Chapter 14: Anh là...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, em đã nhớ lại được một vài ký ức. Một vài kí ức vô cùng quan trọng với em...Anh là...

--( Một năm trước

"Choang!..." Âm thanh của thủy tinh vỡ vụn phát ra từ tầng trên.

Tay của cô gái run run, cầm mấy viên thuốc chưa kịp uống. Cả người cô ấy run bần bật, đôi mắt sâu thẳm nhìn về một hướng tỏ vẻ sợ hãi.

" Hướng dương, đừng sợ, có anh đây, chỉ là cốc vỡ thôi, đừng sợ..." Một chàng trai đẩy cửa vào, ôm lấy cô gái trấn an.

Cô gái ấy từng bị kẻ gian cưỡng hiếp, trong lúc phản kháng bị chấn thương não nghiêm trọng, tuy rằng không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng...mất đi toàn bộ kí ức. Mấy tháng nay, dù đã uống cả trăm loại thuốc, tham gia bao nhiêu cuộc trị liệu, nhưng...vẫn chẳng thể nhớ lại một chút gì. Giờ cách duy nhất là đợi cô ấy tự nhớ lại, nhưng bác sĩ chuẩn đoán, có thể sẽ nhớ lại được, hoặc sẽ như vậy cả đời.

Chàng trai đang ôm lấy cô gái ấy, là người mà yêu cô ấy sâu đậm, mà cũng là người trước đây cô gái nguyện đi cùng cả đời. Nhưng giờ, đối với cô gái, là người xa lạ. Kể như bây giờ, đang ở trong vòng tay của của chàng trai...

" Aaaaaaa!!! Mau bỏ tôi ra, tôi không quen biết anh! Huhuhu..." Cô ấy mạnh mẽ đẩy anh ta ra, chui vào chăn bông quận tròn. Có lẽ, chỉ như vậy cô mới có được cảm giác an toàn...

Từ lần phẫu thuật xong, thứ cô ấy nhớ chỉ là những kí ức đáng sợ khi bị "bọn họ" từ từ cưỡng gian, những câu nói, đụng chạm dơ bẩn. Có lúc, những hình ảnh ấy cứ hiện lên, khiến cô còn có ý định tự tử. Nhưng cũng nhờ có chàng trai ấy, luôn ở bên lúc cô ấy cần. Dù rằng cô gái đáng thương ấy luôn xa lánh chàng trai, cũng không còn chút gì kí ức về chàng trai...

Chàng trai có chút đau lòng nhìn cô gái run bần bật trong chăn, cúi xuống nhặt mảnh thủy tinh. Vô tình, một mảnh sắc bén cứa sâu vào tay của anh ấy, máu cứ thế rỉ ra rơi xuống nền. Nhưng, nỗi đau ấy nào có là gì so với nỗi đau trong tim của chàng trai đây...Nhìn thiếu nữ mình yêu ngày nào còn như đóa hướng dương rạng rỡ dưới nắng, giờ đây ngày ngày làm bạn với thuốc thang, bị chôn vùi vào những kí ức đáng sợ, anh thấy hối hận.

Nếu lúc đó anh không để cô ấy đi một mình. Nếu lúc ấy anh ở bên cô. Nếu lúc ấy...Nhưng anh chỉ có thể có thêm thật nhiều " nếu như", cũng cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.

Kẻ gian đã nhận hình phạt, nhưng hướng dương của anh vẫn không biết khi nào có thể nở lại? Dù có ra sao, anh vẫn sẽ kiên trì, hoặc dù hoa hướng dương của anh như vậy cả đời, anh vẫn sẽ ở bên cô. Anh không thể từ bỏ.

Cô gái ấy vẫn như vậy. Ngày ngày, cô chỉ có một cuốn sổ nhỏ viết nhật ký. Hôm nay, cô ấy vẫn mở cuốn sổ ra, nhưng mà lại đi ra phòng, nhân lúc đó chàng trai đi vào dọn dẹp, đọc được mấy dòng...

" 6/9, năm ...

Mình vẫn chẳng biết chút gì ngay cả bản thân mình. Dạo này, thuốc sắp hết, tên ở nhờ kia lại mua cả đống về. Thuốc đắng, nhưng mà vẫn ép mình uống, sao hắn không uống thử xem nó đắng như thế nào? Nhưng mà mình không uống, sẽ không thể nào nhớ lại được.

Tên ở nhờ kia cũng khá tốt, nấu ăn rất ngon. Đặc biệt là món sườn xào chua ngọt. Nhưng mà hắn lại cấm mình ăn kem, không cho mình thử thái rau, lúc nào cũng bảo sẽ gây hại cho mình. Hắn phiền thật ấy..."

