗng bị nụ cười nhăn nhở của người bên cạnh làm cho giật mình, anh không tự chủ được rùng mình một cái, cẩn thận suy xét khuôn mặt tràn đầy mưu mô của Tử Di.

-Không! Không có gì!_Xua tay loạn xạ, Tử Di tiếp tục duy trì nụ cười lạnh lòng người cũ, tiếp tục quay lại vấn đề chính_Được rồi! Cô ta là Thánh thế thì sao? Đừng nói anh dùng cô ta dụ Đằng Dạ đẹp trai kia tới nhé!

Vừa nói ra những lời này, đôi mắt hám trai của Tử Di lóe sáng như đèn pha ô tô, nụ cười khoét rộng đến tận mang tai, đâu đầu trên khuôn mặt đều ẩn chứa sự kì vọng ngút ngàn.

-Ừ!_Tử Thần nắm chặt tay thành quyền, cố ngăn chặn ý muốn móc hẳn hai mắt của Tử Di ra, để cái bộ dạng hám trai xấu xa kia không thể tái diễn thêm lần nữa_Nhân tiện muốn làm thêm một trắc nghiệm nho nhỏ.

-Trắc nghiệm gì?

-Em thử đoán xem, nếu chuyện Đằng thiếu phu nhân 'sàm sỡ' Lăng thiếu gia là anh được đồn ra ngoài, ai sẽ là người thiệt thòi lớn nhất?_Đưa tay xoa xoa cái cằm nhẵn râu của mình, Tử Thần trầm tư nói.

-Nói về thiệt hại, Đằng gia cũng dính, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, dù sao thì người ta cũng sẽ chẳng dám dị nghị gì, gia tộc này quá khủng bố. Tuy nhiên, về phần Hạ Gia Băng kia, có lẽ, cuộc đời cô ta sẽ gặp một chút phiền toái không lớn lắm, chỉ đủ để cô ta không thể ngốc đầu lên được.

-Giỏi lắm!_Nở nụ cười ôn nhu hiếm thấy, Tử Thần đưa tay mân mê những sợ tóc của Tử Di, điệu bộ an nhàn đến cực điểm_Vì thế, anh muốn nhân đây bàn một chút về chuyện hợp tác. Nếu Đằng Dạ chịu chấp nhận để cứu Giai Băng kia, chúng ta nên gọi cô ta là Chính thê.

-Anh nghĩ, Đằng Dạ có tình cảm với Giai Băng?_Tử Di nhíu mày thắc mắc, cô hoàn toàn không vui nha, trai đẹp không yêu cô, hix.

-Không biết! Thế nên mới làm một chút thử nghiệm.

-Em thì nghĩ không cần. Cái tên Đằng Dạ kia nếu thích Hạ Giai Băng thì để cô ta lại làm chính thế đi, sao lại biến cô ta thành Thánh thê cơ chứ, như vậy chẳng phải anh ta tự giết chết người mình yêu sao? Kết cục của các Thánh thê sau khi sinh con rất thảm, bộ anh ta không biết cái 'truyền thống' chết người đó à? Hay anh ta nghĩ có thể đương đầu với bọn người luôn nấp trong bóng tối chờ thời cơ kia chứ?

-Nhỏ giọng Tử Di! Hạ Giai Băng đang đứng dậy, có lẽ cô ta muốn nói chuyện.

Phát hiện phía xa có động tĩnh, Tử Thần nho nhã nhưng không chậm chạp quay sang bịt cái loa phát thanh ngàn dặm của vợ, ra hiệu im lặng rồi đưa mắt về lại màn hình Iphone thân yêu, vờ chăm chú.

Trước hàng loạt hành động ấy, Tử Di chỉ bĩu môi khinh bỉ rồi chú tâm thâu hết toàn bộ cử động của Giai Băng, có chút ngẫm ngợi.

Bước chân càng lúc càng tiến đến gần đối tượng tiếp cận, Giai Băng lựa chọn chỗ đứng thích hợp rồi ngừng lại, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống.

Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt ngập tràn ý cười của Tử Di, lòng dạ có chút giật mình nhưng rồi cũng tan đi, để sự bình tĩnh tiếp tục chế ngự.

Muốn thẳng địch, tất nhiên phải thể hiện mình có khả năng và không hề thua kém người ta. Thế nên, Giai Băng theo đó cũng nở nụ cười chết người hoàn hảo của mình, im lặng không nói.

Thấy địch cười với mình, Tử Di hết sức hốt hoảng, hấp tấp một hồi quyết định giữ nguyên thế trận, tiếp tục cười, nụ cười rạng rỡ hơn trước.

