Chap 7: Tomb of The Forsaken

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tiến lại gần chiếc rương. Chiếc rương cũ kĩ với thiết kế bằng gỗ cùng những khung sắt được khắc xung quanh là các kí tự cổ xưa. Thận trọng đẩy nắp ra, bên trong chỉ là một quyển sách cũ đang mở ra. Tôi nhăt quyển sách lên, ngắm nghía, quan sát nó. Với bìa sách bằng da ánh lên một màu tím huyền bí, đây hẳn là một kĩ năng ở lớp triệu hồi. Triệu hồi là 1 lớp kĩ năng siêu hiếm ở thế giới này, bởi vì nhà thờ xem chúng là kĩ năng của quỷ, là kĩ năng đi ngược lại với điều răn của chúa, chỉ có chúa mới sáng tạo nên mọi vật, con người không được phép chiếm quyền chúa, như thế là phỉ báng, thế nên bất cứ ai sỡ hữu kĩ năng triệu hồi đều bị xem là dị giáo và sẽ bị trục xuất khỏi lục địa hoặc xử tử. Nếu sở hữu kĩ năng này thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải giấu nó, nếu không, những người xung quanh tôi sẽ liên luỵ khi bị phát hiện. Oke quyết định xong rồi, học nó thôi.
Tôi mở quyển sách ra, chỉ có 2 trang có chữ, trang bên trái có các vòng tròn, có vẻ là thể hiện sự sắp xếp của các hành tinh trong thế giới này. Chà... lại thêm một điều phản giáo hội nữa vì bọn chúng cho rằng hành tinh này là tâm của vũ trụ, mọi hành tinh kể cả mặt trời đều xoay quanh nó, giống Thuyết Địa Tâm ở Trái Đất trước khi Thuyết Nhật Tâm của Corpernicus ra đời, và ổng cũng bị xử tử khi đi ngược lại niềm tin của giáo hội, vì chúng mà khoa học của Trái đất đã bị chậm lại cả nghìn năm. Trên trang sách tôi đang xem, hành tinh này nằm ở phía ngoài, xoay quanh một hành tinh to hơn, phía dưới có một cầu nối đến một hành tinh khác biệt lập, vậy có nghĩa là cầu nối đến một chiều không gian khác sao. Cuối cùng là những kí tự xung quanh tôi không thể hiểu được viết đầy trang sách.
Trang bên phải là một hình tam giác cùng 1 la bàn của người Viking ở giữa, dĩ nhiên là không có người Viking ở thế giới này nhưng trông chúng khá giống, một vòng tròn với những cây đinh ba hình thù khác nhau tủa ra xung quanh. Ở mỗi đỉnh của tam giác là một vòng tròn, còn mỗi cạnh là biểu tượng của một hành tinh, bọc lấy tam giác là kí tự cổ, chúng tạo thành một vòng bọc lấy tất cả.