Chàng trai đọc được, phì cười. Nhưng mà đôi mắt lại rơm rớm nước mắt. Hướng dương lại nghĩ mình phiền phức ấy à...Nhưng cô ấy lại có thể không nhớ tới những thứ kia, thật tốt rồi.

Rồi, cứ như vậy, một năm trôi qua. Cô gái cũng đã quen dần với sự hiện diện của anh trong nhà mình. Anh cũng thường xuyên dẫn cô ra ngoài chơi, đi mua đồ, ...Cô thấy như vậy thực sự vui hơn là cứ thui thủi trong nhà. Tình trạng của cô dần tốt lên, số thuốc mỗi lần cô uống cũng giảm dần đi

Chiều nay, anh ấy lại đi làm thêm. Cô ở nhà, lục tủ lạnh lại muốn ăn bánh ngọt, bèn đi ra ngoài một mình để mua. Không có tên phiền phức đó đi theo, cô cũng có thể mua được đồ! Cô lấy vài tờ tiền trong ví ra, rồi thay giày đi.

Gần chiều tối.

Cô đi qua một ngõ hẻm. Tự nhiên, nhìn vào ngõ đó, những kí ức đen tối lại hiện về. Đầu óc của cô trở nên trống rỗng, nụ cười trên mặt tan biến rồi lại chìm vào trạng thái thẫn thờ. Cô băng qua đường mà không hề nhìn trước sau...

" Bíp.. ppppppp" Sau lưng cô, một chiếc xe tải inh ỏi, đèn pha chiếu vào mặt làm cô nhận ra mình sắp gặp tai nạn.Nhưng cô không kịp phản ứng.

" Hướng dương!!!!!..." Cô cảm giác có ai đó đẩy cô, khiến cô chỉ kịp ngã vào lề đường rồi quỳ sụp xuống. Đôi mắt cô lại trống rỗng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tên phiền phức...vì đẩy cô ra mà lại gặp nạn. Xe tải đó đã kịp phanh lại, nhưng cô lại thấy máu chảy.Cô vứt cả túi bánh kem, chạy lại kêu cứu. Nhưng ý thức mơ hồ, cô chỉ nghe tiếng còi xe cứu thương inh ỏi.

Thật may, anh ấy không có nguy hiểm. Cô ngồi thẫn thờ ở hàng ghế chờ, nhớ ra mọi thứ. Hóa ra, anh lại là người quan trọng với cô như vậy.

Rồi, cô theo bác sĩ bước vào phòng bệnh, ôm lấy anh...)---

   Anh là, người yêu của em

===============================================================================

Sau vài ngày bận rộn, mình đã trở lại. Tại là đang chuẩn bị ra truyện mới, nên bên này vt hơi lâu. Cũng không muốn để các bạn chờ quá lâu.

Đoản này, ngoài là ngôn tình, mình cũng muốn gửi vài lời tới các bạn nữ. Nu9 trong truyện bị cưỡng hiếp, nhưng mà cô ấy đã rất may mắn khi còn có thể sống tiếp, vì cô ấy đã trải qua một khoảng thời gian đáng sợ. Các bạn nữ cần trang bị những kĩ năng phòng thân, vì đây chỉ là trong truyện, hậu quả ngoài đời thật vô cùng đáng sợ. Mình cũng gặp không ít trường hợp các bạn bị kẻ xấu làm chuyện dơ bẩn, phần lớn là do không có kĩ năng tự vệ, lại vì sợ tổn hại mà không dám lên tiếng. Có bạn trong số đó có thể vượt qua mà sống tiếp; nhưng cũng có những bạn sau khi gặp chuyện suy sụp tinh thần, chịu đựng áp lực; không ít những trường hợp đã tự tử, để lại bao đau thương cho mọi người

 Vậy nên, khi phát hiện mình có nguy cơ hay đã bị cưỡng hiếp, đừng ngại lên tiếng. Pháp luật luôn bảo vệ quyền và lợi ích của chúng ta, nên đừng vì sợ hãi mà lại để cho những kẻ xấu nhơ nhởn ngoài vòng pháp luật.

 Mấy điều này báo chí truyền thông cũng đã tuyên truyền, ở trường các bạn cũng đã được học, mình cũng ko nhắc lại nữa. Nếu thấy hay nhớ vote, chưa hay có thể com ment, mình sẽ luôn tiếp nhận ý kiến của các bạn

Cám ơn đã đọc~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net