Chap 7: VỊ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Hạ gia là một dòng dõi về tiền bạc, địa vị, quyền lực đều thuộc hàng bậc nhất trong giới thượng lưu Châu Á nên vì thế, con, cháu chút, chít của họ từ khi oe oe ra đời đã được nắm trong tay quyền sở hữu khối tài sản kếch xù, địa vị chót vót khiến người ta phải e dè, nể sợ và những quyền lực chỉ có những kẻ mạnh mới có khả năng đụng đến. 

Nói đến Hạ Gia, người ta không thể không nói đến những cô con gái mỗi người một vẻ, một tính cách và cậu con trai độc nhất nhưng không thiếu tài sắc của họ.

Giàu thôi, phải có tiếng, có tăm nữa. Cậy vào quyền thế của cha mẹ, dòng dõi cũng chưa đủ, phải có cả bản lĩnh, gan góc vào táo bạo. Những đứa con của Hạ Gia, chính là những nhân vật có đủ bản lĩnh để tạo nên tính cách riêng, phong thái hành xử độc lập và danh tiếng một trời một vực đó. Họ khiến bất kì ai, dù thờ ơ, lãng tai, quáng gà hay thậm chí đã được chuyển vào trung tâm Tâm thần cũng phải nhớ đến mình như chính cái tên làm nên tất cả của họ. 

Hạ Ngạnh Nhi-cô con gái lớn của Hạ gia-người đầu tiên áp dụng khuynh hướng bạo lực vào cách đối nhân xử thế với kẻ dưới trướng, người thân và những kẻ vô danh vô tội xung quanh, luôn giải quyết các vấn đề khúc mắc, mâu thuẫn với đối phương của mình bằng con đường 'mày sống tao chết' hết sức hiệu quả và thành công mĩ mãn. Cô cũng chính là người đầu tiên chịu đứng ra phung phí đống tài sản chất không hết mà cha mình đang cố sống cố chết bảo vệ, bòn rút từng ngày. Sống với tình yêu, lòng tôn thờ, sùng bái mãnh liệt với lí tưởng cao cả của Hít-le vang bóng một thời, Ngạnh Nhi không ngần ngại nuôi mộng bá chủ thế giới, để bất cứ ai cũng phải quỵ luỵ hôn hít bàn chân mình. Cô đứng ra lập nên một bang

hội riêng trên địa bàn Hà Nội, triệu hồi đầy đủ các loại thanh niên hư hỏng không còn thuốc chữa trong giang hồ trở thành trợ thủ đắc lực giúp mình bành trướng thế lực, dìm hàng, tàn phá hầu hết các bang hội khác trong phạm vi thủ đô mà không hề bị cảnh sát sờ gáy. Tại sao ủ? Là vị cảnh sát run rẩy trước thế lực quá lớn của Hạ Gia? Hoàn toàn không, bởi lẽ, khi bng hội Ngạnh Nhi ra đời, các bang hội khác luôn gây rối an ninh trật tự trong vùng đều bị thanh trừng một cách triệt để, các nạn cướp giật, tiêm chích ma túy hay chấn lột dân lành đều nhanh chóng giảm xuống đáng kể khiến nghề cảnh sát trở thành nghề an nhàn nhất, các lãnh đạo chỉ cần ngồi rung đùi đập muỗi vẫn có tiền xơi như thường. Và với họ bang hội Ngạnh Nhi chính là nhà tù thép kìm *** các cuộc bạo loạn vì thế chẳng ai lại dại dột gì đi phá nó cả, nhưng...một khi chúng lớn mạnh, chúng sẽ là mối nguy hiểm khiến họ trương bụng khóc than trong tương lai gần. Cảnh sát quá ngây thơ khi nhận thức điều này, không phải là cái tội.