Không hề tỏ ra yếu thế, Giai Băng đổi phương thức tác chiến, cười ngây thơ vô số tội.

Người nào đó không phục chuyện nụ cười thích thú.

Ai đó phối hợp cười xảo trá.

Người nào đó hơi bĩu môi rồi cười câu dẫn.

Ai đó ma mãnh cười dê.

...

Đang chăm chú xem xét thị trường cổ phiếu đến nhập tâm, Tử Thần vẫn cảm thấy có vài luồng khí lạnh ào ạt phong tỏa lấy da thịt mình. Người anh vô chủ nổi một đống da gà da vịt phản ứng lại.

Nhận ra có gì đó không ổn, Tử Thần rời mắt khỏi màn hình Iphone, quay sang bên nhìn vợ.

Đập vào mắt anh giờ đây, không phải là Hàn Tử Di đáng khinh với nụ cười ngọt đấm trúng tâm lí đàn ông nữa, mà là một Hàn Tử Di chật vật với nụ cười cứng ngắc như sắp phát khóc, đáng giận nhất, đôi mắt cô không thèm nhìn về phía anh mà bắn sang hướng khác.

Nương theo ánh nhìn của Tử Di, Tử Thần được chúa trời đặc cách cho chiêm ngưỡng một nụ cười méo mó khó coi nở rộng của một giai nhân khác-Hạ Giai Băng.

Thoáng chốc, Tử Thần có cảm giác như Giai Băng đang nhìn anh cầu cứu, đôi mắt ngân ngấn nước lay động lòng người chăm chăm dán lên người anh.

Khoé môi Tử Thần giật giật, anh nhìn thẳng vào đôi mắt như sao phía đối diện, cố giải nghĩa hàm ý sâu xa bên trong.

Vô tình như hữu ý, một màn 'liếc mắt đưa tình' trắng trợn được hiện lên hết sức sinh động và kịch tính trong mắt lẫn đầu óc đen tối của đám người chứng kiến, khơi dậy những tràng xì xào náo nhiệt.

Bỗng, một bàn tay to khoé bao trùm lấy toàn bộ tầm nhìn của Giai Băng, làm khuôn mặt đẹp trai của Tử Thần ngay lập tức biến thành một màu đen tăm tối.

Bàn tay kia áp làn da ấm nóng vào da thịt quanh vùng mắt của Giai Băng, lực đạo mạnh mẽ đẩy cô ra phía sau. 

Loạng choạng chưa đầy 2 bước, Giai Băng bị sự dồn ép đột ngột bắt buộc ngã vào lòng ngực của ai đó, hai tay phản xạ cố tách bàn tay kia khỏi tầm mắt mình, khoé môi sái cứng quên hết mọi đau đớn được ai đó đẩy lên ngậm lại, chỉ dữ dằn rên khe khẽ.

-Tránh ra chỗ khác!_Một thanh âm lạnh lẽo như ướp phải băng vang lên trên đỉnh đầu Giai Băng, mang áp lực chết người.

Mọi kháng cự của Giai Băng lập tức trì hoãn. Ý thức về giọng nói quen thuộc kia như giáng một đòn sét lên người cô, khiến cô vinh quang hóa thạch tại chỗ.

-Sao tôi phải tránh?_Thanh âm trầm ổn từ phía đối diện chầm chậm hiện hữu, dù không nhìn biểu hiện của chủ thể, nhưng Giai Băng vẫn phần nào đoán được anh ta đáng nhướn mày, ngạo nghễ cong khoé môi cười nhàn nhạt.

-Ra ngoài với bộ dạng đó không tự ti sao?_Không thèm trả lời vào chủ đề chính, người mới đến quét mắt một lượt đánh giá bề ngoài của Tử Thần, cười lạnh.

-Ồ! Có gì không ổn?_Làm ra vẻ kinh ngạc, Tử Thần tích cực thu thập ý kiến, mắt khẽ đảo nhìn đám người xung quanh. Khi nhận được sự lắc đầu ý bảo không có gì hay những hình ảnh những ngón cái béo tròn vểnh lên cao khen ngợi của đám người, anh hài lòng đưa mắt nhìn đôi mắt thẳm sâu của đối phương, nhún vai_Tôi lại thấy mình quá yêu nghiệt.

-Tiếc là tôi không nhận ra_Người kia lắc đầu một cái đầy tiếc nuối_Nhìn cậu, tôi chỉ thấy một nổi sỉ nhục cho giới đàn ông chúng tôi thôi. Thế nên, tránh sang chỗ khác, mắt thẩm mĩ của vợ tôi rất tốt, tôi không muốn nó bị tổn hại.