Bằng Tuệ Nhãn, tôi thấy được những gì mình cần làm để sử dụng quyển sách này, 2 hình bàn tay hiện lên giữa 2 trang sách kèm 1 bảng thông báo yêu cầu truyền năng lượng vào cuốn sách thông qua hai bàn tay. Tôi ngồi xuống, đặt tay lên cuốn sách, rồi gồng nhẹ cổ tay lên, đẩy năng lượng vào cuốn sách. Các hành tinh trong cuốn sách bắt đầu quay trong quỹ đạo của chúng, rồi vòng tròn các hành tinh rời khỏi trang giấy, biến to lên ngay dưới chân tôi, các kí tự cũng chạy ra khỏi quyển sách rồi bắt đầu di chuyển dọc theo cánh tay tôi đến khi khắp người tôi phủ đầy các kí tự cổ. Sau đấy trước mắt tôi hiện lên vòng tròn các hành tinh cùng một ô lệnh chỉ có chữ chọn. Khi tôi lia mắt đến từng hành tinh thì hành tinh sẽ sáng lên. Tôi quyết định chọn cái hành tinh xa xa ở góc phải bên dưới. Nhưng tôi không được chọn hành tinh đó, tôi cố gắng lia mắt đến hành tinh đó nhưng nơi đó vẫn không sáng lên. Tôi vẫn nhất quyết chọn hành tinh đó mà vẫn không được. Tôi truyền nhiều năng lượng hơn. Vẫn chưa được. Tôi gồng người lên truyền một lượng ma năng khổng lồ vào quyển sách, tôi tập trung cả ma năng xung quanh khu vực này để bổ sung vào kèm năng lượng của tôi, quyển sách rung bần bật rồi nứt dần, cuối cùng vỡ tan. Các vòng tròn xung quanh tôi cùng các kí tự trên cơ thể biến mất. Tôi đứng dậy, chán nản thở dài:
"Mình quá tay rồi"
Bước đến chỗ Leon, tôi bảo, "Đi tiếp thôi"
Bây giờ làm sao để tìm ra Dungeon ẩn kia đây. Trong lúc bối rối kèm bế tắc, tôi trút giận vào chiếc rương tội nghiệp ở giữa phòng bằng Lôi Tiễn khiến nó vỡ tan, để lộ ra một cơ quan được giấu trên sàn nhà nơi chiếc rương được đặt.
Một tia hi vọng loé lên, tôi đứng lên công tắc. Sàn nhà rung chuyển, mở ra một cầu thang đi xuống tầng sâu hơn, chúng tôi bước theo bậc thang đi xuống dưới.
—————————————————————————————————————————-
Tôi và Leon đã đi hơn 5 tiếng rồi, vẫn chưa đến nơi. Chúng tôi quyết định ngồi xuống dựng trại nghỉ ngơi giữa đường. Leon lấy ra 2 ổ bánh mì, đưa cho tôi 1 ổ, nước uống thì tôi tạo ra từ ma pháp, lửa trại được nhóm lên từ những mảnh vụn của chiêc rương tôi đã đập vỡ. Chúng tôi nghỉ ngơi 1 chút, dù sao cũng vẫn còn thời gian mà. Tôi lấy một chiếc chăn từ item box ra đưa cho Leon và lấy cho tôi một túi ngủ dạng con nhộng rồi tôi chui vào đấy ngủ.