Hạ Phong Tình-cô con gái thứ hai của Hạ Gia, với hoài bão vô cùng chân chính và cũng cực kì lãng mạn: được trở thành cô bé lọ lem như trong câu chuyện cổ tích, yêu và kết hôn với anh chàng đẹp trai, giàu có nhất thế giới, cô nàng đã từ bỏ việc sống sung túc trong căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy của nhà mình, thuê một căn hộ mắc tiền khác ở khu đô thị mới, ngày ngày rất cần mẫn với việc tạo nên lớp vỏ bọc yếu đuối, đáng thương cho mình và tích cực theo đuổi những mối tình sét đánh giữa trời quang. Nếu bạn vô tình đi đến một nơi nào đó, vừa đặt chân đã thấy bầu không khí xung quanh có nét kì dị, những trái tim hồng mờ ảo bay bay lất phất xung quanh mình trộn lẫn cùng chất giọng ngọt ngào như mất rót trong tiếng thở dốc hổn hển khiến bất cứ ai, dù tâm địa trong sáng hay đen tối, cũng phải đỏ mặt, thì tốt nhất bạn nên quay lưng, đừng tò mò ngoảnh lại và hãy bước đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt. Vì... những lúc...thất tình như thế, cô nàng sẽ chụp ngay lấy người ở gần mình nhất làm 'con mồi' thế mạng tiếp theo dù sét có đánh hay không...và dẫu...bạn là phụ nữ đích thực.

Người thứ 3 nằm trong danh sách 'sách đỏ' chính là Hạ Tinh Chi, cô con gái út Hạ gia. Cô bé này được xem là Sunny Angel của P&P cấp tiểu học bởi nụ cười trong sáng, thanh khiết, gương mặt xinh xắn tựa hoa nở và đôi mắt tinh ranh phảng phất chút nguy hiểm thầm kín. Nhưng, đặc điểm khiến cô bé này được biết đến không phải chỉ nhờ ngoại hình nổi trội, gan tựa hổ báo mà còn là do niềm say mê cái đẹp nồng cháy đến long trời lở đất của cô nàng. Đi đến bất cứ đâu, không cần người nọ mang tướng mạo 'hoa nhường nguyệt thẹn' chỉ cần họ 'khuynh nước đổ thùng', ngay lập tức, cô nàng sẽ từ tốn nháy mắt đưa tình với họ một cái, nở nụ cười tuyệt chiêu sát tim người và cuối cùng...thu hồi một đống anh chị em tướng mạo ngời ngợi, gia thế lưng lẫy. Cũng chính vì điều này, cha cô không bao giờ phải để tâm đến việc giao thiệp, tạo mối quan hệ tốt với những người xung quanh, bởi lẽ, ông ta đã có một trợ thủ hết sức đắc lực về lĩnh vực này. Danh tiếng Tinh Chi nổi lên như diều gặp gió, những năm trở lại đây, cô được xem như bảo bối của thủ đô Hà Nội, cục vàng của Hạ Gia và cũng là người đầu tiên được cha mình tự nguyên cho tiêu séc... như giấy mà không cần cướp giật như chị của mình.