-Nói theo cách Đằng thiếu gia đây, trên thế giới này, chắc chỉ có ngài làm rạng rỡ giới đàn ông.

-Tôi không ngại cho cậu một lời khen về nhận định đúng đắn kia đâu. Giờ thì tránh ra!_Bảo người ta tránh ra, nhưng Đằng Dạ lại xoay người đưa vợ hướng ra phía cửa.

-Đằng thiếu gia, vợ anh 'quấy rối' tôi!_Thanh âm không to, không nhỏ, không đàn áp, không ép buộc nhưng lại mang một sức sát thương khủng bố đả thương lòng người.

Như kế hoạch, bước chân Đằng Dạ dừng hẳn lại, nhưng anh không quay đầu.

-Nếu nói vợ tôi đi 'quấy rối' cậu, thôi thà cậu nói thần kinh của cô ấy có vấn đề thì dễ dàng chấp nhận hơn_Thốt lên với ngữ khí bình đạm, Đằng Dạ cong môi nhìn Giai Băng cười khẩy một cái, khiến cô từ chỗ kinh ngạc chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra nhảy vọt lên hoang mang, người lạnh run như có làn hơi mãnh thú thổi phù phù vào lưng.

Nụ cười yêu nghiệt này...Giai Băng không tiếp nhận nổi mà...Tim cô sợ hãi giãy đập điên cuồng lên đây này, không những thế, cô cam đoan mặt mình giờ chẳng khác nào mông khỉ cho coi, nóng đến ngột ngạt.

-Thật đáng tiếc..._Hoàn toàn không hề hoang mang trước lời đáp trả đầy khinh thường của Đằng Dạ, Tử Thần thong thả bước đến gần anh, trên đôi môi mỏng khiêu gợi cũng nở nụ cười mị hoặc khiêu khích_...nhưng sự thật, bà xã của Đằng nhị thiếu gia anh đã 'quấy rối' tôi. Tuy rằng không mấy kinh ngạc lắm, cơ mà tôi đây cũng cảm thấy rất vinh hạnh, Đằng thiếu gia đây hình như mị lực không đủ thì phải, đến vợ cũng vượt tường...chậc...

Nói đến một đoạn, Tử Thần dừng lại, liếc mắt nhìn bộ dạng méo mó đầy oan ức của Giai Băng rồi lắc đầu tỏ vẻ đau thương rồi tiện tay vỗ vai Đằng Dạ làm như an ủi. Tử Di đứng đằng sau nhìn chồng diễn kịch, miệng há to, đuôi mắt giật giật, nghĩ đến mấy cảnh nóng bỏng của mấy anh đẹp trai trong đống đam mĩ bị Tử Thần tịch thu, đốt cho rụi sạch mấy tháng trước mà không khỏi dấy lên nỗi lo âu.

Đằng Dạ chưa phản ứng, mới chỉ dùng tia lửa điện đọ mắt với Tử Thần, thì Giai Băng đã lên tiếng cứu rỗi chính mình. Đúng, là cứu rỗi chính mình!

-Nếu mấy người đã không phục...vậy thì..._Giai Băng hít một ngụm khí sâu lấy can đảm rồi chỉ tay về phía Tử Di đang bấn loạn, hếch mặt nghiêng đầu dáng vẻ vô cùng đại gia_...để cho công bằng, cô cũng tuột quần chồng tôi đi!

Ầm! Đây có lẽ là thứ thanh âm thiêng liêng và trong trẻo nhất hiện hữu trong đầu mỗi một sinh linh nhỏ bé đang chứng kiến kịch vui giữa hai cặp vợ chồng.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà lia mắt nhìn về cái người to gan kia, đồng loạt nuốt ực một ngụm nước bọt.

Được rồi! Là họ lãng tai nghe nhầm, nhất định là lãng tai nghe nhầm. Bởi lẽ, đâu có cái chuyện hoang đường tự động dâng chồng cho người khác như thế chứ! Khẳng định là họ nghe nhầm.

Dân tình xung quanh có cách sống thật lạc quan, đánh chết đều tin bản thân nghe nhầm ý của người khác, nhưng, người trong cuộc lại mê muội, khăng khăng cho rằng tai mình rất thính, tin sái cổ và giận đỏ cả mặt.

-Cô...vừa nói gì?_Nắm tay Tử Di run rẩy, thật khó khăn cho cô để nói ra trọn vẹn ý nghĩ này.

-Cô không nghe nhầm đâu, nếu như chồng cô một mực nghĩ rằng anh ta bị khi dễ, thế thì, tốt nhất chồng tôi cũng nên bị cô khi dễ lại, như vậy hai bên sẽ không phải vì chuyện hiểu nhầm này mà làm loạn cả đồn cảnh sát như thế_Giai Băng sảng khoái nói.

