Chapter 22 : Các tỷ muội nghĩ xem, nên viết kết HE hay SE giờ??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sân khấu của một nhà hát nọ

 Có một cô gái, đeo băng che mắt, đang chơi một bản nhạc. Không ai biết khúc nhạc êm ả, trầm lắng ấy tên là gì, và cũng không ai biết được ý nghĩa của bản nhạc ấy, trừ cô gái. Cô ấy không nhìn thấy được gì hết, nhưng âm thanh do những ngón tay điêu luyện kia tạo ra khiến bất kỳ ai phải rung động.

 "Thật đáng ngưỡng mộ! Tour diễn lần sau của cô ấy, nhất định tớ phải đặt vé trước!"

 " Xíu nữa sau khi cô ấy biểu diễn xong, chúng mình cùng đi xin chữ ký nhé?"

 Cô nghe thấy những lời tán thưởng dưới sân khấu, có chút xúc động, và vẫn cứ theo mạch cảm xúc đàn tới những nốt nhạc cuối cùng. Đứng lên, cô khẽ cúi chào khán giả, đáp lại cô là tiếng vỗ tay nồng nhiệt cùng với những khán giả xướng tên cô: "Bạch Nhiễm! Chúng tôi ủng hộ cô!..." 

Cô mỉm cười hạnh phúc như cảm ơn tất cả mọi người, nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó, vẫn có một chút gì đó u buồn... Bạch Nhiễm có được ngày hôm nay, chính là nhờ một người.

 Một chàng trai, đã lướt qua cuộc đời của cô như một ánh sao băng, và đã cho cô cảm nhận nhiều thứ khác ngoài bóng tối ...

 Lần đầu tiên cô gặp cậu ấy...

 " Con nhỏ tàn phế này! Mày mà cũng xứng học ở cái học viện này sao?"_ Một nữ sinh đẩy cô ngã xuống, vì không nhìn được gì, cô rơi phải vào vũng nước. Xấp phổ nhạc của Nhiễm Nhiễm cứ vậy mà rơi hết ra đất. 

Cố gắng ngó lơ bọn họ, cô mò nhặt lại từng tờ giấy, đột nhiên lại bị một nữ sinh khác giật lấy... " Đứa mù lòa như mày, có nhìn được nổi khuông nhạc không mà đòi học? Ha ha..."_Cô ta buông những lời lẽ cay động, rồi ném cả xấp giấy ấy vào mặt Nhiễm. 

Bạch Nhiễm vẫn cứ cắn răng chịu đựng. 

Bao nhiêu năm qua, cô phải chịu những lời mỉa mai, châm chọc ấy quá nhiều, giờ cũng đã thành quen. Ngay cả ba mẹ cô cũng đã vô cùng thất vọng về cô, họ giờ cũng không còn quan tâm cô nữa. Cũng đúng thôi, cô là tiểu thư của Bạch gia, vậy mà lại là một đứa mù lòa, ... 

Cô không thể nhìn thấy ánh sáng, là do kiếp trước cô đã mắc phải lỗi lầm gì để Thượng Đế phải trừng phạt cô sao? 

" Các người không được bắt nạt chị ấy, các người quá đáng lắm!" Đột nhiên, cô cảm nhận được một ai đó đang đứng trước mặt mình, dang tay ra che chở cho cô. Tất cả mọi người đều giật mình, một lúc sau có tiếng cười châm chọc của cả nhóm nữ sinh đó.

 " Nhóc con à, chỗ này không phải chỗ để nhóc đóng vai anh hùng đâu, mau về lớp của mình đi hahaha!!..." 

" Tụi chị không thích đánh nhau với trẻ con đâu nhóc à ~"

 " Trời ơi chị sợ nhóc quá cơ ~"

 Bạch Nhiễm có chút cảm giác bất an, trước giờ cô cũng không quen một tên con trai nào chứ đừng nói là nam sinh lớp dưới. Nhưng cô cũng không muốn làm liên lụy người khác... 

" Nè...em chạy đi, cứ như vậy họ sẽ đánh em đó!..." Cô thì thầm với cậu bé ấy, nhưng có vẻ cậu không để ý cho lắm. 