Cô con gái được nhắc đến cuối cùng trong tứ đại mĩ nữ Hạ Gia chính là Hạ Giai Băng-người duy nhất không hề phá bỏ các quy tắc, chuẩn mực của một thiếu nữ Việt Nam trên người mình và cũng được coi là kẻ gần như hội tụ ngầm cả 3 yếu tố của các chị em tiên phong. Ấn tượng đầu tiên người ta biết đến cô chính là khả năng võ thuật tiềm tàng chất chứa trong hình hài nhỏ bé, yếu đuối và ngây ngô của cô. Nhưng, không đi theo con đường chính trị của chị mình, cô không hề đem cái tài dường như thiên nhiều về bạo lực đó để áp đảo mọi người, mà rất nho nhã, sâu sắc, bình đẳng trong cách đối nhân xử thế. Thí dụ như, khi phải đứng trước 2 em bé mồ côi lang thang cơ nhỡ, nếu cô có 2 chiếc bánh trong tay, cô sẽ không ngần ngại lưu loát...thủ tiêu một cái vào bụng, cái còn lại rất công bằng, dân chủ bẻ làm đôi chia cho cả hai. Ấn tượng thứ hai như vàng mạ phủ lên thanh danh vốn đã hào nhoáng của cô chính là tài nữ công gia chánh không ai sánh bằng. Từ may vá thêu thùa đến nấu ăn, tất cả những công việc hèn hạ và bần cùng vốn chỉ để cho người ở làm ấy...qua tay cô đều trở nên thiêng liêng, mĩ lệ một cách kì lạ, hệt y một đặc sản dân tộc mà bất cứ ai nhìn thấy đều nhỏ cả nước miếng. Tuy nhiên, khổ hạnh là đến giờ chưa có ai có diễm phúc nếm thử những món ăn do kì tài ẩm thực này chế biến cả, vì chúng đều theo đường dạ dày của Lãnh Kiên-anh trai song sinh của cô thanh lí sạch. Điều này chắc chắn làm dấy nên một trận ganh tị giữa các nam sinh trong P&P với Lãnh Kiên, nhưng nhắc đến việc 2 mặt một lời với chàng ta thì thôi thà đi tâm sự với con cún ở nhà văn minh hơn. Không phải không ai có gan chui vào hang cọp bắt cọp con mà là vì vốn dĩ, trong mắt anh ta chỉ có mình Hạ Giai Băng tồn tại, những người còn lại, tôm tép không cần để ý, thế nên, việc thương lượng chưa tiến hành cũng biết trước kết quả. Đặc điểm thứ 3 khiến danh tiếng Giai Băng ngày càng vươn xa vươn cao chính là nụ cười không thể thân thiện hơn trên đôi môi cánh hoa hồng của cô. Nhưng, cô khác em gái của mình, dù kẻ đó là ai, ăn mày hay là nhà tài phiệt, chính trị gia, cô đều mỉm cười dịu dàng với họ, một nụ cười lạnh nhưng hoàn mĩ, đủ để se ấm những trái tim ảo tưởng...

Tất cả những điều trên...đều là lời từ miệng mồm dân bán dưa lê, buôn cầy tơ bảy món mà ra...còn sự thực...vốn không ai thèm chú ý. Họ chỉ cần chứng kiến tận mắt, nghe tận tai đã đủ rồi...

-Giai Băng, tớ có thể thử nó được không?_Sau khi hoa mắt nhìn cô bạn của mình mặc tạp dề, điêu luyện xắn tay xắn áo làm loại bánh ngọt của Golden Pheonix theo cuốn sách ẩm thực chỉ dẫn, Diệp Mi, người bạn thân nhất có diễm phúc được 'chiêm ngưỡng' bản mặt thật của Giai Băng lên tiếng, đôi mắt không ngừng dán chặt vào chiếc bánh nhũ vàng lấp lánh rực rỡ cùng những phụ kiện bắt mắt trên bàn, tay hung bạo quệt lên miệng lau đi dòng nước miếng thèm thuồng vừa trào ra.

-Cứ tự nhiên!_Giai Băng không thèm đếm xỉa gì đến thành quả lao động của mình, hào phóng mời bạn mình khai màn.

-Ăn thật nhá!_Không câu nệ chủ nhân của chiếc bánh đang đứng trước mặt mình, Diệp Mi lấy muỗng, phá hoại nét thẩm mĩ của chiếc bánh bằng cách hăm hở múc một miếng rõ to, bỏ vào miệng. 

Khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng mặt trời nhấm bánh được một lúc chưa quá 3 giây đã nhăn lại hơn mông khỉ, đau đớn liếc nhìn chủ nhân của nó đang tư lự dọn lại đồ.

-Giai Băng, sao bánh của cậu...bên ngoài càng đẹp thì bên trong càng có vị chết người vậy?_Diệp Mi 'xúc động' luyến tiếc nhìn chiếc bánh, không ngừng than oán_Sau này cậu thất nghiệp, tốt nhất nên đi chế thuốc độc thì hơn, nhất định sẽ rất được giá.

-Nếu đã biết trước vị nó sẽ như thế thì cậu ăn làm gì?_Giai Băng lạnh lùng nói, rất tích cực chà chà cọ cọ đống bát đĩa mình làm bẩn, còn đống đồ của người khác, miễn rửa.