"À... cậu chủ này. Nếu cậu lạnh, chúng ta có thể đắp chăn cùng nhau." - Leon bảo tôi, giọng ảnh có vẻ kì lạ.

"Không cần đâu Leon. Em cảm ơn. Đêm nay không rét và em cũng không muốn trở thành đồng chí đâu" - tôi đáp. Nghĩ đến việc đắp chung chăn với 1 người cùng giới làm tôi rùng mình. 

"Đồng chí là sao ?" - Leon hỏi. Đối với Leon, cậu chủ của anh lúc nào cũng có những suy nghĩ kì lạ.

"Là những người có cùng chung chí hướng. Hoặc là... 2 thằng con trai cùng hướng về nhau"

"Không không ý tôi không phải như vậy. Cậu chủ là chủ nhân của tôi. Làm sao tôi dám nhận tình cảm đó được" - Leon đột nhiên la lên phân trần.

Clgt ? Ý ổng là gì đấy ? Một cảm giác lạnh lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu vậy thì tôi không nằm quay lưng về phía Leon được. Nguy hiểm lắm, tôi không muốn mất zin lỗ hậu của mình từ sớm vậy. Tôi nằm nhích ra xa khỏi Leon 2 3 bậc thang rồi dựng lên một bức tường lửa phía trước và sau chúng tối nhằm ngăn sự tấn công bất ngờ từ 2 phía. Rồi chúng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
————————————————————————————-
Đã 12 tiếng chúng tôi ở nơi cầu thang này nhưng vẫn chưa đến được đáy. Có điều gì đó không đúng ở đây, có thể thật sự chúng ta vẫn chưa hề đi xuống sâu hơn tí nào cả, có thể cầu thang này giống thang cuốn trong các siêu thị, chúng ta vẫn sẽ mãi bước đi nhưng không thật sự đi đâu cả. Tôi đánh dấu một vị trí lên tường và xuống cầu thang rồi chúng tôi tiếp tục đi thêm 2 tiếng nữa, để rồi vị trí tôi đã đánh dấu lại xuất hiện trước mặt tôi. Thế là rõ rồi, đây là một cầu thang cuốn. Vậy thì cách ngắn nhất để đi xuống dưới chính là đục một đường thẳng đứng hoặc làm kẹt các bánh răng điều khiển nó. Chắc sẽ không đục xuyên qua các cơ quan đâu, lỡ mà sập luôn thì tiếp đất sao được, chúng tôi đâu phải chim, đâu bay được. Nhưng mà cứ đục cái sàn nhà này đã.

"Leon, anh thử phá cái cầu thang này xem. Em nghĩ là ở dưới có gì đó."

Leon dùng sức đấm xuống nền đá, tạo thành một vết nứt, tôi bồi thêm vào một ít bomb hydro lỏng, khiến sàn vỡ tung, để lộ ra những cơ quan khổng lồ phía dưới. Vậy là rõ rồi, chúng tôi đang đi trên chiếc thang cuốn khổng lồ. Vậy thì muốn đi xuống chỉ còn nước bám theo trần nhà mà không chạm chân vào sàn nhà. Hoặc chỉ đơn giản là ngăn không cho các bánh răng cử động nữa. Bằng cách điện phân ngay lập tức dòng nước được tạo ra từ Water Cannon thành oxi và hydro, kết hợp với Ignite, tôi tạo ra một ngọn lửa xanh của đèn xì dùng cho việc nung chảy các mép kim loại giữa 2 miếng kim loại khiến chúng dính lại với nhau. Ý định của tôi sẽ là nung chảy các bánh răng khiến chúng dính lại với nhau, như vậy sàn nhà sẽ không thể di chuyển nữa.

Đã 18 tiếng từ khi tôi nhận nhiệm vụ khám phá Tomb of the Forsaken. Hiện tôi đang hàn các bánh răng khổng lồ dưới sàn nhà để ngăn chúng tiếp tục khiến chiếc thang cuốn này hoạt động. Xong rồi. Bây giờ thì đi tiếp thôi. Chúng tôi lại bước về phía trước và lần này, một cánh cổng hiện ra, với những cơ quan phức tạp cùng những con robot bằng kim loại đứng 2 bên cổng như thể chúng đang canh gác. Khi tôi bước đến gần, phát hiện ra rằng chúng tôi cần phải có chìa khoá mới có thể mở cánh cổng khổng lồ kia. Leon đang nhìn xung quanh để tìm chìa khoá.

"Leon. Chúng ta không có thời gian đâu anh. Xê ra một bên nào." - tôi bảo, đồng thời lấy Atheline ra.

"Boline - Amplifier: Laser Beam"

Một luồng sáng loé lên bắn vào cánh cổng, nung chảy ngay lập tức chỗ kim loại nơi tiếp xúc với tia nhiệt, tôi cố gắng cắt cánh cổng ra để tạo thành một cái lỗ đủ để chúng tôi đi qua. Sau khi cắt xong, Leon đấm mạnh vào giữa cánh cổng, một phần cánh cổng đổ xuống dựa theo hình tôi đã cắt, tạo thành một cánh cửa để chúng tôi có thể đi vào. Khi bước qua cánh cổng, tôi nhận ra đây là một dạng kim loại hiếm - Azure, chúng có phản ứng với ma năng và có thể tiến hoá thành Dragonstone. Vậy nên tôi nhét luôn phần kim loại đã bị cắt ra khỏi cổng vào item box để sau này nghiên cứu sau, biết đâu tôi có thể dùng nó tạo ra một vũ khí cực phẩm.