" Em đếm 3,2,1...chị với em cùng chạy khỏi đây nhé? 3...2...1..." Nói rồi, cậu bé nắm lấy tay của cô, hai người cùng bỏ chạy, bỏ lại nhóm nữ sinh đó ở đằng sau. 

Vụt nhanh như một ánh sao băng, cô cảm nhận được gió đang thổi bay tóc mình. Trước giờ cô chưa từng trải nghiệm cảm giác được chạy nhanh như vậy a. 

Cô không nhìn thấy được gương mặt của cậu ấy, nhưng Nhiễm Nhiễm thấy như có một dòng nước ấm chảy trong tim. Hóa ra đây là khiđược một ai đó bảo vệ. Bàn tay đang nắm lấy tay cô kia, đem tới cho cô một cảm giác an toàn lạ thường... 

" Haiz...mệt quá, dù sao cũng cảm ơn nhóc nhé!" Cô tới lúc dừng lại mới nở nụ cười_ "Em tên là gì? Em học khóa nào?"

 Cậu nhóc đứng trước mặt cô cũng thở không ra hơi, nhưng cậu vẫn cố trả lời Nhiễm : " Em là Phong Vũ, học khóa nhạc khí ạ!"

 Lễ phép ghê ~ Bạch Nhiễm ngày càng thích cậu nhóc dũng cảm này, gương mặt u buồn mọi ngày của cô như được nhuộm thêm chút màu nắng. " Chị là..." 

" Em biết chị!..." Cậu không đợi Nhiễm Nhiễm tự giới thiệu bản thân, liền nói ra một mạch: "Chị là Bạch Nhiễm Nhiễm, 13 tuổi, nữ sinh khoa Dương Cầm. Lần trước em có xem chị biểu diễn đó, em thích tiết mục của chị lắm ~ Em là fan của chị nha!"

 Cô cũng không ngờ mình lại có một fan nhí như vậy...nhưng lại cảm thấy rất vui, tưởng chừng như có thêm chút động lực nhỏ bé. Bạch Nhiễm đưa tay xoa đầu Vũ Vũ, nhưng chợt cậu vội hốt hoảng chạy vội đi. " Chết rồi em muộn giờ học rồi! Hẹn gặp chị sau nha!!"

 --- Và đó là lần đầu liên cô gặp cậu ấy. Một chàng trai vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại có thể đem tới cảm giác gì đó khiến cho cô hạnh phúc và có thêm chút động lực để sống 

Từ đó, Bạch Nhiễm đến học viện, không chỉ để học đàn mà còn để gặp cậu ấy. Vườn tường vi ở sau trường, nơi đó có đài phun nước, là nơi mà Vũ Vũ hay luyện sáo. 

Hôm nay, cô chờ mãi mà không cậu ấy đến, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng mà...một điều phải công nhận, Vũ Vũ thổi sáo không được tốt, thường bị sai tone nhạc, mà cũng ít khi thổi được một khúc hoàn chỉnh. Nhưng cô vẫn rất muốn nghe, vì muốn xem cậu ấy tiến bộ từng ngày. 

" Nhiễm tỷ tỷ!! Xin lỗi a, em đến muộn!" Cô nghe từ sau lưng vọng tới là tiếng gọi của Tiểu Vũ, thở phào nhẹ nhõm. Gặp nhau cũng từ lâu rồi, nên là có khi cậu ấy không nói, chỉ đứng trước mặt cô thôi cô cũng có thể cảm nhận được.

 " Bấy lâu nay chị luyện sáo với em rồi, hôm nay cho em nghe chị luyện đàn được không?" Vũ Vũ dùng ánh mắt năn nỉ, nhưng Nhễm cũng không nhìn được, nghĩ một lúc, cô dẫn Tiểu Vũ đi. Đi một đoạn rất xa, cậu mới nhận ra chị ấy dẫn mình tới phòng tập cũ của học viện. Có chút thắc mắc, chị ấy tại sao lại không tập ở phòng tập mới của học viện? 