-Đừng nói với tớ, dạ dày anh Lãnh Kiên đẹp trai lộng lẫy đang dần bị cậu huỷ hoại bằng thứ thực phẩm độc hại này nhé!_Như nhớ ra điều gì đó, Diệp Mi đập tay đánh bốp, trợn mắt nhìn Giai Băng chất vấn, trong lòng bắt đầu dấy lên một số ý tưởng thiết kế về khung anh tang tương lai của ông anh này_Cậu quá tàn độc, Giai Băng.

-Thôi đi bà cô, tớ chưa bao giờ đem cho anh ấy ăn mấy thứ bỏ đi này!

-Vậy bình thường, cậu đem chúng đi đâu? Ai cũng nói nhìn thấy cậu cùng anh ấy ăn bánh, hưởng thụ thành quả mà!_Ngây ngốc nhìn bạn mình, Diệp Mi vô cùng khó hiểu nhăn mặt hỏi.

-Đấy là bánh anh ấy làm...cái của mình...vào thùng rác_Vui mừng quẳng 2 cái găng tay sau khi cọ xong đống đồ, Giai Băng liếc thấy một số bạn cùng lớp vừa bước vào, liền nở nụ cười quen thuộc chào họ, nhẹ giọng nói_Xin lỗi nhé, đồ của mấy bạn...mình...

-Không sao, Giai Băng, bọn này tự làm được!_Khoát tay an ủi, những cô bạn của Giai Băng cũng cười đáp lại, tình nguyện rửa đồ, mắt đôi lúc lại nhìn về chiếc bánh cô làm với vẻ ngưỡng mộ và thèm muốn.

-Vậy...mình đem bánh cho anh trai!

Một tay bưng lấy chiếc bánh, một tay cầm cây nạng chống nhảy lò cò hết sức mất hình tượng, Giai Băng bước ra khỏi phòng Kitchen, rẽ qua một đường đi vắng vẻ ít người, thân thủ nhanh nhẹn, nhảy lò cò kịch liệt như mấy nữ đại hiệp trong giới giang hồ thời phong kiến, mau lẹ tiếp cận cái hố rác trong tầm ngắm nhằm thiêu hủy chiếc bánh chết người do mình tạo ra. Nhưng vừa đi chưa được bao lâu, hành tung hết sức bí mật và khả nghi của cô đã bị ông thầy hiệu trưởng tay chống gậy, còng lưng chậm rãi bước đi phía đằng xa phát giác. Ông đưa tay lên trời, mãnh lực vẫy vẫy gọi cô đến.

Thế là, Giai Băng đành phải luyến tiếc liếc nhìn cái hố rác cách mình còn 5 mét rồi rời đi trong vô vọng.

Tao nhã chống nạng lết cái chân đau đến gần ông thầy hiệu trưởng già nua, da mặt nhăn nheo đen sạm, đầu tóc dù cố nhuộm đen vẫn bạc như thường, Giai Băng thường lệ cúi đầu nhẹ, nở nụ cười chào ông ta, lòng không ngừng hỏi thăm trời đất sao số mình xui xẻo. Đương lúc cô ngẩng đầu, thân ảnh cao hơn cô nửa cái đầu cùng khuôn mặt quen thuộc mà cô hằng đêm mơ thấy mình được chôn sống nó 'tông' thẳng vào mắt cô, lôi kéo tâm trạng đã thậm tệ của cô thêm não nề.

-Giai Băng, giới thiệu với em, đây là Đằng Dạ, hội trưởng hội học sinh cấp đại học khối A của P&P chúng ta_Đon đả giới thiệu, ông hiệu trưởng già tiếp tục_Đằng Dạ, giới thiệu với em, đây là Giai Nhân Kì lừng lẫy của P&P cấp trung học phổ thông P&P mà mọi người thường đồn đại, chắc em biết chữ.

-Ồ!_Tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên, Đằng Dạ nhìn lướt lên người Giai Băng thăm dò, khóe miệng cong lên giảo hoạt_Thì ra em là đại mĩ nữ tài sắc vẹn toàn, một thiếu nữ Việt Nam chuẩn mực, là con dâu hằng mong ước của các bà mẹ trên đất nước này như lời đồn. Quả...nhìn thấy rồi mới được mở rộng tầm mắt!

