Chương 41: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đằng Dạ! Anh muốn chết hả?_Thực ra Giai Băng muốn nói câu gì đó dễ nghe hơn mà mấy cô nàng ở lớp hay nói với bạn trai, nhưng không hiểu sao, khi muốn xuất khẩu thành lời thì nó lại bật ra một cái câu chống đối đầy lưu manh như thế này. Có lẽ, cô không quen nói ngon nói ngọt cho lắm, đúng hơn là ghét. Cơ mà, lúc này vì Đằng Dạ mà nghĩ đến nó, thì xem ra, tình cảm của cô không phải hời hợt rồi. Nhận ra điều này khiến cô không khỏi phiền toái nhẹ thở dài.

-Em muốn mưu toan giết chồng, trở thành goá phụ sao?_Ngược lại, Đằng Dạ không hề tức giận mà tỉ tê rót thanh âm mát lạnh giọng cùng làn hơi thở nóng bỏng trái ngược vào tai Giai Băng, khoé môi vô lực cong nhẹ không thành tiếng, đủ để diễn tả tâm tình của một con người.

Lòng Giai Băng như mặt đất khô có mạch nước rỉ thấm, từ tĩnh lặng đến bàng hoàng, và sau cùng là hạnh phúc, trái tim co thắt từng nhịp hỗn loạn. Lớp da trắng mịn của cô nhờ sự ảnh hưởng của 'áp cao nhiệt đới' nơi anh mà nóng bừng cả lên, rát bỏng như có lửa.

Biết Giai Băng không thể thoát khỏi mĩ nam kế của mình, Đằng Dạ càng đắc ý, nụ cười thêm thâm sâu khó lường. Anh quyết định ra đòn tử.

-Cũng được thôi, tôi can tâm tình nguyện chết dưới tay em, nhưng có điệu..._Nói đến đấy, Đằng Dạ tựa hồ muốn nói thêm gì đó thì chợt dừng lại, im lặng. Hoàn toàn không phải vì bí từ đến túng quẫn mà xấu hổ không nói, thực sự, anh im lặng.

Nhiệt độ xung quanh bỗng dưng lạnh đến thấu xương, như muốn phủ lên mọi thứ một lớp băng tinh nguyên. Toàn thân Giai Băng ý thức rùng mình một cái, tò mò trào dưng, thôi thúc cô quay đầu ra sau xem xét sắc mặt của Đằng Dạ. Cô muốn xác định, luồng khí chết người này có phải từ anh mà ra không.

Tuy nhiên, thứ Giai Băng có thể dung nạp vào tầm mắt chỉ là một khuôn môi mỏng bạc phách đang mím chặt, thi thoảng co giật rất nhỏ.

Âm thầm phán đoán, Giai Băng cắn môi mình, toan nói điều gì đó dễ nghe phá vỡ bầu không khí quái dị thì cánh tay đang siết chặt như rắn của Đằng Dạ thình lình buông lỏng. Anh đặt hai tay lên vai cô, hướng người cô quay về phía anh. Đôi mắt giờ đây đã đen sâu lại càng thăm thẳm, tựa như bên trong là hố vực không đáy. Nhưng, lạ thay, nó không còn lạnh băng ép tim người như trước, cũng không phảng phất bất kì dấu vết của cái nhìn tàn nhẫn khinh thường, thật sâu bên trong, nó mang sự thê lương khốn cùng.

Giai Băng nhìn Đằng Dạ, chờ đợi điều anh sắp sửa nói.

Đằng Dạ cũng khoá chặt sự trông chờ của Giai Băng, âm thầm suy nghĩ những điều gì đó chỉ riêng mình anh chất chứa. Rồi, anh thở dài, một cái thở dài tựa xa ngàn dặm, khoé môi anh câu lên nụ cười dịu dàng yếu ớt. Nó làm Giai Băng say...

-Tôi làm em sợ sao?