Chúng tôi tiến vào một khu vực đầy rẫy các máy móc phức tạp, điều đáng ngạc nhiên là trải qua hàng nghìn năm, những cỗ máy vẫn có thể tiếp tục hoạt động mà không có người điều hành. Mọi thứ đều bám bụi nhưng vẫn hoạt động trơn tru, thi thoảng chúng tôi gặp một vài con nhện máy hoặc các robot bảo vệ trông như một con ma-nơ-canh di chuyển trên một khối cầu với 6 cánh tay, vừa dùng kiếm vừa bắn tên, hay những con Robot đồ sộ bảo vệ các rương kho báu. Ngoài những đồng vàng và bạch kim ra, Leon nhặt được một thanh đại đao rất to nhưng nó lại có thể thay đổi kích thước và hình dáng tuỳ theo sở thích của Leon, hiện giờ đang là một thanh trường kiếm dài, to, đen, như một chiếc khiên vậy. Điều đặc biệt khiến tôi chú ý đến thanh đại đao này là nó ghi rằng đây là 1 trong 7 mảnh của thanh Buster Sword, và dù chỉ có 1 trong 7 mảnh thì nó cũng đã là một vũ khí cấp Unique, nếu thu thập đủ cả 7 mảnh, không biết nó sẽ trở nên khủng khiếp thế nào đây.

Tôi và Leon đã tiến vào khá sâu rồi, nơi đây như không hề có chút dấu hiệu nào của sự sống. Vẫn chỉ loanh quanh những con robot vô tri, những cỗ máy phun ra hơi nước cùng những cột khói khi chúng hoạt động, những câu đố mà chúng tôi "lẽ ra" phải giải nếu muốn đi tiếp, tôi gọi là "lẽ ra" phải giải bởi vì cứ gặp các câu đố thì tôi cứ dùng Laser Beam để huỷ các chướng ngại vật là xong. Chúng tôi đến một hàng rào với các công tắc, câu đố hẳn là tìm ra tổ hợp công tắc thích hợp để tất cả các hàng rào mở lên cùng lúc... Laser Beam. Rồi một cánh cổng sẽ chỉ mở ra nếu thả xuống dưới 1 mạng để tế... Laser Beam. Một bàn cờ yêu cầu phải dùng người làm quân cờ, và chúng tôi phải thắng thì...Laser Beam. Một...Laser Beam... Laser Beam... Chỉ là Leon cảm thấy rất bức xúc khi chúng tôi đã không giải những câu đố "đường đường chính chính, quang minh chính đại" mà lại chọn cách "man rợ" và "tàn phá di tích lịch sử", nhưng tôi phớt lờ anh chàng đi.
Cứ thế chúng tôi đã đến một căn phòng ngập nước với một bảng điều khiển, yêu cầu phải có một lõi năng lượng để kích hoạt hệ thống cho cỗ máy khổng lồ này.

"Lõi năng lượng ? Chúng ta kiếm đâu ra đây? Lõi năng lượng là cái gì? Chúng ta đã xới tung khu vực này lên rồi cơ mà?" - Leon kêu lên. Như chợt sực nhớ ra điều gì đó, anh quay lại phía tôi. "Cậu chủ. Mấy cái quả cầu mà cậu gọi là pin hay quy quy gì ấy (ắc quy) mà cậu lấy từ thân mấy con robot, chúng chứa năng lượng phải không"