Bầu không khí xung quanh vẫn lặng như tờ. Chỉ có, sắc mặt của người là biến hoá vi diệu như kì nhông. Đằng Dạ nhà cô rất yêu màu đen thì phải, mặt không khác gì cái mông nồi. Tử Thần có vẻ khá hơn, mặt anh ta đỏ bừng lên, hằm hè nhìn cô gái bị chỉ điểm như đang muốn cảnh cáo. Còn Tử Di, mặt mũi trắng bạch đầy thất thần, nhưng trong đôi mắt cô nàng lại lay động vô cùng dữ dội.

Có lẽ, mắt Giai Băng bị hỏng thì phải, sao cô lấy thấy ý tứ đôi mắt kia rất ám muội, không phải sợ hãi mà hưng phấn vậy?

-Sao...?_Im lặng không phải là cách, Giai Băng quyết định tiếp tục cứu mình_Cách này đối với ai cũng có lợi, tôi tránh khỏi phiền phức, hai cô cậu đây cũng không cần vì ghen tuông mà sứt mẻ tình cảm, ai đi đường nấy.

Gõ gõ đầu ngón tay vào má, Giai Băng nhẹ giọng phân tích. Không biết cố ý hay vô tình, cô quên mất kế hay của mình 3 lợi 1 hại. Mà cái người bị hại bị cô lãng quên kia, lại là người hỉ nộ vô thường, bụng đầy một đống căm giận, mắt đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm.

-Này! Đừng ngây ra đó! Có làm hay không?_Hơi chút bực bội trước biểu tình hoá đá của đối phương, Giai Băng nóng lòng hối thúc.

-Im mồm!_Đây là cách 3 người trong cuộc thiện ý đáp trả 'tâm tình' của Giai Băng, thanh âm đồng loạt vang lên rất to, rất có trọng lực, khiến cô bất giác giật nảy mình, mọi ý nghĩ trong đầu bị dọa cho bay mất.

Thực oan uổng! Giai Băng muốn hét lên với đám người kia mắng mỏ một trận, nhưng trước mấy cái đầu gần như muốn bốc khói kia, cô chỉ có thể vén tóc cười ngây ngô vô tội.

Hổ không gầm thì người ta tưởng là mèo bệnh. Sau khi thoát khỏi trạng thái bị đả kích, Đằng Dạ biết thời biết thế túm lấy cổ tay Giai Băng, một mạch lôi cô nàng ý muốn đào tẩu.

Ai ngờ, tuy bị đòn phủ đầu của Giai Băng làm hoa mắt chóng mặt, nhưng Tử Thần lại rất dễ tìm lại được sự tỉnh táo thường ngày. Anh nhanh chóng đưa thân đến trước mặt Đằng Dạ, cao ngạo mà cản lối.

-Chúng ta chưa xong chuyện!_Vứt bỏ đi dáng vẻ trêu cợt lúc nãy, Tử Thần nghiêm túc vào chủ đề chính_Đi đâu đó nói chuyện, được chứ?

-Lăng nhị thiếu gia thật biết cách nắm thời thế!_Khinh khỉnh nhìn Tử Thần, Đằng Dạ cong môi cười trào phúng, âm điệu không hề che giấu sự mỉa mai khinh thường.

-Quá khen! Tôi chỉ muốn giải quyết ổn thỏa vụ bê bối này. Chuyện hôm nay lọt ra ngoài, đối với Hạ tiểu thư đây hoàn toàn không có lợi.

Đằng Dạ không nhanh không chậm đưa mắt nhìn Giai Băng bên cạnh mình, lực đạo nắm tay thêm nhiều.

Ngẫm ngợi gì đó hồi lâu, Đằng Dạ chẳng hề báo trước cúi đầu, đưa đôi môi mỏng lướt nhẹ lên vành tai mẫn cảm của Giai Băng.

-Về nhà...xem tôi xử em thế nào!

Da gà Giai Băng nhất thể rơi lả tả như gió mùa thu.

Cô đau lòng nuốt nước mắt vào trong. Thà đôi mắt đen sâu kia bắn lên một vài tia dâm đãng đáng chết, cô còn đoán được mình sẽ bị xử tử kiểu nào để chuẩn bị phòng hộ. Nay, nó lại âm trầm, lạnh lẽo như không, phảng phất bên trong còn có một sự thờ ơ, lãnh đạm hay hỗn loạn thêm bằng một tia tức giận chợt loé. Nói chúng, cô thực sự không lí giải nổi tâm tình thực sự của nó là gì, chỉ cảm nhận được lực đạo trên cổ tay ngày càng mạng, càng đau muốn gãy.