"Đây là điều anh muốn nói?" Vào lúc cần sắc bén và tinh nhạy, Giai Băng sẽ vận dụng hoàn hảo. Ở hoàn cảnh này cũng vậy, cô không mở miệng đáp trả anh, chỉ mang theo hồ nghi quan sát anh.

Vẫn như cũ, chờ đợi.

-Chờ tôi..._Khi ý cười khổ trên môi thêm đậm nét, Đằng Dạ cúi đầu, hai tay từ vai Giai Băng đi lên, bao trọn lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón trỏ to béo tham lam vuốt vuốt vùng da trắng mềm mịn.

Anh nói, lời nói yếu ớt nhưng kiên định, như thể là một lời cầu xin tha thiết, cũng tựa hồ một lời hứa hẹn khắc vào đá, và hơn thế, có thể lắm, là một lời tiên đoán thật giả nào đó...

Số phận...liệu có vì người mà xảy ra...hay vì ý muốn đùa giỡn một đời người mà đến?

-Hôm nay tôi sẽ đến trường lấy bảng điểm cho em, em cứ ở nhà đi!_Lướt mắt nhìn đồng hồ một chút, Đằng Dạ cẩn thận dặn dò rồi lưu luyến rời khỏi người Giai Băng, trước khi anh quay lưng, nụ cười chưa hề tắt. Có lẽ anh không bao giờ sợ sái miệng vì điều đó, nhưng, Giai Băng lại rất đau lòng...Cô là điển hình của việc cười giả tạo, cũng là con chuộc bạch trải qua chuỗi thời gian huấn luyện để giả tạo trước mặt người khác. Điều cô mong muốn duy nhất...nụ cười của anh đối với, không phải là nụ cười giả tạo...

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Tại một căn phòng xa hoa trong những căn phòng xa hoa nằm chót vót trên toà nhà lớn dưới quyền sở hữu của Hạ gia, vẻ yên tĩnh thanh nhã bên trong đột nhiên bị khuấy động.

Một vị khách không mời với mái tóc màu hạt dẻ xoăn nếp thành từng lọm dài, mặc bộ cánh tinh khiết màu hồng phấn tạo nên vẻ đẹp yêu kiều mong manh khiến người ta muốn liều chết bảo vệ, hung hăng đá rầm cánh cửa gỗ chưa khóa chặt, xông thẳng vào phòng phó tổng giám đốc.

Cô ta quét mắt một lượt như đang tìm kiếm gì đó rồi dán ánh nhìn lên khuôn mặt tuấn lãng tao nhã đầy nét cười của chàng trai trẻ, hơi khựng người một chút mới ngập ngừng hắng giọng quở trách.

-Lãnh Kiên, rốt cuộc anh muốn thế nào?

Thở hồng hộc như muốn hút hết toàn bộ dưỡng khí lơ lửng giữa không trung, cô gái áo cánh hồng xinh đẹp gằn giọng đay nghiến, vầng trán cao thê thảm những vệt mồ hôi nhớp nháp. Cô ta chống hai cánh tay mảnh mai lên mặt bàn to rộng của văn phòng phó tổng giám đốc, vô ý mà như cố tình làm lộn xộn mọi đồ dùng ngăn nắp bên trên. Đôi mắt nâu không che đậy tia giận giữ ngập tràn hận ý lại, chăm chăm nhìn khuôn mặt an tĩnh, trầm ổn gần như nhu hoà của chàng trai trước mặt.

-Là sao?_Trước sự xuất hiện đường đột của cô gái, Lãnh Kiên vẫn giữ thái độ ôn nhu, hiền hoà, khoé môi nở nụ cười có thể hâm nóng tâm khảng bất cứ ai, không ngoại trừ người trước mặt.

