Ngày xưa có một truyện buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc là gì?

Có phải là khi bạn lạnh có người ôm bạn vào lòng, dịu dàng khoác chiếc áo ấm mình đang mặc lên người bạn dù họ cũng đang rất lạnh?

Hạnh phúc là gì?

Có phải là khi bạn trượt chân ngã người đó sẽ xuất hiện, đỡ bạn lên, giúp bạn phủi đi những hạt bụi trên áo?

Hạnh phúc là gì?

Có phải là khi bạn thích, rất thích một món đồ mà không đủ tiền để mua, người đó sẽ vì bạn mà cật lực đi làm thêm, kiếm tiền mua nó tặng bạn.

Hạnh phúc là gì?

Là khi bạn không nhìn thấy gì, người đó đã mỉm cười kéo bạn vào lòng, nói anh ấy sẽ mãi là đôi mắt của bạn...

Tôi đã có, từng có một người đàn ông như thế. Anh là tất cả của tôi, là hạnh phúc của tôi, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi.

Anh từng hứa sẽ bên tôi mãi mãi. Vậy mà gìơ anh lại nhẫn tâm bỏ tôi đi... Tôi hơi mỉm cười, vuốt ve tấm bia lạnh lẽo:

" Anh từng nói... Thượng đế rất công bằng với mỗi người chúng ta, vì em không thấy gì nên ngài ấy đưa anh đến bên em, để anh làm đôi mắt của em, dù cho en chẳng thể thấy gì nhưng luôn được sống trong thế giới hạnh phúc mà anh mang lại... Nhưng bây giờ... Bây giờ em thấy mọi thứ rồi, em đã giống một người bình thường nên Thượng đế không để anh bên cạnh em nữa... Ngài thật nhẫn tâm nhưng cũng thật công bằng... "

Một tia chớp rạch ngang bầu trời đen mù mịt, sau đó là âm thanh xối xả của cơn mưa. Tôi tựa đầu vào tấm bia lạnh lẽo, thỏ thẻ như với người tình:

" Có phải anh đến đón em không? Em biết là anh cũng nhớ em mà... Ở đây lạnh lắm... Em rất sợ... "

Nếu có thể, em thật muốn mãi như trước kia... Dù đôi mắt không thấy gì nhưng có anh bên cạnh... Giờ anh lại đi mất rồi... Em rất nhớ... Nhớ anh

#wind333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net