[Đô Thị] Siêu Cấp Cường Giả - Chương 241 - 320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hoảng sợ bất an.

-Tôi nói!

Lúc thời gian trôi qua được ba mươi giây, một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh sắc mặt sợ hãi trước tiên mở miệng nói.

-Tôi cũng nói!

Một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh khác thấy vậy, cũng vội vàng nói, cảm giác kia sợ đồng bạn giành nói trước, sau đó hắn sẽ chết vậy.

A Minh thấy thế, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không cách nào ngăn cản.

-Mày mở miệng trước, như vậy mày nói trước đi.

Bùi Đông Lai chỉ vào tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thứ nhất, nói:

-Bất quá… Nếu như sau khi mày nói xong, đồng bạn của mày còn có bổ sung thêm cái gì thì như vậy tao sẽ giết mày, để cho đồng bạn của mày sống.

Vốn là, tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh kia mở miệng trước tiên thấy Bùi Đông Lai để cho hắn nói trước, thì có một loại cảm giác từ địa ngục trở lại thiên đường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi hắn nghe được câu nói kế tiếp của Bùi Đông Lai xong, lại trở nên khẩn trương vạn phần.

Dưới ánh đèn, hắn không có nóng lòng mở miệng, mà là cẩn thận sắp xếp lại hết thảy những gì mình biết trong đầu, bảo đảm không bỏ sót cái gì.

Không riêng gì hắn, gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh bên cạnh hắn cũng là hết sức nhớ lại mọi thứ.

-Mày xác định sẽ bỏ qua cho người nói hết mọi chuyện cho mày chứ?

A Minh một lần nữa mở miệng, giọng nói vẫn như cũ tràn đầy không tin tưởng.

-Dường như mày đã mất tác dụng.

Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, không đùa giỡn chủy thủ trong tay nữa, từng bước đi tới phía trước.

-Tao… Tao so với bọn hắn thì biết nhiều hơn, tao nói!

A Minh thấy thế, bị dọa cho sợ đến biến sắc, sắc mặt hoảng sợ nói.

-Mày đã muốn nói, như vậy cứ dựa theo quy củ mà làm. Ân, mày là người cuối cùng, nếu như mày có thể bổ sung những gì bọn nó không biết, tao sẽ lưu lại cho mày một mạng.

Bùi Đông Lai cũng không có cấp cơ hội mở miệng cho A Minh.

-Dựa vào an bài của Phương gia, à không là sự an bài của Phương Khôn —— đêm nay chúng tôi đã tới núi Thái Bình trước, ngoài mặt là tiến hành kiểm tra công viên trên đỉnh núi, sau đó nói cho Tương tiên sinh, công viên trên đỉnh núi không có gì nguy hiểm. Đợi Tương tiên sinh lên núi xong, Phương khôn cùng hai người Giang Hải, Trầm Bân vẫn ủng hộ hắn kiếm cớ không lên công viên trên đỉnh núi, người của Đông Tinh đã mai phục từ trước liền tiến hành ám sát đối với Tương tiên sinh.

Sau đó, đối mặt với máy quay, tên thứ nhất chỉnh sửa lại những gì mình biết, rồi tự mình đem hết thảy nói ra:

-Sau đó, bởi vì người của ngài đột nhiên xuất hiện, người của Đông Tinh hành động thất bại, đều chạy trốn. Đối với lần này, Phương Khôn thay đổi kế hoạch, nói chúng ta tìm cơ hội giết chết Tương tiên sinh, sau đó gài cho ngài tội danh ám sát Tương tiên sinh.

Thanh âm vừa dứt, tên thứ nhất có chút khẩn trương nhìn về phía A Minh cùng gã còn lại của đội bảo vệ Hồng Tinh kia.

-Mày còn điều gì muốn bổ sung sao?

Bùi Đông Lai đem ánh mắt ném về hướng tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại.

-Phương Khôn nói cho chúng tôi không chỉ tìm cơ hội giết chết Tương tiên sinh, nếu thuận tiện thì giết luôn năm người ủng hộ Tương tiên sinh.

Gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại bổ sung.

“Bá!”

Ngạc nhiên nghe được lời nói của đồng bạn…, tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thứ nhất vừa mở miệng liền biến sắc, trên mặt hiện ra biểu tình hối hận, hối hận chính mình lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy!

Mà gã vừa lên tiếng bổ sung kia lại là khẩn trương nhìn về hướng A Minh.

-Chúng tôi sở dĩ không có giết Ôn Nhã Hinh là bởi vì Ôn Nhã Hinh là người của Phương Húc Đông.

A Minh vội vàng bổ sung:

-Ngoài ra, hộ vệ của hai người Tiết Khiêm cùng Uông Chu đều âm thầm bị Phương Khôn mua chuộc rồi.

Thấy A Minh mở miệng bổ sung, hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh mở miệng lúc trước thân thể không khống chế được run lên, mặt xám như tro tàn nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai không để ý đến ánh mắt sợ hãi của hai tên này, cũng không động thủ giết chết hai người, mà là nhìn A Minh, tiếp tục hỏi:

-Còn gì nữa không?

A Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu:

-Tôi chỉ biết có như vậy.

Bên tai vang lên lời nói của A Minh, Bùi Đông Lai làm ra một thủ thế, để cho tên thành viên Phong Diệp kia dừng máy quay lại, đồng thời thu hồi chủy thủ, móc ra một khẩu súng.

“Pằng!”

“Pằng!”

Cò súng giật hai phát, đạn bay ra khỏi nòng súng, vô cùng chính xác găm vào đầu hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh, đều là headshot. 

“Hô… Hô…”

Thấy hai gã thủ hạ ngã xuống trong vũng máu, A Minh bị dọa sợ đến xụi lơ trên mặt đất, hô hấp trở nên dồn dập.

-Yên tâm, tao nói rồi sẽ không giết mày.

Bùi Đông Lai thổi khói toát ra từ nòng súng, nói:

-Mày biết số điện thoại của Uông Chu không?

- Biết.

A Minh gật đầu như gà con mổ thóc.

-Bấm vào điện thoại di động của tao.

Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt A Minh.

A Minh mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay run rẩy vươn ra, giống như là đang nhận lấy một bảo bối quý giá vậy, vô cùng cẩn thận.

Nhận lấy điện thoại di động, A Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó bấm số điện thoại của Uông Chu vào điện thoại di động của Bùi Đông Lai.

-Mặc dù tao không giết mày, nhưng mày cần làm một việc cho tao.

Cầm lại điện thoại di động, Bùi Đông Lai lại nói.

-Ngài cứ nói.

Chuyện cho tới nước này, A Minh cũng biết, chính mình cũng chỉ có thể mặc cho Bùi Đông Lai dắt mũi.

-Lên xe rồi tao sẽ nói cho mày biết.

Bùi Đông Lai vừa nói, tay cầm điện thoại di động, đi ra ngoài kho hàng.

Phong Diệp thấy thế, vội vàng làm ra một cái thủ thế, hai gã thành viên Phong Diệp không nói gì, trực tiếp đem A Minh nhấc lên, đi theo Bùi Đông Lai, mà các thành viên Phong Diệp còn lại nhanh chóng dọn dẹp thi thể cùng vết máu lưu lại.

Ngoài kho hàng, mây đen che mất ánh trăng, bầu trời tối đen một mảnh; gió đêm càng lớn, thổi vào nhánh cây lắc trái lắc phải.

Bầu trời tối đen như mực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net