Sững sờ nhìn Lãnh Kiên một chút, cô gái kia hoảng loạn lấy lại lí trí sau khi bị tan chảy, đôi gò má thoáng ửng đỏ. Cô ta hướng mắt nhìn về phía khác, tránh để bản thân ngu ngốc mê luyến

-Còn...còn chuyện gì nữa chứ, sao ngươi lại bưng bít chuyện mất mặt của Hạ Giai Băng ngày hôm qua chứ? Rõ ràng chỉ cần làm như thế, cô ta sẽ mất điểm trong mắt mẹ chồng tôi lẫn Đằng Dạ và cả đám người ngu ngốc chỉ biết hướng theo dư luận kia, như thế...như thế, cô ta sẽ...

-Minh Du, hình như cô đã quên thỏa thuận của 2 ta..._Đưa những ngón tay thon dài lướt lên vầng trán nhễ nhại mồ hôi của Minh Du, vén đi mớ tóc lộn xộn trước mặt, Lãnh Kiên vẫn giữ bản mặt tươi cười như ánh mắt trời, thanh âm trầm ầm tựa mật ngọt vang lên, vô hại làm sao_...cô có thể làm bất cứ điều gì nhưng không được làm tổn thương Giai Băng của tôi, bao gồm cả tinh thần lẫn thể xác. Minh Du ngoan không được quên và bắt buộc phải tuân thủ, hiểu không?

-Gì...gì chứ?_Vừa lấy lại được bình tĩnh liền bị câu nói nhu nhã đầy sủng nịnh của Lãnh Kiên làm cho thất thần, trên gương mặt diễm lệ của Minh Du càng thêm bừng đó. Nhưng, chỉ một lúc ngây người, thân thể cô ta như chạm phải gai, giật nảy mình lùi hẳn ra sau vài bước, đôi môi nộn đỏ giương lên một nụ cười chua xót 1 phần, ghen ghét oán phận trọn 9 phần. Ngón tay cô ta nắm chặt lại, như muốn bóp nát người nào đó_Lãnh Kiên, anh không phải yêu cô ta đến hoá điên rồi chứ? Không lăng nhục danh dự và sự tự tôn của cô ta, bêu xấu chúng thì đến khi nào cô ta mới chịu biến đi đây?

-Minh Du ngoan, khẩn trương làm gì chứ? Tôi vẫn không vội mà!_Ngả lại người xuống ghế tựa, Lãnh Kiên tiêu sái xoay ghế nửa vòng, đưa lưng về phía Minh Du, ánh mắt xa xăm qua cửa sổ trong suốt phóng ra ngoài_...cô chỉ cần tận dụng thời gian mê hoặc Đằng Dạ là được rồi, về phần Giai Băng đã có tôi.

-Hừ! Anh chỉ được cái miệng. Cứ như thế thì chờ đến lúc nào? Chi bằng tôi ra tay trước 1 bước_Chỉ cần nghĩ đến việc Đằng Dạ ngày ngày giáp mặt cùng Giai Băng, Minh Du đã không nhịn được khát vọng muốn xé nát người cô ta ra.Vì cớ gì Giai Băng không có tài cán kia có thể ở bên Đằng Dạ của cô chứ!

-Được thôi, nếu cô muốn lẳng lặng sang thế giới bên kia_Câu từ của Lãnh Kiên vẫn êm dịu, ôn đạm trước, nhưng sâu bên trong lại lạnh đến cứng người. Lời nói ấy tựa hồ dễ nghe đến ớn lạnh.

Một trận rùng mình cứng đờ chà đạp lên thân thể Minh Du, khiến cô vô lực nghẹn những lời sắp sửa nói ra trong cổ họng. Cô không cam lòng nhìn mái tóc màu cà phê chói loà trong nắng của Lãnh Kiên, môi mím chặt.

Một hồi lâu vẫn thấy Lãnh Kiên im lặng, như không muốn nói thêm gì nữa, Minh Du dù không muốn vẫn phải từ bỏ ý định trở về, lúc đến không khác lúc đi là bao, đều hung hăng gõ gót dày sàn sạt.