Trong căn phòng có đầy những nhạc cụ cũ, nhưng nhìn thấy trên sân khấu, có một cây đàn Piano, trông có chút cổ kính, nhưng lại đầy vẻ hoài niệm và vẫn rất sạch sẽ. Chắc là chị ấy lau...

 " Chị mới nghĩ ra khúc nhạc này, tuy chưa hoàn thiện nhưng, em cứ nghe thử xem sao nhé? Ngồi vào ghế, Nhiễm Nhiễm bắt đầu lựa tay theo phím đàn. Do khiếm khuyết về thị giác, cô không thể nhìn được bản nhạc, chỉ có thể dựa vào cảm âm mà đàn lại. Đôi khi, cô lại tự mình sáng tác ra những bản nhạc mới, mà cô cũng không biết tên. Nó giống như dòng cảm xúc của cô vậy, 

Những ngón tay mảnh khảnh của cô bắt đầu đặt lên phím đàn, âm hưởng êm dịu vang vỏng khăp căn phòng cũ kỹ. Tiểu Vũ vô cùng bất ngờ, cậu lặng lẽ ngắm nhìn chị ấy đàn, suy tư về những âm điệu mà chị ấy nghĩ ra. Thật là hay đi...

 Tới đoạn điệp khúc, do chưa chuẩn bị trước, Nhiễm có chút bối rối..nhưng cô còn chưa muốn ngưng lại. Thoảng nhiên, một tiếng sáo trúc nối tiếp cô, là Tiểu Vũ. Không ngờ cậu lại có thể nối tiếp mạch cảm của cô như vậy. Bớt đi sự bối rối, cô đọc nhịp lại rồi đàn xen vào tiếng sáo của cậu ấy. Cả đàn cả sáo, làm nên một bản nhạc trầm lắng tới nốt cuối cùng... 

" Phong Vũ, bấy lâu nay, em chơi trò giấu nghề với chị à?? Rõ ràng em có thể thổi hay như vậy cơ mà" Vũ Vũ nãy giờ thổi tới đứt hơi, cậu ngưng một lúc mới đáp lại được " Không có, chỉ là nghe chị đàn, em có chút cảm hứng nên là chèn vào thôi. Mà chị đặt tên cho khúc nhạc là gì??" _ Cậu nhớ ra chị ấy còn chưa đặt tên

 Nhiễm cúi đầu xuống, tỏ vẻ ngẫm nghĩ chút ... " Hoa trong đêm tối." 

Tiểu Vũ lặng lẽ suy tưởng... " Sao lại u ám như vậy? Em nghĩ nên đặt là _Đóa hoa rực cháy sẽ hợp hơn, đoạn sau điệp khúc đem tới cho mình cảm giác gì đó...rất mãnh liệt, tựa như một ngọn lửa vậy ~"

 Cô hiểu được ý của Vũ Vũ...cậu ấy không chỉ nói về bản nhạc, mà còn nói về cô nữa. 

--- Cô và Tiểu Vũ cứ như vậy mà lớn lên. Vũ Vũ ngày nào, giờ đã trở thành một cậu hotboy trong trường rồi. Hai người cũng ít gặp nhau hơn, phần vì cả hai đều bận học, bận để tham gia vài show diễn. Quen nhau từ nhỏ, giờ đây nếu cứ không gặp là cả Tiểu Vũ và Nhiễm đều sẽ cảm thấy bí bách.

 Sinh nhật của Bạch Nhiễm, trước đây cũng sẽ chỉ có mình cô, nhưng giờ đã có cả cậu ấy nữa. Vũ Vũ tuy có chút vụng về, nhưng cậu lại không ngại học làm bánh, làm đi làm lại để làm một cái bánh sinh nhật cho "chị" của cậu. " Nhiễm tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ a~" Cậu thắp đủ 18 ngọn nến lên chiếc bánh, đưa tới trước mặt cô. Tuy không thể nhìn thấy ánh nến lung linh kia, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp lạ kỳ. 