À đúng rồi. Tôi có...mượn tạm một ít lõi năng lượng của mấy con robot. Vậy nên tôi đưa mấy cục "pin" ấy cho Leon lắp vào bảng điều khiển cỗ máy khổng lồ. Ngay khi được cung cấp năng lượng, các nút trên bảng điều khiển sáng lên, rút sạch nước trong căn phòng, và một cỗ máy hình cầu sáng choang khổng lồ từ từ được đẩy lên từ dưới đáy căn phòng, khi quả cầu ngừng di chuyển, trên trần nhà mở ra những tấm gương chiếu ánh sáng từ bên ngoài vào tận sâu trong lòng đất, nơi chúng tôi đang đứng. Nếu vậy thì những cái nút điều khiển này sẽ yêu cầu chúng tôi tìm tổ hợp đúng để mở khoá khối cầu khổng lồ kia. Tôi thử bấm vào một nút, những chiếc kính lúp trên trần nhà thay đổi vị trí và chiếu lên khối cầu, có những vùng đặc biệt trên khối cầu trông như những tấm kính trong suốt, có lẽ đó là nơi chúng tôi cần chiếu ánh sáng từ phía trên vào đó. Tôi quay qua nhìn Leon, anh chàng đang đăm chiêu suy nghĩ để tìm ra tổ hợp đúng cho câu đố khổng lồ phía trước. Tôi vỗ vai Leon, rồi nở một nụ cười có lẽ là nham nhở.

"Không không không. Cậu chủ. Không." Leon van nài.

"Em rất tiếc. Nhưng mà chọn tổ hợp lâu lắm"

Bằng Tuệ Nhãn, đường kính, độ dày, tỉ lệ khúc xạ của những chiếc kính trên trần đã được đo đạc và tính toán xong.

"Water mirror" tôi tạo ra các chiếc kính bằng nước, phản xạ ánh sáng xuống các vị trí trên khối cầu, và rồi khối cầu rung lên, xoay tròn, để lộ ra một khu vực khác, và mở ra , đưa lên một chiếc rương lấp lánh nhưng khá bé, chỉ bằng bàn tay. Mặc kệ Leon đang càu nhàu, tôi nhảy xuống cỗ máy, với lấy chiếc rương nhỏ, mở nó ra.

Một chiếc chìa khoá màu tím, với phần chuôi là một chiếc đầu lâu, nhìn có vẻ nguy hiểm.

Eh? Vẫn còn câu đố để giải sao? Vậy thì ổ khoá ở đâu? Tôi tìm xung quanh cỗ máy vẫn không có cái lỗ nào cho chìa khoá cả. Trong lúc đi xung quanh, tôi phát hiện ra một thang máy thoát hiểm thông thẳng lên mặt đất. Vậy thì đỡ phải leo bộ rồi, may quá. Nhưng bây giờ làm sao để dùng chiếc chìa khoá này đây. Tôi quan sát chiếc chìa khoá bằng tuệ nhãn cũng không có thêm thông tin nào mới ngoài kích thước dự đoán của ổ khoá, nguyên liệu tạo thành chiếc chìa khoá, độ dài. Không biết mình còn bao nhiêu thời gian cho cái nhiệm vụ này nhỉ. Tôi đưa bàn tay lên nhìn.

"06:46:58" còn tận hơn 6 tiếng. Không sao cả. Nhờ vào việc phá huỷ toàn bộ các luật chơi của những câu đố trên đường đến đây mà chúng tôi tiết kiệm được khá nhiều thời gian. Chắc là thử kiểm tra xem dòng năng lượng xung quanh nơi này thế nào nhỉ. Nghĩ thế, nên tôi kích hoạt Quỷ Nhãn quan sát xung quanh. Khi Quỷ Nhãn được kích hoạt, nếu bất kì thứ gì có sự sống, chúng sẽ có một cơ quan hay một lõi phát ra năng lượng sống, khi ấy, dưới tác dụng của kĩ năng này, lõi của nó sẽ phát sáng lên, vì thế nếu dùng Quỷ Nhãn, biết đâu tôi sẽ tìm được gì đó. Và rồi tôi nhận ra, chúng tôi không ở một mình.

"Cái gì thế này?" Tôi ngạc nhiên kêu lên. Từ khi đặt chân xuống khu vực này, tôi cứ ngỡ rằng chúng tôi là 2 sinh vật sống duy nhất ở đây, nhưng không, vẫn còn 2 thứ đang sống nữa, một là chiếc chìa khoá.

Cái còn lại, tôi vừa vứt nó lăn lốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net