Sau khi an tĩnh không còn nghe hơi thở của 1 người nào khác ngoài mình, Lãnh Kiên xoay ghế lại, đôi mắt nâu bình bình không rõ xúc cảm liếc nhìn đồng hồ treo tường đang nhích từng bước, đầu ngón tay phối hợp tự tại gõ gõ trên mặt bàn, tựa hồ như đang chờ đợi.

Đồng hồ vừa chỉ đúng 8h, không nhanh, không chậm, cánh cửa gỗ im lặng đột ngột vang lên tiếng gõ đều đều.

Khuôn môi Lãnh Kiên tức khắc hiện lên ý cười nhàn nhạt, mang theo chút hài lòng.

Người kia dù không có lời cho phép của Lãnh Kiên vẫn không do dự bước vào trong, cẩn trọng đóng cửa, hướng Lãnh Kiên cúi đầu cung kính. Hắn mặc một bộ com lê đen, trong rất gia dáng nhân viên văn phòng, ở cổ cũng không thiếu thẻ nhân viên chứng minh thân phận nhưng lời nói của hắn lại hoàn toàn xé rách lớp nguỵ trang khổ công ấy.

-Bang chủ!

-Sao rồi_Lãnh Kiên nhạt miệng cười nhẹ nhàng say lòng người, thanh âm êm dịu đến mức khiến người ta mất hết cảnh giác.

-Vân..._Người vừa đến có chút thẫn thờ choáng váng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, rành mạch thông báo_Như bang chủ đã giao phó, ngày hôm qua, Minh Du có động tĩnh, cô ta lén lút thông báo cho tòa soạn chuyện có liên quan đến bang chủ phu nhân, thuộc hạ đã chặn được toàn bộ. 

-Cái đó ta biết!_Làm ra vẻ rất nhẫn nại lắng nghe hồi báo, Lãnh Kiên nhàm chán gật đầu, đôi mắt đen khó lường hiện lên tinh quang bất nhẫn.

-Vâng...còn nữa, 29 mật thám của chúng ta nằm vùng ở Đằng gia đã bỏ mạng, chỉ còn 1 người duy nhất sống sót cho biết 2 thiếu gia Đằng gia đã tìm hiểu được thân phận của ngài cũng như tung tích của bang tộc chúng ta.

-Ừ!_Khoé môi Lãnh Kiên nhếch lên càng đậm, không hề mang vẻ phong nhã ôn nhuận thường lệ, thay vào đó là sự ngoan tuyệt của những kẻ tâm cơ khôn lường. Cứ như thể, việc bại lộ thất trách này hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, hoặc có khi, nó đích thị là một mưu lược anh vạch ra từ trước_Người ở chính phủ thì sao?

-À! Ông ta nói, chính phủ sắp tiến hành hợp tác với Đằng gia

-Hợp tác? Chính phủ và Đằng gia?_Khuôn mặt đậm nét cười của Lãnh Kiên thoáng chốc thâm trầm, đôi đồng tử bén nhọn khẽ động, mi mắt hạ thấp, bộ dáng rành rành là đang ngẫm ngợi. Im lặng một lát, Lãnh Kiên chậm rãi lên tiếng tựa như đang nói với chính mình_Gia tộc luôn đứng ở vị trí thăng bằng chính tà không màng, gia tộc luôn được chính phủ và phái đảng thế giới ngầm ca tụng, âm thầm lôi kéc nịnh nọt cuối cùng cũng lại chịu hợp tác với chính phủ sao? Muốn cải tà quy chính hay muốn lấy chính phủ làm hậu thuẫn?

-Bang chủ, nghe nói chuyện này rất được Đằng gia chú trọng!_Thuộc hạ bên cạnh Lãnh Kiên thận trọng nói_Ngay cả chính phủ cũng không thông báo với đám kí giả, chắc hẳn rất quan trọng.