-Em cũng không ngờ...hôm nay lại được gặp vị hội trưởng đáng kính, khét tiếng man rợ và hung bạo của P&P cấp đại học khối A gần như thế này. Rất vui được gặp!_Cũng chanh chua không kém, Giai Băng tươi tắn với nụ cười trên môi, âm thầm nói kháy người đối diện. Tâm can không phục muốn nhảy lên bóp cổ hắn trả thù cho mấy vụ lần trước mình yếu lòng không ra tay được.

Nhìn 2 đứa học sinh 'say đắm' 'liếc mắt đưa tình' không biết chán, ông hiệu trưởng lắc đầu cười bất lực một cái. Vốn dĩ ông ghét chuyện yêu đương trong trường của bọn trẻ bây giờ, nhưng chẳng phải cặp đôi trước mặt ông rất đẹp sao? Tác hợp cũng không có chuyện gì xấu.

Đúng lúc ấy, một đôi nam nữ đang ôm nhau như dán keo trong bụi cây nào đó đập vào mắt ông, khiến tiêu chí trong ông nổi lên như cồn. Không ngần ngại mình đang còng lưng chống gậy bước đi, ông vất nguyên cái gậy, vận hết tốc thực chạy về phía bọn nít ranh bày đặt hôn hít, miệng hết to vô cùng có uy:

-2 đứa kia, ta thấy rồi, khôn hồn thì đứng lại cho ta!

Giật mình nhìn ông thầy bỏ gậy lại chạy lấy người, hình tượng ông hiệu trưởng già nua, tay chóng gậy đi rất cực khổ trong lòng Giai Băng bỗng bị đập nát, bể mụn thành nhiều mảnh. Cô chăm chú đưa mắt theo dõi dáng chạy của ông, cổ họng nuột ực một đống nước bọt, lòng không ngừng tự vấn, liệu sau này cô chạy thi với ông, có hơn được không nhỉ?

-Trên tay em đang cầm gì vậy Giai Nhân Kì?_Liếc mắt đảo đến chiếc hộp giấy đựng bánh trên của Giai Băng, Đằng Dạ không chờ câu trả lời, ngang nhiên giật lấy nó rồi mở ra xem, đáy mắt lãnh đạm khẽ động_Cái này...em làm?

-Chứ ai làm nữa?_Toan đưa tay với lấy giật lại, Giai Băng bỗng nảy ra một ý nghĩ đen tối, cô từ tốn mỉm cười mị hoặc, khuôn miệng nhỏ ra sức mấp máy dụ dỗ. Diệp Mi nói, khi cô mở miệng, rất có sức hấp dẫn, hơhơ_Nếu anh muốn, anh có thế thử.

-Em mời tôi?_Thoáng chút ngạc nhiên, Đằng Dạ hết nhìn chiếc bánh rồi nhìn Giai Băng, nghi hoặc_Tôi không nghĩ em tốt đến vậy.

-Nếu anh không ăn thì trả tôi!_"Bà đây mời, mi không ăn thì nhịn cả đời đi!!"

-Vậy...em ăn trước đã...tôi sợ, em sẽ bỏ độc tôi mất_Đằng Dạ văn minh đề nghị.

-Ạnh..._Giai Băng nổi điên, cô định chụp lấy chiếc bánh, tống thẳng vào thùng rác thì bị lí trí cũng những mưu mô ngăn cản. Hắn đã hai lần cướp đi nụ hôn cô vô cùng trân trọng bảo vệ, 2 lần khiến cô gặp nạn: đứt tay và trật chân phải chống nạng đi học trước con mắt dị nghị của người đời, giờ còn dám rượu mời không uống muốn nốc rượu phạt nữa. Cô không thể bỏ qua cho hắn_Được thôi...

Ngậm đắng nuốt cay bẹo một miếng bánh trong tổ hợp 'thuốc độc' mình vừa chế, Giai Băng nuốt nước mắt vào trong, run rẩy đưa nó bỏ vào khoang miệng. Miếng bánh cô bẹo quá to nên có đôi chỗ vương trên khóe miệng cô.

Nhưng, khi cô chưa kịp cảm nhận mùi độc dược mà Diệp Mi nói đến...đã thấy có vị ngọt tản mát từ vật lạ nào đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net