-Đến Queen!_Bỏ lại một câu nói mờ nhạt băng lãnh, Đằng Dạ thô lỗ lôi Giai Băng ra ngoài, 'quẳng' cô lên xe rồi nhấn ga phọt đi. 

-Tên thô lỗ!_Hướng mắt quan sát cho tới khi chiếc ôtô thể thao mui trần màu đen pha trắng kia khuất hẳn, Tử Thần nhếch môi khinh thường rồi đan tay vào lòng bàn tay Tử Di đang đứng bên cạnh, cười ngọt ngào đến rung động lòng người_Xem đi! Anh mới là người tốt.

-Ừ! Trừ những lúc anh bị em chọc giận!_Hừ khẽ một tiếng, Tử Di không quên châm chọc. 

Ai đó đen mặt một lúc rồi quay đầu nhìn đám người trong đồn cảnh sát, lạnh giọng áp bức:

-Chuyện ngày hôm nay lọt ra ngoài, đồn cảnh sát này lập tức đóng cửa!

Phân phó xong xuôi, ai đó cũng rất có tinh thần học tập, noi gương Đằng Dạ lỗ mãn lôi vợ ra xe, phóng về phía nhà hàng xa hoa nhất Hà Nội, Queen.

-Tôi cần một lời giải thích!_Trong con hẻm tối cách đồn cảnh sát không xa, một giọng nói ngạo mạn tràn đầy tức giận của phái nữ vang lên, hoàn toàn không ý thức được âm lượng to khủng của mình_Không phải anh nói sẽ giải quyết con nhóc kia sao? Sao giờ nó lại đi cùng Đằng Dạ nhà tôi?

Thật lâu, sau âm thanh chanh chua kia, ngoài tiếng thở phì phò của chủ thể, chẳng có thêm bất kì thứ thanh âm nào nữa.

-Này! Hạ Lãnh Kiên! Anh điếc sao? Không nghe thấy tôi hỏi à? Hay anh không muốn hợp tác cùng tôi nữa?_Thấy lời nói của mình bị xem nhẹ, Minh Du tiếp tục phóng nước bọt, đôi mắt nâu sắc quắc trong đêm đầy oán giận nhìn về con người đang thong thả dựa tường phía đối diện.

-Không đợi được thì tự giải quyết!_Trước tâm tình sắp mất kiên nhẫn của đối phương, Lãnh Kiên đứng thẳng người, ném một câu lạnh lùng rồi đi sâu vào bên trong con hẻm, thấp giọng ra lệnh cho một người khác đã chờ sẵn_Thú dữ dễ cắn bậy, đi theo nó, đừng để nó làm tổn hại bang chủ phu nhân tương lai của ngươi.

-Vâng! Bang chủ!_Người được ban lệnh kính cẩn cúi đầu rồi biến mất ngay sau đó. Thân ảnh của Minh Du cũng chẳng còn hiện hữu.

-Đại thiếu gia, có cần thông báo cho nhị thiếu gia không?_Ngay khi xác định ngõ hẻm kia đã vắng người, hai bóng đen khác cách đó không xa mới lộ diện.

-Không! Cứ để nguê sò đánh nhau, ngư ông chúng ta đắc lợi_Người được gọi là đại thiếu gia cong môi cười quỷ dị, mắt không tự chủ nhìn chăm chăm vào con hẻm.

***

Trong nhà hàng quốc tế xa hoa tráng lệ Queen, ở tầng 5 cao cấp chỉ dành cho tổng thống và những con người có máu mặt lớn trong xã hội, trên mặt bàn bày biện đầy món ăn sặc sỡ thơm ngon, có hai 'động vật' giống cái đang tích cực nuốt nước bọt, mắt như hoa lên nhìn đống đồ đang vẫy gọi nhưng chưa dám động thủ và hai 'dã thú' đang giao chiến liên miên bằng mắt giữa không trung hơn 30 phút.

-Này! Tôi ăn được chưa vậy?_Xót xa cho đám thức ăn sắp nguội, Tử Di liều mạng cất tiếng phản bác, đoạn trừng mắt nhìn Giai Băng, ý bảo "Nói gì đi!"

-Đằng..._Nuốt ực một đống nước bọt mới đổi lấy tí ti can đảm xung trận, Giai Băng chưa kịp thốt lên lời, thứ thanh âm 'ọt! Ọt!' thanh thúy từ bụng cô đã thay chủ cảnh tỉnh.

Cơ mà,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net