-Hạ Nhất! Bọn họ hợp tác về chuyện gì?_Cân nhắc lời nói kia một chút, Lãnh Kiên lấy lại bản mặt thanh thuần hoà nhã cũ, thành công giương nụ cười ấm áp

-Chuyện này..._Mặt lạnh Hạ Nhất thoáng nét bối rối, tâm khảng run rẩy, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, đầu cúi ngày càng thấp như đang tránh né ánh nhìn gươm đao đối diện.

Thấy bản mặt chết nhát của Hạ Nhất, Lãnh Kiên nhướn máy không hài lòng rồi nhanh chóng hạ xuống, nụ cười trái tâm tình vẫn duy trì trên môi đến mức quỷ dị.

-Tiếp tục tìm hiểu cho ta, không chừng điều nàysẽ rất có lợi_Phiền toái nhu nhu mi tâm, Lãnh Kiên phân phó, ánh mắt thoáng hiện nét xa xăm.

Hạ Nhất đi rồi, Lãnh Kiên cũng thu lại nét cười, âm ngao trầm mặc một chút rồi đứng dậy, lấy áo khoác tròng vào người rời đi.

Hôm nay, anh còn có hẹn với Giai Băng.

-Lãnh Kiên, có chuyện gì?_Sau khi an vị vào chiếc ghế tựa quanh chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ nhà hàng, Giai Băng dù cảm thấy mệt mỏi vì cơn nhức đầu chưa tan vẫn nở nụ cười diễm lệ như hoa nhìn Lãnh Kiên-người anh trai lâu ngày không gặp phía đối diện, trong lòng dấy lên chút ấm áp và xót xa_Lãnh Kiên, anh gầy quá rồi!

-Em cũng không béo lên được bao nhiêu!_Cũng cong môi cười ấm áp, Lãnh Kiên quét mắt đánh giá Giai Băng 1 lượt, khi thấy sắc mặt tái nhợt kia, lòng chùng xuống, nụ cười cũng tắt ngóm_Em bị ốm?

-Có chút! Nhưng không đáng kể_Giai Băng nhún vai bất đắc dĩ.

-Có phải...nhớ anh quá không?_Giai Băng còn biết lấp liếm thì chắc cũng ổn, Lãnh Kiên không nổi xung nữa, cười trào phúng.

-À!_Nhắc đến đây, Giai Băng có chút giật mình, đáy mắt ngập tràn sự bối rối. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng cô vẫn không thể giữ mình bình tĩnh như thường, sự áy náy trong tâm khảng làm cô thực sự khó chịu.

-không sao...chúng ta sẽ lại được ở bên cạnh nhau ngày thôi_Sự bối rối trong mắt Giai Băng, Lãnh Kiên nhận ra được, nhưng anh lại không định nghĩa nó là bối rối, anh cho đó là sự ngượng ngùng của 1 cô gái khi bị nói trúng tim đen, thế nên nụ cười của anh càng sâu, càng tươi, càng thoả nguyện, nó lại càng làm trái tim Giai Băng giật mình hoảng loạn.

-Lãnh Kiên, em....

-Giai Băng chuyện anh giao cho em, em làm thế nào rồi?_Không để Giai Băng nói hết, Lãnh Kiên tắt hẳn nụ cười sáng lạn, nghiêm túc vào chủ đề chính anh hẹn cô hôm nay. Đôi mắt anh sắc bén như chìm ưng chuyên chú thăm dò mọi biểu hiện thay đổi trên mặt cô, chuyên chú đến mức khiến da đầu Giai Băng tê dại.