" Cảm ơn nhóc ~" Tiểu Vũ có chút khó chịu, cậu đặt bánh xuống, cầm lấy tay của cô. Nhiễm hơi hoảng, đột nhiên cậu đặt tay của cô lên lồng ngực của mình. _ " Thấy không, em lớn rồi mà. Em còn cao hơn chị nữa!" 

Nhiễm Nhiễm đỏ mặt. Trước giờ cô ít khi đụng chạm vào ai khác. Cô cảm nhận được nhịp tim của Vũ Vũ, đôi mắt mở to. Sau một lúc không bỏ tay xuống, cô mới nhận ra, ngượng ngập rời tay khỏi lồng ngực của cậu...

 " Chị tò mò nhan sắc em như thế nào, mà dùng ngôn từ thôi chắc em cũng có thể cưa đổ bao nhiêu cô gái đi? Thật là..."_ Cô tự tiện đặt tay lên trán cậu, vuốt xuống sống mũi cao, rồi vuốt nhẹ mi mắt của cậu...Bất chợt có thứ gì đó như nước, nóng ấm lăn xuống ngón tay của Nhiễm Nhiễm. 

"Vũ, em...khóc sao? Hôm nay sinh nhật chị mà, sao em lại khóc?!" 

"...nếu chị có được đôi mắt, chị sẽ có thể nhìn thấy em rồi. Chị sẽ không phải nhìn em bằng cách này,..." 

Cậu nhóc vừa tự tin khẳng định mình đã lớn, lại nức nở như một đứa trẻ. 

Bạch Nhiễm lặng người đôi chút. Rồi, cô ôm lấy Vũ Vũ, lau đi giọt nước mắt trên má cậu, mỉm cười. Không hiểu do những ánh nến lung linh kia chiếu vào má cô, hay do cô, mà chính Tiểu Vũ cũng thấy được, Nhiễm...đang cười rất hạnh phúc. 

" Chị cũng đã từng nghĩ như vậy, chị đã từng tưởng rằng một người không thể nhìn thấy ánh sáng, sẽ là người luôn phải ẩn mình trong bóng tối. Nhưng chẳng phải là chính em đã xóa bỏ định kiến ấy cho chị hay sao? 

Đóa hoa dù phải ẩn mình trong bóng đêm, chỉ cần tự nó có thể rực cháy, tỏa ra ánh sáng thiêu đốt màn đêm lạnh lẽo kia, thì nó vẫn sẽ có thể có giá trị. Chị dù có khiếm khuyết, nhưng chỉ cần chị dùng chính tài năng của mình, bộc lộ vẻ đẹp của bản thân, chị của em sẽ không có gì phải thiệt thòi nữa!..." 

Tiểu Vũ nhìn người chị của mình, tràn đầy sức sống như vậy, cậu thấy thật hạnh phúc... " Hứa với em đi?" Cậu đưa tay ra 

" Hứa gì chứ?" _ Nhiễm hỏi lại cậu... " Hứa với em, một ngày nào đó, chị phải đứng trên sân khấu, tự tin tỏa sáng nhé? Cho tới lúc đó, em nhất định sẽ giúp chị đạt được ước mơ~" 

Nhiễm Nhiễm không trả lời; cô ngoắc tay với Tiểu Vũ_ " Cảm ơn nhóc, đã luôn ở bên cạnh chị!"

 " Nhóc gì chứ, em lớn rồi mà!..." 

==================================================

---  Đây là chap truyện mình chạy deadline trong nhóm, ngày kia tới hạn nộp ròi và -Bà tác giả vẫn đang không biết nên cho HE hay SE đây...

Mấy cậu nghĩ xem với mở đầu như vậy, thì nên kết tại đây, cho thêm HE, hay là SE a?? Báo trước với cốt truyện như vậy mà SE sẽ ngược tâm lắm nhé! Mà HE sẽ thỏa đáng hơn cho một mối tình đẹp như vậy...A rối tung lên hết rồi!

 Nhờ các cậu chọn giúp nha! Chap này nếu được mình sẽ đăng hoàn thiện lên đây nha??

 Cảm ơn vì đã đọc ~

 _Yêu_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net