Trong đôi mắt ấy, Giai Băng nhận thấy 1 luồng ánh sáng hi vọng chờ cô báo tin mừng. Lòng cô se lại. Cô không biết sẽ phải làm như thế nào để Lãnh Kiên không bị tổn thương trước tình cảm của cô nữa. Dù gì, 2 người cũng ở bên nhau suốt mười mấy năm, chừng ấy không làm cô yêu anh nhưng nó đủ để khiến tính độc chiếm muôn thuở trong anh càng thêm mạnh mẽ

-Em không làm!_Tuy tâm động, nhưng Giai Băng là người đã xác định rõ mục tiêu sẽ không vì nguyên nhân nào khác từ bỏ, thế nên, thà nói sự thật để xong chuyện còn hơn dong dài dây dưa khiến mình và đối phương đều mệt mỏi_Nhưng vẫn hiệu quả như anh dự liệu. 

-Em vừa nói cái gì? Em không làm?_Quả nhiên, lực chú ý của Lãnh Kiên vẫn luôn sắc bén như thế, không bị câu sau của Giai Băng che mắt. Anh nhướn mày nhìn cô, đôi mắt vốn nhu hòa như xuân giờ trở nên thẳm sâu che giấu tài tình mọi cảm xúc của chủ thể. Riêng nụ cười cứng ngắc kia, vẫn đẹp đến nao lòng.

-Đúng!_Giai Băng đưa môi ngậm ống hút hút một hơi nước cam mát lạnh, không sợ hãi mà phóng mắt chạm vào ánh nhìn nguy hiểm của Lãnh Kiên.

-Tại sao? Em sợ...hay..._Nói được một đoạn, Lãnh Khiên ngừng lại, đôi môi hấp dẫn bật cười mỉa mai_...em có tình cảm với Đằng Dạ?

-Anh nghĩ sao?

Không nghĩ Giai Băng lại hỏi vặn như thế, nụ cười trên môi Lãnh Kiên tăt ngấm, hàn khí băng lạnh không che đậy cuộn trào bủa vây lấy mọi thứ, ép bầu không khí thoáng chốc khô khốc, nặng nề.

Chiếc cốc thủy tinh trơn mượt hiện lên vết nứt dài.

-Giai Băng, em điên rồi_Áng chừng khoảng 1 phút sau, Lãnh Kiên mới bình tĩnh mở miệng. Cười, anh lại nở nụ cười thiên phú của mình. Tư vị mỉa mai, khinh nhờn, châm chọc, chua xót, phẫn giận như quấn chặt lấy nhau, khiến nụ cười ấy càng trở nên kì dị.

-Lãnh Kiên, anh biết mà, tình cảm tự nhiên mà đến, không ai đoán trước được, ngay chính em cũng không ngờ!_Nhìn biểu hiện của Lãnh Kiên, tâm khảng Giai Băng chợt nhói một tia áy náy_Trước đây em ghét Đằng Dạ, nhưng không có nghĩa giờ em không có cảm tình với anh ấy, em muốn ở lại.

-Hạ Giai Băng! Từ khi nào em ngốc nghếch như vậy?

-Em không ngốc!

-Người không phân biệt được đâu là yêu, đâu là ái mộ như em mà dám bảo là không ngốc nghếch sao?_Bật nụ cười nhạt, Lãnh Kiên cợt nhả chất vấn, nhưng đôi mắt đen sắc bén kia lại không hề có chút ý cười nào.

-Ý anh là sao?

-Đúng là ngốc nghếch_Thấy Giai Băng tựa hồ như đang ngơ ngác nhìn mình, Lãnh Kiên hài lòng cười ôn hòa, phút chốc như đem nhiệt ấm của mặt trời làm tan chảy bầu không khí băng lạnh.

-Lãnh Kiên, anh cho rằng tình cảm của em với Đằng Dạ chỉ là ngưỡng mộ?_Suy nghĩ một chút, mắt Giai Băng từ mơ hồ trở nên thẫm đen lại, quang mang đầy nghi hoặc, không hiểu sao cô cảm thấy bực bội và khó chịu.

-Oan uổng lắm à?_Lãnh Kiên nhướn mày, thông thả nhấp ngụm cà phê, để chút đắng nhàn nhạt trôi xuống cổ họng. Thái độ của Giai Băng thực sự khiến anh muốn giáo huấn cô ngay lập tức. Anh ghét nhất là bị người khác nghi ngờ và chống đối, dù là trước mặt hay âm thầm_Em trước giờ đều ở anh, ngoại trừ Hạ gia những điều xa lạ bên ngoài em chưa từng tiếp xúc nhiều. CÒn Đằng gia, trước giờ luôn hào nhoáng, xa hoa, giàu có, Đằng Dạ lại vừa có quyền lực, có địa vị xã hội, tiền tài như nước, toàn bộ đều hơn hẳn một bậc so với Hạ gia. Em bước vào Đằng gia chỉ là gia nhập một thế giới mới, nhìn Đằng Dạ theo tiêu chuẩn cao hơn dĩ nhiên sẽ đem lòng ái mộ, từ hâm mộ em sẽ nghĩ là có tình cảm. Hơn nữa, em xa anh gần Đằng Dạ, tình cảm bên nhẹ bên nặng là chuyện thường tình. Nếu em trở về bên anh, mọi thứ sẽ lại như cũ thôi.

-Anh cho rằng lòng dạ em dễ thay đổi như thế sao?_Trước những lời Lãnh Kiên vừa nói, Giai Băng không nổi sung lên cho anh một cước đã vượt qua giới hạn của cô rồi.

-Nếu lòng dạ em không mong manh, sao vừa mới rời khỏi anh đã đem lòng thích người khác?_Lãnh Kiên vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, giọng điệu không sai biệt trào phúng là bao_Em cho rằng anh sống cùng em mười mấy năm vô ích thế ư?

-Đúng, thực sự rất vô ích!_Chua xót nhìn Lãnh Kiên, Giai Băng cười gượng một cái rồi đứng bật dậy_Xin lỗi! Em không còn gì để nói!

Lướt mắt lên người Lãnh Kiên thêm lần nữa, Giai Băng quyết định bỏ đi. Nhưng chưa được mấy bước, thanh âm lạnh lẽo của anh đã vọng đến níu kéo.

-Đằng phu nhân đã nhìn thấy tờ giấy đó. Em không thể mang thai, em nghĩ họ sẽ để em ở lại sao?

-Em vốn không vô sinh, nên em sẽ giải thích_Không quay đầu nhìn người phía sau, Giai Băng lãnh đạm nói.

-Em sẽ giải thích như thế nào đây? Rằng em trước đây vì không muốn ở Đằng gia nên cùng anh cấu kết bày mưa, giờ cảm thấy hối hận muốn trở lại à?

-Tùy tiện, miễn anh đừng xen vào là được!

-Em sẽ phải hối hận_Không nhanh không chậm nói, Lãnh Kiên dời mắt băng lãnh lên tâm lưng mảnh mai của Giai Băng, gằn giọng_...Nhưng anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.

-Cảm ơn!_Nắm chặt 2 đấm tay, Giai Băng nhạt giọng đáp trả rồi nhanh chóng bỏ đi, hàm răng trắng bạo ngược cắn chặt môi_Xin lỗi!

Chờ bóng dáng lay động của Giai Băng đã thoát hỏi ánh nhìn gắt gao của mình, Lãnh Kiên mới đứng dậy, bình ổn nhấn một dãy số trong điện thoại.

Rồi, không để người bên kia kịp nói câu nào, anh đã chặn lời, xương tay nắm chặt điện thoại.

-Hạ Nhất! Bang chủ phu nhân không ngoan, cần giáo huấn một chút nhưng đừng làm cô ấy bị thương, đả kích tinh thần là được.

Người bên kia thoáng rùng mình một cái mới 'vâng' một tiếng nhận lệnh. 

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Nắng cuối tháng 7 gay gắt như muốn rót tàn lửa vào nhân thế, trên đại sảnh rộng lớn mát lạnh dưới tác dụng của điều hoà của P&P đại học khối A người người tụ tập đông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net